Chap 352: Lá Thư Của Một Cái Chết

---

Chiều – 16:12 tại tầng cao nhất trụ sở Black Dragon.

Phòng làm việc của Deahan – nơi chỉ vài người trong tổ chức từng được phép đặt chân vào.

Trên bàn là một phong thư bằng giấy dày, con dấu sáp đỏ khắc hình Black Dragon nổi bật.

Deahan đứng bên cửa sổ, ánh nắng cuối ngày rọi nửa mặt anh – lạnh như vết cắt. Rinno bước vào không gõ cửa.

Deahan:

– Cậu đến rồi à.

Rinno:

– Tôi nghe Karaz nói anh tìm.

Deahan:

– Ngồi đi.

Rinno ngồi xuống chiếc ghế da đối diện, liếc nhìn phong thư.

Rinno:

– Gửi cho Izan?

Deahan:

– Phải.

– Lá thư tuyên chiến.

– Tôi muốn chính cậu mang nó đi.

Rinno (trầm giọng):

– Tự mình đến tận hang ổ Outlaws…?

Deahan:

– Tôi không tin ai khác.

– Cậu là người duy nhất hiểu thứ chiến tranh sắp tới… không phải để thể hiện quyền lực.

– Mà là… máu, mạng, và sự trả giá.

Rinno im lặng vài giây. Gió lùa nhẹ qua khung cửa kính.

Rinno:

– Tôi hiểu.

– Và tôi sẽ mang nó đến tay hắn.

Deahan rút từ túi áo trong ra một chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc – hiếm khi thấy anh hút trong căn phòng này.

Deahan:

– Hắn sẽ không nhận thư nếu không có một lời nhắn từ tôi.

– Khi cậu đứng trước mặt Izan… nói lại y nguyên thế này.

Rinno (nhìn thẳng):

– Nói đi.

Deahan (gằn từng chữ):

– “Tao từng tha cho mày khi mày mới ra tù.

Giờ tao sẽ đích thân tiễn mày trở lại nhà xác.”

– Không thiếu một chữ.

Rinno (gật):

– Tôi sẽ nhớ từng từ.

Deahan đặt phong thư vào tay Rinno.

Deahan:

– Cậu từng nói tôi sẽ sống không nổi nếu chiến tranh bùng nổ.

– Cậu đoán sai rồi, Rinno.

– Tôi chỉ sống… khi chiến tranh thực sự bắt đầu.

Rinno đứng dậy, bỏ phong thư vào túi áo trong. Anh không chào, chỉ quay người bước ra khỏi phòng.

Deahan nhìn theo bóng cậu bạn thân – từng là người cười cùng anh trong những năm đầu của Black Dragon, nay là người mang tối hậu thư đầu tiên đến tận tay kẻ phản bội.

---

Cuối hành lang, Kawashina đang đứng tựa tường chờ sẵn.

Kawashina:

– Cậu đi một mình?

Rinno:

– Ừ.

– Không ai được theo.

Kawashina (khẽ gật):

– Giữ mạng về.

– Tôi còn nợ cậu một trận rượu đấy.

Rinno:

– Nếu tôi không về, cứ uống thay tôi cũng được.

Cả hai nhìn nhau. Không ai cười.

---