---
SÁNG MUỘN – 9H05 – TRÊN NGỌN ĐỒI NHÌN RA BIỂN CALIFORNIA
Nắng đã lên. Không còn cái lạnh cắt thịt nữa, chỉ còn mùi gió biển và mùi dầu nhớt nhẹ từ chiếc Mercedes-Benz 300SL đang đậu dưới chân đồi.
Karaz đang gài dây đạn và đóng lại chiếc túi vải to đựng khẩu tỉa của mình. Chiếc áo khoác da phất nhẹ theo gió.
Graz đứng đó, chống tay lên gậy, mắt không nhìn Karaz mà nhìn thẳng ra phía biển.
Graz (lặng lẽ, giọng trầm):
– Mày phải về New York.
– Vì chỉ ở đó… mày mới biết thêm về chính con người mày.
– Đây không phải là nơi cho mày thực chiến.
– Đây là nơi… bắt đầu.
Karaz nhìn Graz, không cười, không gật, chỉ nghe. Gương mặt anh trầm xuống như cả tháng rèn luyện giờ mới trút được.
Graz:
– Tao không dạy mày để nhốt mày ở mấy ngọn đồi.
– Tao dạy mày… để mày sống sót giữa đám máu tanh mà vẫn còn tim.
– Tao muốn mày rời đi, để mày biết cách dùng được những gì tao truyền lại.
– Và một ngày nào đó…
– Mày trở về, tao hy vọng…
– Mày đã là một con người khác.
---
Karaz siết chặt dây tay, mở cửa xe, bước vào.
Trước khi đóng cửa, anh quay đầu lại nhìn Graz, không nói lời nào.
Chỉ một cái gật đầu. Một cái gật nặng như trăm câu vĩnh biệt.
Graz vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Chiếc Mercedes-Benz 300SL gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu lăn bánh trên con đường đất đá. Bụi bay lên mờ mịt phía sau.
Không ai vẫy tay. Không ai khóc. Không có gì luyến tiếc.
Chỉ có một điều duy nhất còn lại:
Ánh mắt của Graz, nhìn theo cho tới khi chiếc xe khuất bóng.
---