---
Phòng theo dõi đặc biệt – Bệnh viện Đại học London.
Giờ trưa. Ánh sáng xuyên qua rèm trắng, rọi nghiêng vào gương mặt Kawashina đang nằm bất động.
Tiếng bước giày vang lên nhẹ nhàng.
Marila xuất hiện — tóc buộc gọn, vest đen, bảng tên và súng bên thắt lưng.
Cô đứng nhìn Kawashina một lúc lâu, không chớp mắt.
Marila (bình thản):
– Xin chào… đồng đội cũ, anh Kenji.
– À không, phải gọi là cậu Kawashina mới đúng.
– Anh và Deahan, à không... mọi người, đã ở đâu suốt quãng thời gian vừa qua?
Kawashina vẫn nhắm mắt.
Tim vẫn đập đều, hô hấp máy trợ lực.
Không đáp lại.
Cô bước thêm một bước.
Marila:
– Tôi nghe nói…
– Deahan và nhóm các anh đã rút khỏi Black Dragon rồi, đúng không?
Vừa nói dứt câu...
Kawashina mở mắt.
Giọng khàn, nhưng rõ:
Kawashina:
– …Sao cô biết bọn tôi?
Marila không bất ngờ.
Cô bước sát lại, đưa hai ngón tay ra…
Marila (ấn nhẹ vào miệng anh):
– Đang bị thương mà còn nói nhiều.
– Nằm im đi tên kia.
– Bây giờ… cậu trông giống một kẻ thất bại lắm đấy.
Kawashina khựng lại.
Marila rút tay về, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Marila:
– Cậu biết không… cảnh sát hiện đang đào sâu mọi hồ sơ liên quan đến cậu.
– Từ Paris đến Berlin…
– Nhưng tôi đã ngăn họ lại.
Kawashina (thở nặng):
– …Cô không bắt bọn tôi?
Marila (lạnh):
– Tôi tha thứ cho các người.
– Một lần này thôi.
– Nhưng nếu lần sau tôi thấy tên bất kỳ ai trong các người trên TV, báo chí, hồ sơ tội phạm…
– Tôi sẽ là người đích thân xiềng cổ từng đứa.
Không gian im lặng.
Marila nhìn quanh phòng, rồi quay lại nhìn Kawashina.
Marila:
– Mọi người giờ sao rồi?
– Tôi muốn biết… tình hình các "huyền thoại" của Black Dragon giờ ra sao?
Kawashina im lặng vài giây.
Đôi mắt anh dần đỏ hoe.
Môi mím chặt.
Kawashina (nghẹn):
– …Bảy người… giờ còn năm.
Marila (nhíu mày):
– Gì cơ?
– Là sao?
Kawashina (nhắm mắt lại, thì thầm):
– Kaiju và Rinno…
– …Chết rồi.
Không gian bỗng lạnh đi hẳn.
Marila (lặng người):
– …Tôi… không biết…
Kawashina (mở mắt, nhìn trần nhà):
– Vì sao à?
– Cô biết rồi còn gì…
Marila:
– …Đó là lý do khiến Deahan rút lui?
Kawashina không đáp. Chỉ thở nhẹ.
Marila (giọng trầm xuống):
– Tôi đoán Rinno bị nghiệp quật rồi.
– Cậu biết tại sao không Kawashina?
Cô quay đi một chút, rồi quay lại nhìn thẳng.
Marila:
– Vì ngày xưa chính Rinno đã ra tay tàn nhẫn với cảnh sát phía tôi.
– Cậu còn nhớ không?
– Vì chuyện đó, chúng tôi đã phải phát lệnh truy nã toàn cầu, săn lùng cả Black Dragon từ châu Âu sang châu Mỹ.
– Rinno… là một trong những lý do chính.
Kawashina quay mặt sang bên.
Lặng lẽ.
Kawashina (khẽ):
– Dù vậy…
– Hắn vẫn là bạn tôi.
---
Marila đứng yên.
Không nói gì thêm.
Một lúc sau, cô bước lại gần cửa.
Marila:
– Tôi sẽ không ở lại lâu.
– Có người sẽ đến thăm cậu sau tôi thôi.
– Nghỉ cho khỏe đi, Kawashina.
Cô mở cửa, bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại chậm rãi.
Trong phòng chỉ còn tiếng máy theo dõi tim.
Và… một giọt nước mắt chảy dài trên má trái của Kawashina.
---