---
KHU PHẾ LIỆU Ô TÔ – 22:29
Tiếng va đập sắt thép, tiếng rên rỉ, tiếng chửi bới và cả… tiếng máu nhỏ giọt.
Ở một góc của khu phế liệu, Kaiju và Oshina đang kẹt lại trong một trận chiến sinh tử, đối đầu với cặp đôi tàn bạo Ran và Rin – hai anh em nhà Hiraiwa, sát thủ sinh đôi từng bị đồn là "song kiếm huyết thù" của một băng đảng đã bị xóa sổ.
Ran (đang cầm đùi sắt nặng):
– Hợp cạ ghê, em trai…
– Đánh đến vỡ sọ luôn không?
Rin (lách người né cú đâm của Oshina, cười gằn):
– Em mà, anh.
– Vụ này không chơi nửa vời.
Kaiju cầm dao đầu bếp dài và bén, cánh tay ướt mồ hôi trơn trượt, nhưng đôi mắt vẫn sắc như lưỡi dao của chính mình.
Kaiju (thở mạnh, gằn giọng):
– Tụi mày là ai thật sự?
– Múa may như xiếc, mà đánh đau vãi cả ra.
Oshina (ngửa cổ né một cú đá cao từ Rin):
– Giá như được xài súng ở đây thì sướng biết mấy…
– Tao bắn cho từng đứa lủng sọ!
Rin (vừa quật ngã Oshina):
– Nếu mà có súng…
– Thì mày chết từ đầu trận rồi, đồ khốn!
BỊCH!!!
Rin vật Oshina xuống đất, khóa tay anh trong thế gọng kìm.
Chưa kịp vùng lên thì...
Ran (giơ đùi sắt, gầm nhẹ):
– Để tao “ru” nó ngủ một chút.
CỐP! CỐP! CỐP!!!
Ran đập liên tiếp vào đầu Oshina.
Tiếng kim loại nện vào sọ vang lên những âm thanh rợn người.
Máu bắt đầu nhỏ ra từ thái dương.
Oshina lờ mờ, mắt mờ đi, đầu ong ong… nhưng chưa gục.
Vẫn còn thở.
Vẫn chưa buông.
Kaiju:
– OSHINAAAAA!!!!
Tiếng hét vang lên như sấm rền.
Kaiju lao tới như hổ vồ mồi, tay siết chặt dao, vung ngang một cú chém chí mạng về phía Ran.
Ran nhanh như chớp, xoay người đỡ bằng tay trái, nhưng không kịp hết —
Vết dao bén cứa dọc theo cánh tay anh, máu phụt ra thành dòng.
Ran (lùi lại, mặt nhăn nhó, liếm máu nơi miệng):
– Mẹ kiếp…
– Mày chơi dao thật?
Kaiju:
– Vậy mới công bằng với đùi sắt của mày!
Rin giật mình quay lại định giúp anh trai nhưng Oshina, dù choáng váng, vẫn dồn chút sức lực cuối cùng, bật dậy như xác sống, tay túm lấy cổ Rin, kéo ngược lại.
Oshina:
– Cút… mẹ… mày!!
CẢ HAI NGÃ LĂN.
Rin bị Oshina đè xuống, ăn một cú móc vào mặt.
Kaiju và Ran cũng đứng đối diện, một bên là dao, một bên là gậy sắt đẫm máu.
Máu nhuộm ướt sàn.
Cơ thể rách nát.
Mắt vẫn không chớp.
---
Ran (gằn giọng, tay trái rỉ máu, giơ đùi sắt):
– Anh em, đổi kèo.
– Đưa tụi nó về địa ngục sớm một chút.
Rin (nằm dưới đất, vừa tránh cú đấm, vừa mỉm cười):
– Đồng ý.
---
MỘT LẦN NỮA – CẢ BỐN LAO VÀO NHAU.
Không lời thoại.
Chỉ còn tiếng da thịt đập vào nhau, tiếng kim loại chạm xương, tiếng gào giận và tiếng thở gấp gáp của những kẻ không muốn chết trước đối thủ.
---