Chap 362: Trở Về Nơi Khởi Đầu

---

Sau cuộc họp tại trung tâm trụ sở chính.

Không còn ánh đèn sân khấu. Không còn tiếng vỗ tay.

Chỉ còn nhóm năm người đứng lại bên ngoài: Deahan, Saku, Kawashina, Benkey, Oshina.

Trời đêm lặng gió. Cảnh vật chìm trong gam xám buồn.

Deahan (đứng im một lúc, rồi cất giọng trầm):

– Giờ chúng ta… không còn là những con người mang cái tên “Black Dragon huyền thoại” nữa.

– Không còn thủ lĩnh, không còn tổ chức.

– Chúng ta chỉ là… năm thằng đàn ông đã mất mát quá nhiều, và chẳng còn ai để chiến vì.

Không ai nói.

Chỉ có những gương mặt đầy lặng thinh.

Deahan (quay sang Saku):

– Saku, cậu vào trong trụ sở…

– Lấy hai hũ cốt của Rinno và Kaiju giúp tôi.

Saku (khẽ gật, mắt cụp xuống):

– Ừ… để tôi đi.

Anh quay lưng, bóng anh khuất dần sau cánh cửa lớn.

---

Ở phía ngoài, Bon và Zerus vẫn còn đứng đó, không nỡ rời.

Bon (giọng run run, mắt đỏ hoe):

– Deahan…

– Anh thật sự… bỏ tôi mà đi sao?

Deahan (bước đến, nhẹ đặt tay lên vai Bon):

– Bon… cậu đừng nghĩ vậy.

– Cậu phải ở lại.

– Cậu là đội trưởng đội cận vệ mới.

– Là người thay thế cho cái thằng khốn nạn tên Kin.

Bon (ngẩng lên, nước mắt rơi):

– Nhưng tôi không mạnh bằng anh…

– Không đủ gan lỳ như Rinno…

Zerus (tiến tới, đặt tay lên vai Bon):

– Mày không cần phải là ai hết.

– Mày chỉ cần là chính mày.

– Và giữ lời hứa với Rinno: bảo vệ nơi này đến cùng.

Bon gật mạnh, cố nuốt nước mắt vào trong.

---

Deahan (quay sang):

– Karaz.

Karaz (dựa tường, khoanh tay):

– Gì?

Deahan:

– Cậu có muốn đi theo tụi này không?

Karaz (nhướng mày):

– Đi đâu?

Saku (từ bên trong đi ra, hai tay ôm hai hũ cốt đặt trong túi vải đen):

– Đi về nơi bắt đầu hành trình…

– London.

Karaz (nhếch môi cười nhạt):

– London à…

– Nghe cũng được đấy.

– Thành phố đó có vẻ lạnh, nhưng mà… cũng đẹp.

Deahan (gật đầu):

– Vậy thì đi thôi.

– Không phải vì chiến đấu.

– Mà là… để khép lại những giấc mơ còn dang dở.

---

Saku nhẹ nhàng đặt hai hũ cốt của Rinno và Kaiju lên ghế sau xe.

Anh không nói gì. Chỉ đứng nhìn… rất lâu.

Oshina:

– Mày đưa anh em về nhà rồi đấy à?

Saku (khẽ gật):

– Ừ…

– Bảy người anh em… thì phải cùng kết thúc ở nơi tụi mình bắt đầu.

---

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, băng qua hàng người đang đứng tiễn.

Không có tiếng vỗ tay.

Không có pháo sáng.

Chỉ có những ánh mắt đẫm nước và bàn tay siết chặt.

Một hành trình kết thúc.

Một cuộc trở về… bắt đầu.

---