---
KHU PHẾ LIỆU Ô TÔ – 22:18
Tiếng động cơ xe không còn.
Chỉ còn tiếng kim loại va nhau, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và... tiếng gào giận dữ giữa hai kẻ không chịu gục.
Rinno lao tới, vai húc ngang bụng Nico, kéo cả hai lăn qua đống vỏ xe mục nát.
Rinno:
– Tao éo cần biết mày là ai!
– Mày mà đã nhắm tới bọn tao thì mày xác định... ĐM!!
Nico (bật dậy, đạp thẳng vào ngực Rinno):
– Còn mày… mãi không thay đổi.
– Hét cho to vào… chứ tay mày đang run đấy, Rinno!
BỐP!!!
Rinno văng ra sau vài bước, lấy đà… rồi như một con thú điên, anh gào lên và lao lại.
Cú đấm móc tay trái.
Cú đấm tay phải đâm thẳng như đinh búa.
Nico đỡ được hai đòn, nhưng cú thứ ba vào hàm dưới khiến hắn lùi hẳn.
Rinno không cho nghỉ.
Cú đấm kế tiếp nhắm vào mặt, tay phải của anh như muốn xé mặt Nico ra làm đôi.
BÙM!!!
Nico lãnh trọn, đầu hắn bị ép xuống đất.
Mặt cày cả lớp bụi đất đá lạnh ngắt của khu phế liệu.
Máu phụt ra từ miệng.
Nhưng…
Nico vẫn không nằm im.
Hắn chống tay gượng dậy, mặt bê bết máu, nhưng mắt vẫn lạnh băng như thép không gỉ.
Nico (phì cười, rít lên):
– Thế này thôi à?
– Còn hơn gì không?
Rinno (thở dốc, chửi thề):
– Thằng khốn…
– Mày sống dai như zombie đấy, Nico!!
Nico:
– Vậy thì mày nên lo… vì zombie thì không biết đau.
CẢ HAI LẠI LAO VÀO NHAU.
Không cần chiến thuật.
Không cần kỹ thuật.
Chỉ còn bản năng.
Nắm đấm. Đầu gối. Khuỷu tay. Mặt. Mồ hôi. Máu.
Mỗi lần va chạm là một tiếng ầm như sét đánh giữa bầu trời New York sụp đổ.
Không ai chịu lùi.
Không ai chịu chết.
Và xung quanh — trận chiến vẫn tiếp diễn như một khúc nhạc đẫm máu đang trôi về đoạn điên loạn nhất.
---