Chap 365: Một Lần Cuối Cùng

---

London – 8:10 sáng hôm sau.

Trời se lạnh.

Nắng vàng nhạt trải qua từng con phố, len lỏi giữa những tán cây, mái ngói xám và mùi cà phê đầu ngày.

Cả nhóm bước ra khỏi chung cư tầng 31, mỗi người mang một tâm trạng nặng nề.

Hai hũ cốt – Rinno và Kaiju – được Deahan và Saku ôm cẩn thận trong tay.

Không ai nói gì nhiều.

Vì có những nỗi đau… không cần gọi tên.

---

Công viên Hyde Park – 9:00 sáng

Cả nhóm ngồi trên bãi cỏ xanh, gần hồ nước.

Từng tia nắng hắt xuống mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

Benkey (nhìn xa xăm):

– Tụi mình từng đánh nhau ở đây…

– Ba năm trước, với bọn Red Vultures.

– Rinno là thằng đầu tiên nhảy vào giữa… như chó điên.

Oshina (cười khẽ, mắt đỏ):

– Tao nhớ… nó vừa đấm vừa chửi “Đứa nào động vào Kaiju là tao giết.”

– Lúc ấy Kaiju còn đang bị trói gốc cây…

Saku (ôm hũ cốt Kaiju sát ngực):

– Thằng đó nhỏ con mà lì…

– Tao từng nghĩ, một ngày nào đó, tụi mình sẽ đứng trên đỉnh thế giới, cả bảy đứa.

Deahan (khẽ):

– Nhưng đỉnh thế giới…

– Có lẽ chưa bao giờ đủ chỗ cho cả bảy.

---

Tower Bridge – 11:30 trưa

Cả nhóm đứng lặng, nhìn xuống dòng sông Thames đang trôi.

Gió thổi mạnh.

Lá bay tấp vào áo khoác, tóc rối, mắt cay.

Karaz (giọng trầm):

– Tao không thân với hai người đó.

– Nhưng… tao hiểu cảm giác mất một người mình từng nghĩ sẽ luôn bên cạnh.

Deahan (gật đầu):

– Đôi khi… những lời tiễn biệt không cần phải dài.

– Chỉ cần thật lòng.

Kawashina (nhìn hũ cốt Rinno):

– Tao ghét mày chết trong tay người khác, Rinno.

– Nhưng tao sẽ sống để giết nhiều hơn… thay phần mày.

Benkey (rít nhẹ hơi thuốc):

– Cũng chẳng ai đủ sức thay thế tụi mày…

– Tụi mày vẫn là huyền thoại trong lòng tụi tao.

– Dù chết.

---

Nghĩa trang Highgate – 14:00 chiều

Một khu đất riêng biệt, được Deahan âm thầm chuẩn bị từ đêm qua.

Không đông người.

Chỉ có sáu người đứng quanh hai hố đất.

Và hai hũ cốt, đặt ngay ngắn giữa những bó hoa trắng.

Saku quỳ xuống, đặt tay lên hũ cốt Kaiju:

– Ngủ yên, nhóc.

– Từ giờ… tao không còn phải che lưng cho mày nữa.

Oshina:

– Mày từng gọi tụi tao là gia đình…

– Vậy thì yên tâm đi, Kaiju.

– Gia đình mày vẫn ở đây.

Kawashina:

– Rinno…

– Tao biết mày từng chán ngán thế giới này.

– Hy vọng kiếp sau mày được làm người bình thường, không máu, không thù.

Benkey (đập nhẹ lên vai hũ cốt Rinno):

– Mày là thằng cứng đầu.

– Nhưng tao chưa từng ghét điều đó.

Karaz (khẽ nhắm mắt):

– Yên nghỉ nhé, những kẻ không còn gì để mất.

---

Cuối cùng, Deahan đứng ra giữa.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn hai hũ cốt…

Rồi quay mặt đi, không dám nhìn quá lâu.

Deahan (giọng nghẹn):

– Vĩnh biệt…

– Gia đình của tôi.

Anh gật nhẹ với người đào huyệt.

Đất được đổ xuống, từng xẻng… từng lớp…

Và chỉ trong vài phút – hai người từng đứng cạnh anh, giờ đã thuộc về lòng đất.

Saku (quay mặt đi):

– Tao ghét cảm giác này.

– Chôn người. Mà không biết lần sau… tới lượt ai.

Deahan:

– Từ giờ… sẽ không còn ai.

---

Mọi người đứng lặng.

Không ai bước đi ngay.

Tất cả chỉ nhìn mãi xuống hai nấm mộ mới, với hai tấm bia đá khắc đơn giản:

"Kaiju – Người anh em nhỏ nhất.

Rinno – Người giữ lưng cho cả bọn."

---