---
5h CHIỀU – GẦN WC CÔNG CỘNG VEN BIỂN – NEW YORK
Bọn họ lững thững rời khỏi nhà vệ sinh công cộng. Áo sơ mi ướt đã được cởi trần, vắt lên vai.
Karaz đi trước, ánh nắng rọi lên nửa thân trần đầy hình xăm — lộ nguyên con nhện và đầu lâu xoắn quanh xương quai xanh.
Mấy cô gái trẻ đi ngang... ngoái đầu.
CÔ GÁI 1
– Trời má… nhìn cái hình xăm kìa… kiểu xấu xa đẹp trai á?
CÔ GÁI 2
– Đúng kiểu trai hư mà tao thích…
KARAZ (cười nửa miệng)
– Hư vừa đủ để em còn quay đầu…
BENKEY (lẩm bẩm)
– Mày đúng là đồ quỷ…
Phía bên kia đường, ba bốn ông chú đứng nhâm nhi lon bia, liếc xéo sang đám trai trần trùng trục đi dạo.
ÔNG CHÚ 1
– Thời buổi này... thanh niên như mấy thằng này đấy.
– Mới nứt mắt ra đã chơi hình xăm, cởi trần lòi hết da thịt.
ÔNG CHÚ 2
– Nhìn như bọn đầu gấu vô học. Đúng kiểu rác xã hội.
KARAZ (quay đầu nhìn, gằn giọng)
– Ai là nít ranh hả?
ÔNG CHÚ 3
– Gì? Mày tưởng mày lớn lắm chắc?
KARAZ
– Gần 30 tuổi rồi, không phải dạng học sinh trốn học đi làm màu đâu ông nội.
– Đụng hình xăm là tưởng tao làm mẫu tóc à?
ÔNG CHÚ 1
– Có tuổi mà đầu óc thì rỗng.
– 29 tuổi mà làm trò như thiếu niên bất cần đời.
– Hết thuốc chữa.
OSHINA (cười khẩy)
– Mấy ông tưởng ai cũng cúp đuôi như mấy ông chắc?
RINNO
– Thôi kệ… để Karaz xử, tao đứng coi.
KARAZ (tiến tới sát)
– Mấy ông chắc hồi trẻ chưa từng sai đúng không?
– Hay là suốt đời sống trong cái vòng lặp đi làm – về nhà – chờ vợ cằn nhằn?
ÔNG CHÚ 2
– Mày nghĩ bọn mày làm vậy là hay ho?
KARAZ
– Không hay ho. Nhưng ít nhất tụi tao sống đúng người – đúng chất.
– Còn mấy ông thì đang sợ… vì thấy mình chả còn tuổi trẻ để nổi loạn.
BENKEY
– Thằng này thâm thật.
ÔNG CHÚ 1 (gằn)
– Tụi bây rồi sẽ vào tù thôi.
KARAZ (cười lớn)
– Ờ… vào rồi cũng ra.
– Còn mấy ông thì sống đến già… mà vẫn hèn.
OSHINA
– Thôi đủ rồi đó. Mình đi tiếp đi, ở đây sặc mùi thất bại.
RINNO
– Bia của mấy ông hết đá rồi kìa, uống mau còn tan.
KARAZ (nhếch mép)
– Nhớ giữ sức, nói nhiều đau tim đấy.
Cả bọn bước tiếp, để lại những ánh mắt ngơ ngác pha chút cay cú… và một tiếng lon bia rớt lạch cạch sau lưng.
---