---
Giữa khoảng sân loạn đạn – nơi tất cả đang rực máu, bụi thép và tiếng xương va nhau…
Deahan và Izan đứng đối diện nhau, chỉ cách vài bước.
Không ai nói.
Không ai hạ ánh mắt.
Bon và Jam đã tách ra, đứng nép qua hai bên. Cả hai đều hiểu:
– Đây không còn là trận chiến của thuộc hạ.
– Đây là lần chạm mặt thật sự giữa hai cái đầu máu nhất của hai băng.
Izan bước lên trước một bước.
Izan:
– Coi như mày đủ tư cách bước vào bàn cờ rồi đó.
Không báo hiệu.
Izan tung chân phải – một cú đá vòng cầu từ bên hông lao thẳng vào cổ Deahan như búa đập.
Deahan không né, nâng tay trái lên, đỡ gọn.
Cú chạm phát ra tiếng “chát!” như gỗ khô gãy.
Izan (nhếch mép):
– Phản xạ vẫn nhanh.
Deahan (gằn giọng):
– Chưa hết.
Tay phải anh xoay nhanh một vòng, chém ngược vào sườn Izan, nhưng Izan đã lùi nửa bước, nghiêng người, tránh được sát nút.
Izan:
– Mày vẫn đánh như thằng lính.
– Thẳng quá.
Deahan:
– Còn mày… vẫn đánh như thằng ngồi tù.
– Cú nào cũng giống xin ăn.
Cả hai cùng nhích bước.
Izan vung tay trước, đấm một cú ngang vào má Deahan – bị Deahan chụp lấy cổ tay, kéo sát vào rồi húc vai lên ngực.
Izan bật lui hai bước, ho nhẹ.
Deahan:
– Tao không đánh vì điểm. Tao đánh vì kết thúc.
Izan:
– Vậy thì kết thúc xem.
ẦM!
Hai người đâm vào nhau như hai con thú.
Tay gạt – gối lên – cùi chỏ quét – đấm ngược – chân quét vòng – móc ngang…
Không chiêu nào là thừa. Không đòn nào là đẹp.
Đây không phải là võ đài.
Đây là giết nhau bằng sự hiểu nhau.
Jam (nói nhỏ với Kin):
– Lần cuối tao thấy Izan đánh kiểu này… là năm hắn bẻ xương cánh tay của trùm cũ.
Kin:
– Deahan cũng không phải tay vừa.
Bon (nghiến răng):
– Anh ấy chưa tung hết.
Jam:
– Tao cũng không chắc Izan đã hết trò.
Máu bắt đầu nhỏ từ mép Izan.
Môi Deahan cũng rách một đường mảnh.
Cả hai vẫn đứng. Vẫn không ai lùi.
Izan:
– Mày muốn cả hai chết chung không?
Deahan (lao lên tiếp):
– Tao sống đủ rồi.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Mỗi cú đấm là một lần gió rít lên giữa khoảng sân nứt đá.
Những người khác, dù đang đánh nhau, cũng bắt đầu liếc về phía hai người đứng đầu.
---