CHAP 312: KẺ SỐNG LẠI VÀ CUỘC TRUY SÁT CUỐI CÙNG

---

SÀN CHIẾN – PHÍA ĐÔNG KHU XƯỞNG

Cả băng Black Dragon đang vây quanh thi thể của Kawashina.

Deahan vẫn cúi người, ánh mắt lạnh buốt.

Benkey, Kaiju, Oshina, Saku đứng như hoá đá.

Không ai cất lời. Không ai dám động vào.

Chỉ có gió đêm, và mùi máu tanh lởn vởn quanh xưởng.

Deahan (nhìn quanh, giọng nặng):

– Tụi mày còn đứng đó làm gì?

– Lo giết sạch đám còn lại, rồi đem xác ảnh về.

---

PHÍA SAU – MỘT GÓC TƯỜNG ĐỔ NÁT

Một ngón tay giật nhẹ. Một hơi thở mong manh trỗi dậy.

Kawashina… chưa chết.

Nhưng anh không cử động, không mở mắt, không báo động.

Anh chỉ nằm đó, để máu tiếp tục chảy, và nghe mọi người... nghĩ rằng anh đã đi.

---

PHÍA TRƯỚC XƯỞNG – BÃI ĐẤT TRỐNG

Karaz vẫn đang truy sát Jam – tên khốn thao túng tâm lý vừa bắn vào Kawashina.

Gã Jam chạy lồng lộn qua từng đống sắt vụn, ngoái đầu liên tục.

Karaz (gầm lên):

– ĐỨNG LẠI, THẰNG CHÓ!!

Jam cười khẩy và tăng tốc. Nhưng đúng lúc đó...

Karaz cúi xuống nhặt một hòn đá to, gân tay siết cứng như muốn bóp nát.

Anh nhắm – thở nhẹ – rồi NÉM!!!

Hòn đá bay như viên đạn, xé gió giữa đêm tối — BỐP!!!

Trúng thẳng vào giữa trán của Jam.

Gã lảo đảo, nhưng không đổ. Máu trào ra mép mày.

Jam (gằn giọng, quay đầu lại):

– Mày nghĩ... đá giết được tao à?

Karaz (cười lạnh, bước chậm tới):

– Không. Nhưng tao sẽ giết mày.

– Bằng tất cả mọi cách còn lại.

---

NHƯNG ĐÚNG LÚC ẤY – PHÍA TRƯỚC MẶT JAM

Kin đã đứng sẵn, cây gậy sắt vung thẳng lên trước ngực Jam.

Karaz đứng phía sau.

Jam... chính thức bị kẹp đầu.

Jam (lùi lại, gào lên):

– NICO!!!

– MẸ NÓ, NICO!!!

---

PHÍA XA – NƠI NICO GỤC NGÃ

Nico đột nhiên bật dậy, mắt mở to, môi rướn máu.

**Anh ta lao như điên qua góc xưởng, né các đòn từ Rinno đang chặn lại.

Rinno (quát):

– MÀY KHÔNG QUA ĐÂY ĐƯỢC!

Nico:

– TRÁNH RA!!

Rinno tung cú đấm – Nico trượt người, lách qua.

Rinno quay lại, đuổi theo. Nhưng đã quá muộn.

Nico đã chạm tới Jam. Nhanh như chớp – hắn xốc Jam dậy, cả hai lao về phía chiếc xe máy dựng sẵn sau kho.

Rinno hét:

– Đừng để bọn nó thoát!!!

Karaz tung người lao tới nhưng hụt nửa giây.

Chiếc xe rú ga, bánh xoay tít, kéo theo hai cái bóng biến mất vào màn đêm.

---

PHÍA XA – TRÊN NÓC XƯỞNG

Kin nhìn theo, gương mặt lạnh như đá.

Karaz nắm chặt chuôi kiếm, rít qua kẽ răng:

– Không sao.

– Tụi mày thoát hôm nay... nhưng không phải mãi mãi.

---