Chap 367: Cú Va Chạm Định Mệnh

---

Sáng hôm sau – 07:12 tại London.

Sương mù giăng mỏng như tơ vải lững lờ trên các tầng mái.

Thành phố dậy sớm, nhưng Kawashina còn sớm hơn.

Anh mặc áo khoác đen, quấn khăn mỏng, mang găng tay, xuống tầng hầm chung cư một mình.

Tầng hầm tòa nhà – Bãi đỗ xe cũ.

Một góc tối ẩm, lạnh, lặng như nghĩa trang.

Lớp bụi phủ dày lên mui chiếc xe thể thao mà Kawashina đã để lại đây suốt gần một năm.

Chiếc Aston Martin DBS Superleggera màu đen bóng.

Anh dùng tay phủi nhẹ bụi trên nắp capo.

Khẽ cười.

Kawashina (thầm):

– Tao còn giữ mày lại…

– Nghĩ cũng lạ.

Anh mở cửa xe, ngồi vào trong, tra chìa.

Tiếng động cơ gầm lên như một con mãnh thú vừa thức giấc sau thời gian dài ngủ đông.

---

07:42 – Kawashina rời khỏi tầng hầm, lao ra đường phố London.

Ban đầu, xe chạy nhẹ nhàng…

Chỉ 100 km/h – đủ nhanh để cảm thấy gió lùa, nhưng chưa đủ để mất kiểm soát.

Anh chạy dọc theo các con phố quen:

Soho, Westminster, Waterloo Bridge…

Nhạc bật trong xe. Một bản rock cũ.

Không phải để vui, mà để nhớ.

Kawashina (ngẩng mặt nhìn trời, thì thầm):

– Rinno… Kaiju…

– Tao biết tụi mày ghét tao lái nhanh…

– Nhưng hôm nay, tao muốn thử…

– Đến giới hạn.

---

08:03 – Trên cao tốc M25.

Kawashina đạp hết ga.

Chiếc xe rít lên, tốc độ bứt phá.

120… 180… 240… 280…

Gió rít bên tai.

Tay lái rung nhẹ.

Tim đập dồn.

Chiếc xe gào thét như linh hồn đang rượt đuổi chính nó.

Kawashina (nói to):

– Nhanh hơn nữa…

– Tụi bây có thấy không? Tao đang sống…!

---

08:10 – Tốc độ: 400 km/h.

Phía trước… một chiếc container đổi làn đột ngột.

Kawashina mở to mắt.

Giật tay lái – không kịp.

Dậm thắng – xe chà mạnh một đường dài trên mặt đường.

Bánh xe nghiến cháy khét lẹt.

Chiếc Aston Martin trượt lệch, đâm mạnh vào hàng rào thép chắn giữa cao tốc.

Toé lửa. Kính vỡ tung. Thân xe móp.

Im lặng.

Khói bốc lên.

Kawashina nằm gục trong xe… nhưng vẫn thở.

Tay anh run. Mắt nhắm nghiền.

Một vụ tai nạn kinh hoàng – nhưng… anh sống sót.

---

08:28 – Kawashina tiếp tục lái xe.

Chiếc xe giờ đã trầy xước, đầu xe móp.

Nhưng máy vẫn còn hoạt động.

Kawashina (giọng khàn, thở khó):

– Chưa chết…

– Đm… chưa chết…!

Anh tiếp tục lao đi.

Tốc độ ổn định: 280 km/h.

Nhưng chiếc xe lúc này… đã không còn toàn vẹn.

Và điều nguy hiểm nhất đang chờ anh phía trước – không phải container… mà là cái thứ mà chính anh vừa đạp lên: rủi ro.

---

08:34 – BOOM!!

Lốp sau bên phải nổ tung.

Chiếc xe mất kiểm soát hoàn toàn.

Quay vòng. Văng qua dải phân cách. Đập vào trụ thép.

Nổ toé lửa. Kính vỡ nát.

Đầu xe dính chặt vào lan can.

Máu loang ra từ cửa kính lái.

Tiếng còi xe khác vang lên. Xe chạy phía sau vội vàng phanh gấp.

---

08:36 – Một người lái xe gần đó lao tới.

Anh ta mở cửa xe Kawashina, cố gắng lay gọi.

Người dân:

– Ê! Anh ơi! Có nghe tôi không!?

– Ai đó gọi cứu thương đi!

Một người khác đã bấm gọi 999.

Tiếng xe cấp cứu vang lên từ xa… rất xa.

Kawashina vẫn còn thở – nhưng máu ra không ngừng.

Gương mặt anh dính máu, mi mắt nặng trĩu.

---

Ở phía xa – không ai biết – một người vừa suýt chết hai lần…

Giờ đây, đang nằm giữa ranh giới sống – chết.

Không phải vì kẻ thù, không phải vì chiến trường…

Mà vì chính cái thứ im lặng nhất: ký ức.

---