---
Không khí giữa sân gãy thành tiếng.
Những đòn đánh của Deahan như cuộn thép nóng nện thẳng xuống mặt đất.
Deahan xoay gối, tung cú móc phải, rồi lập tức nối bằng một cú đấm thẳng vào xương ngực.
Izan chặn được cả hai.
Nhưng lần này, hắn bật lùi hẳn ba bước.
Máu bắt đầu rỉ từ tay hắn.
Vai hắn hơi sụp xuống.
Cơ thể không còn dính khối như lúc đầu.
Deahan (thở gấp, mắt vẫn lạnh):
– Còn đứng được?
Izan (cười khan):
– Mày thú vị thật đấy.
Deahan:
– Tao không cần vui vẻ. Tao cần mày nằm.
Izan (cười lớn):
– Thử xem!
Deahan không chờ. Anh lao lên.
Liên hoàn ba cú đấm, một cú móc chân, một cú gối chéo lên cằm.
Izan đỡ được… hai.
Còn lại – ăn hết.
Mặt hắn văng máu.
Gối gãy thở.
Tay trái mất lực, lủng lẳng.
Jam (rít):
– Đm… Izan…
Kin (giật nhẹ vai):
– Chúng ta có can thiệp không?
Bon (đứng cạnh, khoanh tay, cười khẩy):
– Hai con chó sủa mà không cắn.
Izan quỵ xuống một gối.
Deahan không chần chừ – bước thẳng đến, móc tay dưới cằm hắn, gạt chân, dập hắn xuống nền bê tông.
Izan nằm đó. Thở gấp. Không gượng nổi.
Jam:
– Đm…
– Mày làm gì đó đi Kin!
Bon (nói lạnh):
– Giờ mới nhớ tới nhau à?
Jam quay đầu, chưa kịp phản ứng, thì Bon đã xông lên.
Bon:
– Tao chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Jam (vội tránh):
– Khoan đã…
Bon không nghe. Đấm thẳng. Đá vào đùi. Húc vai. Đấm tiếp.
Kin định chen vào – Bon xoay người, đạp ngược ra sau – trúng hông Kin.
Bon (rít lên):
– Mày nghĩ tao quên mày từng là anh em tao sao Kin?
– Phản thì phải chết!
Kin (giơ tay chắn):
– Tao… tao không phản! Tao chỉ muốn sống!
Bon (đấm):
– Vậy mày sống với ai?
Cú đấm sau cùng trúng má Kin, khiến hắn đập đầu vào thùng sắt, bất tỉnh.
Jam thấy thế – quay lưng, bỏ chạy.
Bon (gào lên):
– CHẠY HẢ?!
– THẰNG CHÓ CHẠY KIA!!!
Không ai đuổi.
Bon đứng thở, mồ hôi rơi.
Nhìn Izan nằm bất động, nhìn Kin gục bên máu, nhìn Jam biến mất sau khói.
Bon (ngồi phịch xuống thùng dầu):
– Mẹ mày…
– Tụi phản loạn đúng là sống dai nhưng rách não.
Anh ngửa mặt lên trời.
Ánh sáng buổi trưa chiếu xuống, phản vào mắt anh. Đầy mệt mỏi.
Nhưng chiến thắng… thuộc về máu trung thành.
---