Chap 364: Trở Lại Căn Nhà Cũ

---

London – 18:20 chiều

Trời mưa nhẹ, sương giăng mờ khắp các dãy phố.

Chiếc taxi màu đen lăn bánh chậm rãi qua những con đường ẩm ướt, mang theo sáu bóng người đang ngồi trầm mặc bên trong.

Saku ngồi sát cửa sổ, tay vẫn ôm hai hũ cốt.

Karaz nhắm mắt, dựa đầu vào kính, gối cổ hơi lệch.

Benkey lặng lẽ nhìn dòng xe qua lại, như thể tìm lại hình ảnh năm xưa.

Kawashina và Oshina ngồi ghế sau, không ai nói.

Chỉ có Deahan là mở mắt, nhìn ra ngoài – ánh mắt không đổi, nhưng trong lòng anh đã có thứ gì đó không còn nguyên vẹn.

---

Chiếc taxi dừng lại trước một tòa chung cư cao tầng quen thuộc.

Bảng tên cũ kỹ bên cổng ghi dòng chữ:

“Riverside Tower – Building B”

Deahan (nhìn lên tầng cao, nhẹ giọng):

– Tầng ba mươi mốt…

– Mình từng ở đó…

– Gần một năm rồi chưa quay lại.

Karaz:

– Nơi này cậu sống cùng em trai à?

Deahan (gật đầu chậm rãi):

– Kazura.

– Thằng nhóc mê bóng đá. Lúc ấy nó còn nghĩ anh trai nó là dân văn phòng bình thường.

Benkey (bật cười nhỏ):

– Nghe hài thiệt. Một thằng trùm băng đảng, đóng giả dân công sở.

Kawashina (giọng khẽ):

– Nhưng mày đã làm tốt…

– Ít ra là với nó.

Deahan:

– Không đủ tốt. Nhưng tao từng cố.

---

Cả nhóm bước vào sảnh thang máy.

Tiếng “ding” vang lên.

Họ bước vào, thang máy bắt đầu đưa họ lên tầng 31.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa nhỏ lộp độp ngoài cửa kính.

---

Căn hộ 3115 – tầng 31.

Deahan tra chìa khóa cũ vào ổ, xoay nhẹ.

Cánh cửa mở ra. Một khoảng không tối om.

Không bụi. Không mạng nhện. Nhưng vẫn mang hơi lạnh của một nơi lâu không có người.

Oshina (ngó quanh):

– Vẫn y nguyên như ngày mày rời đi…

Deahan:

– Tao không dọn.

– Tao nghĩ… sẽ có ngày quay lại.

Saku đặt hai hũ cốt xuống bàn phòng khách, rồi ngồi bệt xuống thảm.

Saku:

– Tụi tao về rồi đây…

– Rinno… Kaiju… đây từng là nhà của tụi mình mà, nhớ không?

Benkey (ngồi phịch xuống ghế sofa):

– Nhớ chứ…

– Chỗ này… tụi mình từng nhậu suốt đêm, từng nướng thịt ban công, từng ngủ gục ngoài hành lang vì không nhớ mật mã cửa.

Kawashina (cười mỉm):

– Tụi mình từng là mấy thằng đàn ông chẳng có gì ngoài ước mơ…

– Nhưng lại nghĩ mình bất bại.

Karaz (chống tay lên cửa sổ):

– Tao thì chưa từng ở đây.

– Nhưng… có vẻ là nơi từng ấm áp.

Deahan (nhìn khắp căn phòng, rồi ngồi xuống đối diện hai hũ cốt):

– London… tao đã quay lại.

– Nhưng giờ… thiếu mất hai người rồi.

Không khí lặng. Gió từ ban công thổi vào, lướt qua tấm rèm trắng.

Deahan:

– Tối nay nghỉ ở đây.

– Ngày mai… tao muốn đưa Kaiju và Rinno đi một vòng quanh London.

– Trước khi… chôn họ.

---