---
CẦU CẢNG – VÁCH BIỂN – MANHATTAN – 4:24 PM
Cảnh sát đã bao vây.
Lệnh bắt đang được phát loa, súng đã lên nòng.
Rinno – Karaz – Benkey – Oshina đứng trên rìa vách đá. Trước mặt là biển sâu, sau lưng là họng súng.
Karaz thở dài, buông khẩu tiểu liên xuống mặt đường.
Karaz (giọng chậm, rõ):
– Bình tĩnh… để tôi tiếp cận nói chuyện.
Rinno (nheo mắt):
– Mày tính đầu hàng?
Karaz (cười khẩy):
– Tao tính chơi nước đôi.
Cảnh sát trưởng (qua loa):
– Giơ tay lên!! Bước từng bước chậm về phía trước!!
Karaz giơ hai tay, bước tới sát viên sĩ quan dẫn đầu. Mắt hắn dán chặt vào mắt viên cảnh sát, mặt vẫn lạnh như đá.
Sĩ quan:
– Đứng lại! Không bước nữa!
Karaz (giọng khàn):
– Ngài bình tĩnh. Tôi là người duy nhất biết điều ở đây…
Sĩ quan:
– Ngồi xuống! Tay lên đầu!!
Ngay lúc đó...
Rinno rút quả bom khói từ trong túi áo khoác ném thẳng xuống đường.
Rinno:
– GIỜ!!
PÒOOFFF!!!
Khói trắng mù trời, bắn tung mọi hướng.
Cảnh sát:
– BOM!! ĐỘI HÌNH PHÂN TÁN!!
Tiếng hò hét, tiếng còi, tiếng bước chân loạn xạ.
---
Trong làn khói mù – hỗn loạn hoàn toàn
Oshina (gào):
– CHẠY!!
Benkey (bị đá vào hông):
– ĐM ai đạp tao?!
Rinno (trúng gậy cảnh sát):
– AAH!! ĐCM tụi mày đánh thiệt à?!?
Bốn người bị vây đánh túi bụi – dù cố vùng vẫy nhưng bị ép sát vào lan can vách biển.
---
Karaz (vừa đỡ đòn vừa hét):
– ĐỊT MẸ — TÔI KHÔNG VỀ ĐỒN!!!
Hắn đột nhiên chạy lùi lại vài mét, lấy đà…
Benkey:
– Ê Ê!! ĐỪNG NÓI LÀ…!!
Karaz:
– TẠM BIỆT, MẤY THẰNG NGU!!
RẦM!! – Karaz nhảy thẳng khỏi vách, rơi xuống biển như một quả đá sống.
Oshina (mắt trợn trắng):
– WHAT THE FUUU—!!
Benkey:
– THẰNG KHỐN NÀY…
Rinno (gào):
– NHẢY ĐI!!!
TỪNG NGƯỜI – NHẢY THEO MỘT CÁCH KHÁC BIỆT:
Oshina la hét và đạp mạnh vào lan can.
Benkey vừa nhảy vừa chửi.
Rinno là người cuối cùng, mặt đầy máu, vẫn rít lên:
– Cảnh sát đéo dạy được tao đâu!
---
DƯỚI BIỂN – TIẾNG RƠI "TÙM!! TÙM!! TÙM!!" VANG KHẮP VÙNG NƯỚC
Sĩ quan (hét lớn):
– ĐI VÒNG! CHẶN ĐƯỜNG DƯỚI BẾN!!
Một loạt xe cảnh sát lập tức đổi hướng, lao về phía chân cầu cảng phía Nam.
---