Chap 240: Đường Về Bóng Tối

---

Rinno đứng bất động, đôi mắt nheo lại khó hiểu. Một thoáng sau, anh ném khẩu súng xuống bàn, giọng bật ra đầy bực tức:

Rinno:

– Janznznz! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tự nhiên đổi ý? Cậu đùa với tôi à?

Han ôm chặt Ren rút lui về góc phòng, không dám chen vào cuộc tranh cãi giữa hai người đàn ông đứng đầu Black Dragon. Ánh mắt cô nhìn Deahan đầy căng thẳng, chờ một phản ứng rõ ràng.

Deahan vẫn đứng yên, bóng anh đổ dài dưới ánh đèn mờ. Gương mặt lạnh như băng đá, không để lộ lấy một tia dao động.

Rinno (gằn giọng):

– Không phải cậu đã đồng ý cho tôi giết thằng nhóc đó rồi sao? Rõ ràng là cậu muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến quá khứ. Thế mà bây giờ… lại tha mạng cho nó? Cậu vẫn mềm lòng à?

Deahan xoay người lại, đôi mắt sâu hoắm như vực thẳm, ánh nhìn thẳng vào Rinno – người anh tin tưởng nhất.

Deahan (giọng trầm, dứt khoát):

– Tôi không mềm lòng. Tôi đang quan sát.

Rinno (ngạc nhiên):

– Quan sát gì?

Deahan:

– Quan sát xem… một kẻ nhỏ bé đến mức không đáng được gọi là đối thủ, liệu có khả năng tạo ra lỗ hổng trong bức tường lạnh lẽo của Black Dragon hay không. Nếu không, nó sẽ tự chết vì yếu đuối. Còn nếu nó sống sót… thì tức là chúng ta đã để sót một con dao găm.

Rinno (nheo mắt, lạnh tanh):

– Vậy ra… đây là trò chơi mới của cậu? Thay vì loại bỏ mối nguy từ đầu, cậu lại chọn cách thử thách nó?

Deahan (gật đầu nhẹ):

– Từ khi nào tôi để một ai đó quyết định thay tôi, Rinno? Tôi không cần ai hành động theo bản năng thô bạo rồi biến mọi việc thành rối loạn.

Không khí trong phòng đặc quánh lại. Rinno nghiến răng, im lặng. Ánh mắt anh vẫn giữ vẻ bức xúc, nhưng anh hiểu rõ – khi Deahan đã quyết, sẽ không ai thay đổi được.

Deahan (nhìn sang Han):

– Còn cô… Han, tôi sẽ cho cô một cơ hội duy nhất. Bảo vệ thằng bé, nếu đó là điều cô tin là đúng. Nhưng nếu để cảm xúc điều khiển… tôi sẽ là người kết thúc cả hai, không chớp mắt.

Han khẽ gật đầu, ôm Ren rời khỏi căn phòng, lòng vẫn chưa hết chấn động.

Sau khi cô đi, Deahan rót một ly rượu, nâng ly lên, ánh mắt xa xăm.

Deahan (lẩm bẩm):

– Một đứa trẻ bốn tuổi… có thể làm rung chuyển được lòng trung thành của người thân cận nhất tôi. Có lẽ… thế giới này đã thay đổi rồi.

Rinno vẫn đứng im, nửa hoài nghi, nửa trầm ngâm.

Rinno (giọng trầm):

– Hay là… chính cậu mới là người đang thay đổi, Deahan?

---