---
Bệnh viện Đại học London (UCLH) – Phòng hồi sức đặc biệt.
10:46 sáng.
Kawashina vẫn nằm bất động.
Máy đo tim kêu đều đặn từng nhịp. Ống truyền dịch, dây oxy chằng chịt trên cơ thể anh.
Bên ngoài… không ai nghe thấy gì.
Nhưng bên trong anh – có một giọng nói khẽ khàng vang lên.
---
“Dậy đi, thằng lì lợm.”
Không gian tối đen.
Một vùng mù mịt như đáy vực sâu.
Lạnh, trống rỗng và đơn độc.
Kawashina (giọng mơ hồ):
– Đây… đâu vậy?
Anh mở mắt.
Phía trước là Rinno – đang ngồi tựa lưng vào vách tường, tay khoanh lại, gương mặt nghiêm nghị.
Rinno (bình thản):
– Vẫn còn sống. Nhưng chưa biết được bao lâu.
Kawashina:
– Rinno… Mày… mày chết rồi mà.
Rinno:
– Tao biết. Nhưng linh hồn tụi mình không đi thẳng đâu, mày hiểu chứ?
– Có vài người... họ nán lại chờ ai đó.
---
Xung quanh, ánh sáng trắng mờ nhạt bắt đầu lan ra.
Một giọng khác vang lên, trầm ấm và quen thuộc.
Kaiju (từ phía sau bước ra):
– Mày lái ngu như vậy mà sống được hai lần đúng là may mắn.
Kawashina quay đầu, mắt mở to.
– …Kaiju?
Kaiju:
– Mày tưởng tụi tao không quan sát hả?
Rinno (giọng nhẹ nhưng thấm):
– Tụi tao đang chờ cậu ở phía bên kia…
– Nhưng cũng đang chờ xem cậu chọn gì.
---
Khung cảnh thay đổi.
Giữa họ là một bàn tròn, như ở quán Black Spin ngày nào.
Ly rượu, bật lửa, khói thuốc – tất cả đều rõ nét.
Kaiju:
– Mày từng nói…
– Khi nào quán đó đóng cửa, thì ký ức cũng chết theo.
– Nhưng nó không chết đâu Kawashina… mày đang giữ nó.
Kawashina (hơi nghẹn):
– Tao còn chưa nói lời chia tay với tụi mày…
Rinno (nhìn thẳng vào mắt anh):
– Nếu cậu còn muốn nói…
– Thì dậy đi.
Kawashina:
– Nhưng tao mệt quá…
– Đầu tao… nặng… mắt tao cay…
Kaiju (cười nhẹ):
– Mày sợ phải sống tiếp một mình à?
Kawashina:
– Tao sợ... ngày mai tỉnh dậy… lại mất thêm một người.
---
Tất cả im lặng.
Chỉ có tiếng thở của Kawashina, và tiếng đập nhẹ của con tim mơ hồ.
Rinno:
– Vậy thì hãy tỉnh lại…
– Và giữ lấy những người còn ở bên.
– Đừng lái như thằng điên nữa.
Kaiju (giơ tay vỗ vai Kawashina):
– Đến lúc quay về rồi.
– Deahan đang lo lắm đấy, thằng chó.
---
Kawashina (khẽ thì thầm):
– Tụi mày…
– Ở lại khỏe nha…
– Tao sẽ sống tiếp…
Kaiju và Rinno cùng cười nhẹ, rồi cả hai dần mờ đi như khói tan trong nắng.
Không còn ai.
Chỉ còn Kawashina – đứng giữa không gian trắng xóa, từ từ ngẩng đầu…
---
13:11 – Phòng hồi sức.
Máy theo dõi tim nhảy lên một nhịp bất ngờ.
Ngón tay trái Kawashina khẽ giật nhẹ.
Mắt anh chớp một cái.
Lồng ngực phập phồng.
Bác sĩ và y tá chạy vào.
Bác sĩ:
– Bệnh nhân có phản ứng!
– Chuẩn bị chuyển sang phòng theo dõi đặc biệt!
---