CHAP 330: TRÊN ĐƯỜNG TRỞ VỀ

---

CHIỀU – QUÁN BLACK SPIN – MANHATTAN, NEW YORK

Căn quán đông khách. Cốc cà phê bốc khói, mấy bàn bida liên tục nghe tiếng bi va vào nhau. Bầu không khí tưởng như bình thường, nhưng phía sau quầy bar lại là câu chuyện khác.

Oshina (vừa lau ly vừa nói nhỏ với Kaiju):

– Hôm nay Karaz về từ California.

– Không biết tới đâu rồi.

Kaiju (bưng ly nước ra bàn rồi quay lại):

– Mày nghĩ hắn ta đi xe à?

Oshina:

– Chứ không lẽ bay?

– Với kiểu sống lỳ như nó, tao tin là chạy xe suốt quãng đường đó đấy.

Khách nam trung niên (ngồi gần, cười khẩy chen vào):

– California đến New York á?

– Đi ô tô hơn 4500 cây, ít nhất một tuần, chưa tính nghỉ ngơi.

Oshina:

– Ờ, mà đó là với người bình thường.

Kaiju (nhấp một ngụm cà phê):

– Còn Karaz?

– Hắn là... người không bình thường.

---

CHUYỂN CẢNH – QUỐC LỘ LIÊN BANG – GIỮA ĐỊA PHẬN ARIZONA

Đất đỏ bụi mù. Những rặng núi xa xa như trầm ngâm nhìn kẻ lữ hành đang rít ga trên cao tốc dài vô tận.

Chiếc Mercedes-Benz 300SL màu bạc ánh thép lướt như gió, lốp nghiến mặt đường.

Trong xe, Karaz đội mũ lưỡi trai đen, mắt kiên định, tai đeo tai nghe nhưng không bật nhạc, chỉ để chặn tiếng gió hú rít. Khẩu súng tỉa được giấu kín trong cốp ghế sau, được bảo vệ như một phần thân thể.

Karaz (nhìn đồng hồ):

– Gần bang New Mexico rồi.

– Tôi sẽ xé từng dặm, nuốt từng cây số mà trở về.

Một tay cầm vô lăng, tay kia chạm nhẹ vào hình xăm chạy dài trên nửa ngực phải. Ánh mắt anh không còn là một tay xạ thủ – mà là kẻ đang trở về từ rèn luyện của quỷ.

---

TRONG ĐẦU KARAZ – TIẾNG GRAZ VỌNG LẠI

> “Mày rời đi… để sử dụng được tài năng tao dạy.”

“Và một ngày nào đó… mày trở về, mày đã là một con người khác.”

---

TỐI – TRẠM DỪNG CHÂN NHỎ – GIỮA sa mạc

Karaz tấp xe vào nghỉ, nhưng không ngủ.

Chỉ ngồi tựa lưng ghế, rút cuốn sổ tay nhỏ ghi chú chiến thuật, ánh đèn xe mờ chiếu lên mặt anh. Đôi mắt anh trầm và sâu hơn tất cả những người từng sống trong Black Dragon.

---