CHAP 297: NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI KHÁC

---

8h TỐI – BLACK SPIN – BIDA & CAFÉ

Quán đang nhộn nhẹt thì cánh cửa bật mở.

Hai người lạ mặt bước vào, ánh đèn quét qua hình bóng thấp – cao lệch nhau rõ rệt.

OSHINA (ngẩng lên khỏi ly bia)

– Gì đấy?

JAM (lạnh giọng)

– Tôi cần gặp Deahan. Có chuyện muốn nói riêng.

OSHINA

– Mấy người là ai?

NICO (giọng trầm, cao nghệu 1m92, tóc rối ngược ra sau, mắt sáng như thú hoang)

– Không phải chuyện để kể trong quán.

OSHINA (nhíu mày, quay sang gọi)

– Kawashina. Ra thông báo cho Deahan giùm tao.

---

PHÒNG KHÁCH TRỤ SỞ BLACK DRAGON

KAWASHINA (tiến lại gần)

– Có hai thằng lạ tìm gặp mày. Một lùn một cao. Thằng lùn nói chuyện riêng.

DEAHAN (đứng dậy, mặt lạnh tanh)

– Tao có biết tụi nó không?

KAWASHINA

– Không rõ. Nhìn không giống dân đường phố.

DEAHAN (bước đi)

– Không biết cũng đúng.

---

BÃI ĐẤT TRỐNG SAU BLACK SPIN – 8h20 TỐI

Ba người đối mặt dưới ánh đèn đường le lói.

Gió thổi bụi cát. Bầu không khí dính mùi âm mưu.

DEAHAN

– Nói nhanh đi. Tao không biết mày.

JAM (mỉm cười, lịch sự như một nhà ngoại giao)

– Không biết cũng đúng… vì tôi và cậu là lần đầu gặp nhau mà.

– Tôi tên Jam. Còn đây là Nico – người anh em tôi tin nhất.

DEAHAN

– Rồi sao?

JAM

– Tôi đến để đưa ra một cơ hội. Một con đường lớn hơn.

– Cậu thông minh, và không đáng bị chôn trong cái vỏ cũ kĩ mang tên Black Dragon.

– Tôi đã chuẩn bị sẵn vị trí thủ lĩnh cho cậu… chỉ cần bước sang.

– Một tổ chức mới. Quyền lực, sạch sẽ, và không rối ren như nơi này.

DEAHAN (nhếch mép)

– Nghe giống đa cấp.

JAM

– Đừng vội bác bỏ. Tôi có đủ tài nguyên để đưa cậu lên vị trí cao nhất.

– Không phải bên cạnh lũ tay chân hoang dại kia, mà là trên đầu họ.

DEAHAN

– Tao từ chối.

JAM (nhìn sâu)

– Cậu có thể mạnh mẽ. Nhưng sự thông minh mới là thứ khiến tôi muốn cậu.

– Không ai có thể kháng lại được điều mà cậu thật sự xứng đáng…

– Và nếu hôm nay cậu từ chối, lần tới tôi sẽ đến để đưa cậu đi.

DEAHAN

– Tao không bán linh hồn.

– Đi mà dụ bọn trẻ con.

JAM (cười lạnh)

– Tụi nó sẽ theo. Bằng cách này… hoặc cách khác.

---

CÁCH ĐÓ MỘT GÓC TƯỜNG – BÓNG NGƯỜI NHÌN LÉN

RINNO (nghiến răng, gằn giọng)

– Đồ chó chết...

Gã phóng ra như viên đạn, tung cú đá thẳng vào Jam.

JAM (lùi lại)

– Hử?

NICO (vươn tay đỡ gọn)

– Không được đâu, nhóc.

RINNO

– Bọn mày tính giật người à?

– Nằm mơ!!

RINNO (liên tục lao vào, đấm đá không ngừng)

– Đừng có tưởng tao đứng nhìn!

NICO (chặn từng đòn, không chệch nửa bước)

– Tốc độ tốt. Nhưng cảm xúc khiến mày rối.

RINNO

– Câm mẹ mày lại!

JAM (bình thản rút súng, kê vào đầu Rinno)

– Cảm xúc có thể giết người đấy.

Không ai nhúc nhích. Cả bãi đất đóng băng vì tiếng kim loại lách cách.

JAM

– Tôi không giết bạn cậu đâu.

– Nhưng nếu lần sau cậu không đi cùng tôi, tôi sẽ mang theo thứ mạnh hơn… thứ không nói chuyện.

DEAHAN

– Biến.

JAM (nụ cười cuối cùng)

– Lần tới, tôi sẽ tới đưa cậu về.

Jam quay lưng, ra hiệu cho Nico.

Bóng hai người dần khuất trong màn đêm — một thấp, một cao, như hai lưỡi dao khát máu.

---