---
GIỮA TIẾNG KHOAN CẮT BÊ TÔNG, MỘT ÂM THANH KHÁC VANG LÊN – CÒI XE CẢNH SÁT.
Chiếc xe Ford Explorer sơn trắng xanh của cảnh sát địa phương từ từ đỗ lại bên lề đường, ngay sát khu công trình đang xây. Hai viên cảnh sát mặc đồng phục, kính râm đen bước ra, nét mặt không có vẻ gì là thân thiện.
Cảnh sát 1 (nam, tầm 40 tuổi, bụng hơi phệ):
– Ồ... có vẻ náo nhiệt nhỉ? Các anh xây gì ở đây vậy?
Rinno (tay chống hông, mỉm cười nhạt):
– Quán bida. Cái bảng to chình ình kia viết rõ lắm rồi mà.
Cảnh sát 2 (nữ, trẻ hơn, mặt nghiêm):
– Chúng tôi nhận được phản ánh từ người dân là có hoạt động xây dựng không rõ ràng, không thấy treo giấy phép. Phiền anh đưa ra giấy tờ cho chúng tôi kiểm tra.
Rinno (rút ra một tệp giấy trong túi áo, đưa tới):
– Đầy đủ. Giấy phép xây dựng, hợp đồng thầu, sơ đồ phòng cháy chữa cháy, và cả bảo hiểm công trình.
Cảnh sát 1 (nhận lấy, vừa xem vừa gật gù):
– Ghê thật… chuẩn từng dòng. Ai chuẩn bị cho anh?
Rinno:
– Tôi. Thích làm gì cũng phải đúng luật, dù có... xăm mình một tí.
Oshina (đứng phía sau, cười mỉa):
– Thật ra là do Kawashina làm. Anh ta mê giấy tờ còn hơn mê người yêu cũ.
Kawashina (đang cầm ly cà phê, bước tới):
– Tôi chưa từng có người yêu cũ. Chỉ có… giấy phép xây dựng trong tim thôi.
Cảnh sát 2 (nhìn nhóm người ăn mặc toàn đen, gương mặt toàn kiểu “không đùa được”):
– Tên anh là gì?
Rinno (nhếch mép):
– Rinno. Ghi sao cũng được, miễn không sai chính tả.
Cảnh sát 1:
– Rinno… nghe quen nhỉ? À phải rồi… có người từng nói tên này từng dính đến một vụ hỗn chiến tại sòng bạc năm ngoái.
Rinno (giọng đều):
– Tin đồn thôi. Khi đó tôi đang học nấu ăn ở Ý.
Kaiju (vừa từ trong công trình bước ra, tay cầm xẻng):
– Đúng đấy. Hôm đó tôi làm món mì hải sản cho ảnh. Có cả video.
Cảnh sát 2 (nghiêng đầu):
– Mì hải sản?
Oshina (cười ngả nghiêng):
– Ờ, Rinno thích ăn mì lúc cầm gậy bida hơn là cầm súng. Đúng chất "nhân văn" mà.
Cảnh sát 1 (đưa lại giấy tờ):
– Xem ra giấy tờ ổn. Nhưng nếu có thêm phản ánh, chúng tôi sẽ quay lại kiểm tra.
Rinno (nhận giấy lại):
– Cứ ghé, tôi pha cà phê. Lần sau nhớ mang vợt, biết đâu có dịp đánh bida.
Cảnh sát 2 (lườm nhẹ):
– Chơi bida không phạm luật. Nhưng chơi “trò khác” thì chúng tôi không nhẹ tay đâu.
Deahan (vừa bước ra từ trong trụ sở, ánh mắt sắc lạnh):
– Các anh đang dọa dẫm ai vậy?
Cảnh sát 1 (bất giác lùi nửa bước, rồi lấy lại bình tĩnh):
– Không ai cả. Chúng tôi chỉ… nhắc nhở.
Deahan:
– Tốt. Vì ở đây, không ai thích bị nhắc nhở cả. Đặc biệt là lúc đang uống cà phê sáng.
Cảnh sát 2 (cúi nhẹ đầu):
– Chúng tôi xin phép.
XE CẢNH SÁT LÙI RA CHẬM RÃI VÀ RỜI KHỎI HIỆN TRƯỜNG.
---
Oshina (nhìn theo):
– Sếp ơi, lần sau anh ra sớm tí nữa là tụi nó chắc ngất.
Kaiju:
– Mà sếp à… em tưởng bọn cảnh sát nó có sẵn hồ sơ về mình rồi chứ?
Deahan (bình thản):
– Có. Nhưng chưa đủ để bắt ai. Và nếu bắt, tụi nó phải biết rõ... đang đối đầu với ai.
Rinno:
– Dù gì thì cũng may. Tao ghét nhất lúc đang xây mà bị chặn.
Kawashina:
– Yên tâm. Tao đã gửi mấy bản hợp đồng hợp pháp lên toà thị chính rồi. Cảnh sát tới nữa thì mời cà phê.
Kaiju:
– Với một viên đường và… một gậy bida gỗ sồi?
---