Chap 371: Những Bóng Hình Cũ

---

19:04 – Bệnh viện Đại học London

Trời đã sụp tối, mưa phùn rơi nhẹ.

Căn phòng 210 – phòng theo dõi đặc biệt, ánh sáng trắng tĩnh lặng và yên ắng.

Kawashina vẫn nằm đó, mặt còn trầy xước, cánh tay băng kín, ngực bầm.

Anh đang thở nhè nhẹ, mắt nhìn lên trần, không tập trung.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Cửa bật mở.

Deahan bước vào trước.

Sau anh là Saku, Benkey, Karaz và Oshina.

Không khí im ắng hẳn đi.

Không ai nói câu nào trong mấy giây đầu.

Mắt gặp mắt, tim nặng như chì.

Kawashina (cười nhẹ):

– Tới đông vậy?

– Chắc… tao phải biết ơn vì chưa chết?

Benkey (bước thẳng đến, không nói không rằng, giật cái ghế ngồi xuống sát giường):

– Mày là cái đéo gì thế hả thằng ngu!?

Kawashina (nhăn mặt):

– Gào nhỏ thôi… đầu tao còn nhức...

Benkey (gầm lên):

– Mày tưởng chơi trò đua xe tốc độ là cái gì?

– Mày tưởng mày là thần chết chắc!?

– Tao tưởng mày chết mẹ mày rồi, hiểu không!?

Saku (ngồi kế bên, thở dài):

– Ổng chửi vì lo đấy. Còn tao...

– Tao chỉ muốn tát mày một phát cho tỉnh.

Kawashina:

– Có ai mang thuốc giảm đau không…

Oshina (kéo ghế ngồi cạnh đầu giường, chống cằm nhìn):

– Mày biết không…

– Lúc xem bản tin sáng nay… tao suýt ném cái remote vô tivi.

Karaz (tựa lưng vào tường, khoanh tay):

– Tao thì cười…

– Vì tao nghĩ: “Đấy, đúng kiểu của thằng này. Chết cũng phải nổ cho banh xác.”

– Không ngờ mày còn lì hơn.

Deahan (vẫn đứng yên, ánh mắt trầm):

– Tao…

– Tao tưởng mày đi rồi đấy, Kenji.

Cả phòng bỗng im.

Kawashina (nhẹ giọng):

– Tao cũng tưởng thế…

– Nhưng hình như còn người giữ tao lại.

Saku:

– Ai?

Kawashina:

– Rinno.

– Và Kaiju.

Không ai nói gì thêm.

Không khí như sụp xuống. Gió mưa ngoài cửa sổ lách tách, lạnh và nặng.

Benkey (khịt mũi, quay đi):

– Mẹ kiếp…

– Tụi mình mà còn đủ bảy người thì vui nhỉ?

Karaz (gật đầu, nhỏ giọng):

– Giờ còn năm.

– Nhưng hai cái ghế đó... tao nghĩ mãi cũng không ai thay được.

Oshina:

– Mày không cần phải thay.

– Chúng nó vẫn ngồi đó, chỉ là… không ngồi ở thế giới này nữa.

Deahan (tiến lại gần giường, đặt tay lên vai Kawashina):

– Tao xin lỗi.

– Tao không giữ được Rinno… cũng không giữ được mày tỉnh táo.

Kawashina (nhìn thẳng vào mắt Deahan):

– Không phải lỗi của cậu.

– Tao là người cầm vô-lăng.

Saku:

– Và cái xe thì nát như cái đầu mày luôn.

**Cả phòng bật cười nhẹ. Dù mệt, nhưng nụ cười ấy… giống như hơi ấm cũ.

Benkey:

– Giờ nằm đó thì nằm cho tử tế.

– Mày mà còn dám gây chuyện trước khi lành, tao lôi mày ra hành hung luôn.

Kawashina:

– Tao nghĩ... lần này… tao không đi đâu nữa.

– Ở lại London thôi.

Deahan:

– Ừ.

– Cũng đến lúc tụi mình sống... như người bình thường.

Oshina:

– Tội cái từ “bình thường” đó ghê…

---

Bác sĩ gõ cửa, nhắc giờ thăm đã hết.

Mọi người đứng dậy, bước ra dần.

Benkey (nhìn lại):

– Tao mà nghe mày chết trong phòng này, tao móc mày lên đánh lần nữa đấy.

Kawashina (nheo mắt):

– Thế mày nhớ mang gậy sắt…

– Vì lần tới tao phản đòn đấy.

**Cửa đóng lại.

Kawashina nằm im. Mắt nhìn trần nhà.

Và lần đầu tiên sau mấy ngày – anh cười.

---