Chap 366: Dạo Bước Trong Thành Phố Cũ

---

London – 16:20 chiều.

Gió thu lành lạnh thổi nhẹ qua những con đường lát đá cổ kính.

Từng bước chân vang lên trên phố, tiếng gót giày xen lẫn tiếng xe cộ nhịp nhàng, bình yên đến lạ… với những kẻ vừa tiễn biệt bạn thân.

Deahan, Saku, Kawashina, Benkey, Oshina, Karaz – sáu người đàn ông với sáu dáng đi trầm mặc, lặng lẽ sải bước giữa dòng người xa lạ.

---

Saku (nhìn quanh khu phố Soho, nơi xưa từng có bar tụi họ hay lui tới):

– Nhớ lần đầu Rinno dẫn tụi mình tới cái bar sập xệ ở góc phố này không?

Kawashina (gật đầu):

– Nhớ. Lúc đó Kaiju chưa đủ tuổi, vậy mà bọn mình vẫn kéo nó vào bằng cách trét máu mũi cho nó trông già hơn.

Benkey (bật cười nhẹ):

– Rồi nó say bí tỉ, nhảy lên bàn hát bài tình ca nào đấy… làm cả quán ói ra máu.

Oshina:

– Nhưng quãng thời gian đó…

– Là lúc tao thấy tụi mình sống đúng nghĩa.

Karaz (lơ đãng nhìn đèn đường vàng nhạt):

– Tụi mày sống như vậy bao lâu?

Deahan (khẽ):

– Gần ba năm.

– Ba năm mà như một đời người.

---

Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ – nơi xưa từng là nơi tụ họp bí mật, khi còn là một tổ đội nhỏ chưa ai biết đến.

Những bức tường gạch đỏ rêu phong vẫn còn.

Dòng chữ nguệch ngoạc ngày xưa do Kaiju vẽ vẫn in trên tường:

“B7 – Brothers 7 – Không ai bị bỏ lại.”

Benkey (giọng chùng xuống):

– Còn lại năm.

Saku:

– Nhưng vẫn là "Brothers".

Karaz:

– Tụi mày có muốn…

– Sống một lần nữa như lúc đó không?

Kawashina (nhìn Deahan):

– Câu đó… phải hỏi nó.

Deahan (dừng bước, nhìn dòng chữ trên tường, im lặng một lúc):

– Tao không còn là thủ lĩnh nữa.

– Nhưng nếu tụi mày vẫn còn muốn sát cánh…

– Thì tụi mình sẽ tìm một lý do mới để sống.

---

Cả nhóm tiếp tục đi.

Qua khu Piccadilly Circus sáng đèn.

Qua những con hẻm nhỏ nơi từng có xô xát.

Qua cả con phố cũ nơi Kaiju từng rượt bọn trộm suốt mấy dãy nhà.

Oshina (khẽ mỉm cười):

– London vẫn vậy…

– Nhưng tụi mình thì không.

Deahan:

– Không ai sống sót mà không thay đổi cả, Oshina.

---

Mặt trời dần xuống.

London nhuộm màu cam cuối ngày.

Những bóng người kéo dài dưới ánh đèn.

Và giữa thành phố ồn ào… là một nhóm sáu người đang dạo bước như thể mang cả một thời đại trên vai.

Karaz (giọng đều đều):

– Nếu có một chương mới…

– Tụi mình nên viết nó ở đây.

Deahan (gật khẽ):

– Ừ.

– Nhưng lần này… không cần máu.

– Chỉ cần sống đúng với những gì tụi mình còn sót lại.

---