Chap 372: Gặp Lại Giữa Hai Chiều Thù Hận

---

20:42 – Sảnh chính bệnh viện.

Bên ngoài, cơn mưa đêm đã dứt. Những vệt đèn vàng trên phố London lấp lánh phản chiếu qua kính.

Deahan vừa đưa mọi người xuống tầng, định quay về… thì điện thoại anh rung lên.

Màn hình hiện tên: MARILA.

Một cái tên… đã từng khiến ngực anh nặng trĩu.

Anh nhấc máy.

Marila (qua điện thoại, giọng bình thản):

– Ra phía sân sau bệnh viện.

– Tôi muốn gặp anh. Một mình.

Deahan (trầm giọng):

– Được thôi.

– Nhưng tôi cảnh báo trước… tôi bây giờ… biết cư xử hơn rồi đấy.

Marila (cười nhẹ):

– Tôi chờ xem anh “cư xử” kiểu gì.

---

20:58 – Khu sân sau bệnh viện.

Ánh đèn trắng mờ soi xuống lối đi lát đá.

Deahan bước tới, tay bỏ trong túi áo. Anh vừa quay đầu thì thấy Marila đang đứng dựa lưng vào trụ đèn.

Cô mặc một chiếc trench coat màu nâu, tóc buộc lệch, ánh mắt hơi mệt nhưng rất sắc.

So với năm xưa… cô đẹp hơn.

Sắc sảo, trưởng thành, không còn là cô gái trẻ trong những vụ trốn chạy ngày nào.

Deahan (đứng khựng lại, lặng vài giây):

– …Tôi thề là…

– Nếu cô mà không mặc đồ cảnh sát, tôi đã nghĩ cô là người mẫu vừa chụp xong lịch Paris.

Marila (liếc mắt, nhếch môi):

– Chậc…

– Đã biết mở miệng là bốc phét như ngày xưa.

Deahan (cười nhẹ):

– Tôi không đùa đâu.

– Cô bây giờ… khác thật đấy.

Marila (khoanh tay, dựa hẳn vào cột đèn):

– Và anh vẫn là tên tội phạm từng khiến tôi phải truy đuổi khắp châu Âu.

– Tôi từng đặt cả cuộc đời vào việc bắt được anh.

– Vậy mà giờ… anh lại muốn ngồi đây nhìn tôi như thể chưa từng có gì?

Deahan (bước lại gần hơn, giọng trầm):

– Vì tôi...

– Tôi đã thay đổi.

Marila (cười lạnh):

– Một con thú săn người mà nói câu đó nghe thấy ghê rợn thật.

Deahan:

– Tôi không còn săn người nữa.

– Tôi chỉ muốn… sống yên.

– Dù là một kẻ như tôi… tôi nghĩ mình cũng có quyền được… thích một ai đó.

Marila (im vài giây, rồi cau mày nhìn thẳng):

– Đừng nói là…

– Anh đang tán tỉnh tôi?

Deahan (vẫn bình thản):

– Chết tiệt... tôi nghĩ mình đã giấu khéo hơn.

Marila (bật cười thành tiếng):

– Anh nghĩ mình “giấu khéo”?

– Tôi là người từng truy dấu anh qua từng nét mặt, giọng nói, cách anh hút thuốc, nhịp tim khi nói dối.

Deahan (nghiêng đầu, ánh mắt hơi ấm):

– Càng nghe cô nói…

– Tôi càng nghĩ mình mê mất rồi.

Marila (khựng lại):

– …

Deahan:

– Tôi không biết yêu là gì đâu.

– Tôi chỉ biết… mỗi lần nhìn thấy cô… tôi không còn thấy mình là quái vật.

– Tôi thấy… như một gã đàn ông biết tim mình đập vì ai.

Marila (lặng đi, mắt dán vào anh):

– Anh từng khiến tôi căm hận đến tận xương tủy.

– Và giờ… anh lại hỏi tôi… như vậy sao?

Deahan (bước lại gần, chỉ còn một sải tay):

– Năm nay tôi hai mươi tám.

– Cô biết đấy… bạn bè tôi chết gần hết.

– Đầu tôi đầy sẹo, tim tôi thì bị rút rỗng…

– Nhưng nếu có một điều tôi muốn giữ lại…

– Thì đó là cô.

Marila:

– Anh đang hỏi… gì vậy?

Deahan (nhìn thẳng vào mắt cô, giọng thấp):

– Marila…

– Cô có thể làm vợ tôi không?

---

Marila khựng lại.

Gió nhẹ thoảng qua.

Mặt cô dần thay đổi. Không phải giận dữ, cũng không phải bất ngờ – mà là… lúng túng.

Marila:

– Một tên tội phạm…

– Một kẻ khiến tôi phải theo dấu khắp thế giới, giết người, phản bội…

– Giờ lại muốn về bên tôi?

– Anh nghĩ dễ thế à?

Deahan (nhỏ giọng):

– Tôi không nghĩ dễ.

– Nhưng tôi nghĩ xứng đáng để hỏi.

Marila:

– Anh không sợ tôi bắt anh sao?

Deahan:

– Bắt đi.

– Nhưng bắt bằng tay phải,

– Còn tay trái… cho tôi nắm.

---

Cả hai đứng nhìn nhau.

Không ai nói gì.

Chỉ có tiếng mưa lất phất, và ánh đèn hắt sáng mờ phía sau lưng họ.

Marila (rút thuốc ra, châm lửa):

– Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.

– Và nếu tôi đồng ý…

– Anh phải cư xử như người tử tế.

Deahan:

– Vậy tôi sẽ học làm người tử tế.

– Từ giờ, đến khi nào cô gật đầu.

---