CHAP 295: NƯỚC, MỒ HÔI, VÀ ĐƯỜNG PHỐ

---

DƯỚI BÃI ĐÁ – GẦN BỜ BIỂN MANHATTAN

TÙM!! – Rinno nổi lên trước, phun nước khỏi miệng.

Rinno:

– Đcm… mặn như mồ hôi gái tập gym!

Karaz bơi bên cạnh, vẫn thở đều.

Karaz:

– Bơi vào đi. Đừng nói nhảm.

Benkey đạp mạnh vào dòng nước.

Benkey:

– Có ai bị gãy cái gì không?

Oshina (mặt trắng bệch):

– Tao mất dép. Và não.

Bốn người chạm bờ, lết lên bãi đá sát đường lớn. Người ướt như chuột lột. Áo dính bùn, mặt bê bết.

---

ĐƯỜNG PHỐ MANHATTAN – 5:07 PM

Bọn họ lao ra giữa làn xe.

Rinno:

– CHẠY!!

Tiếng còi xe inh ỏi.

Một chiếc Toyota phanh gấp, đâm sượt vào xe taxi bên cạnh.

PANG!! – KENG!! – XOẸT!!

3 chiếc xe va chạm dây chuyền, người đi bộ hét toán loạn.

Karaz:

– Rẽ phải! Có WC công cộng!

Oshina:

– Mày rành thật đấy!

Benkey:

– Im mồm, tới chỗ rửa đít là được!

---

TRONG NHÀ VỆ SINH CÔNG CỘNG – GẦN QUẢNG TRƯỜNG UNION

Cửa bật mở. Bốn người phóng vào, tiếng thở dốc vang vọng.

Karaz mở nước rửa mặt, rồi… cởi phăng áo.

Karaz:

– Phải trông như người thường mới thoát.

Rinno:

– Mày trần như vầy trông có vẻ thường không?

Benkey và Oshina cũng lột áo, vắt nước, lau qua mặt và ngực.

Oshina (nhìn gương):

– Nhìn tao giống mấy thằng homeless bảnh trai.

Karaz (lau tóc):

– Giờ đi chậm, không nói, không nhìn ai.

– Cảnh sát đang tìm nhóm ướt sũng, bọn ngu nhất mới chạy tiếp.

Rinno:

– Vậy giờ bọn mình là gì?

Karaz (bình thản):

– Khách du lịch vừa té mương.

---

5 PHÚT SAU – BÊN NGOÀI WC CÔNG CỘNG

Cảnh sát chạy vụt qua, không nhận ra ai.

Bốn thằng – trần trụi, tóc còn nhỏ giọt, nhưng mặt tỉnh bơ.

Oshina:

– Tụi mày có thấy… vui không?

Benkey:

– Tao thấy… tao đói.

Karaz:

– Ăn sau. Còn một việc nữa cần làm.

---