---
22:03 – Bãi đỗ xe sau bệnh viện.
Chiếc Porsche 911 Turbo S màu bạc bóng loáng đỗ giữa khoảng trống mờ đèn.
Một mẫu xe hiếm, yên lặng nhưng đầy uy lực – như chính cô chủ của nó.
Marila mở cửa bên ghế lái.
– Lên xe đi.
– Tôi đưa anh về. Đêm nay đường vắng.
Deahan (ngồi vào ghế phụ, ánh mắt liếc nhẹ nội thất trong xe):
– Cô bây giờ sống ổn đấy.
– Xe đẹp, mùi nước hoa cũng không tệ.
Marila (thắt dây an toàn, mắt nhìn gương chiếu hậu):
– Anh muốn chê thì cứ chê thẳng.
– Đừng khen kiểu đàn ông hối hận vì không chọn đúng người.
Deahan (nhếch môi):
– Ai bảo tôi hối hận?
Marila (đạp ga, xe rời khỏi bãi đỗ):
– …Anh từng yêu một cô gái.
– Mắt sâu, tóc dài, hay mặc áo màu rượu chát.
– Tôi nhớ.
– Cô ta từng đi theo anh như cái bóng.
Deahan (ngả đầu nhìn đường phố):
– Cô đang nhắc đến "cái bóng"…
– Hay "cái vết cắt"?
Marila:
– Cả hai.
Đèn đường vụt qua kính xe, từng đốm sáng vàng lướt qua mặt họ.
London đêm vắng, như một cuốn băng đang tua chậm.
Marila (nói tiếp, giọng bình thản):
– Anh đã quên cô ta thật sao?
– Không phải… cô ấy là người khiến anh biến thành một tên tội phạm à?
Deahan (im lặng vài giây, rồi cười nhẹ):
– Quên rồi.
– Với lại… cô ấy cũng bỏ tôi đi lâu rồi mà.
– Mà cô không nhớ sao…
– Cô từng là bạn của tôi đấy, Marila.
Marila (liếc sang anh, môi cong lên):
– Tôi nhớ.
– Cũng nhớ cái cách mà "bạn" của tôi biến mất khỏi London không lời từ biệt.
– Để lại trong tôi một tập hồ sơ điều tra nặng như đá tảng.
– Và vài năm mất ngủ vì truy lùng chính cái tên mình từng gọi là “bạn”.
Deahan (ngả đầu quay sang nhìn cô):
– Tôi xin lỗi.
Marila (bất ngờ thắng nhẹ một đoạn):
– Không cần xin lỗi.
– Chỉ cần trả lời một câu.
Deahan:
– Câu gì?
Marila (mắt nhìn thẳng):
– Nếu tôi nói… tôi chấp nhận thì sao?
Deahan khựng người, chân anh rút nhẹ về, lưng không còn tựa ghế.
Deahan:
– Chấp nhận… gì?
Marila (tay vẫn giữ vô-lăng, mắt liếc qua):
– Làm vợ anh.
Khoảnh khắc đó… mọi âm thanh trong xe dường như ngừng lại.
Chỉ còn tiếng nhịp tim nhẹ, và tiếng gió lướt dọc thân xe.
Deahan (im lặng, không trả lời, ánh mắt vẫn hướng ra đường):
– …Cô nên tập trung lái xe đi.
– Không khéo… bị giống Kawashina bây giờ đấy.
Marila (phì cười, không ngăn nổi):
– Tôi hỏi nghiêm túc đấy.
Deahan (nghiêng đầu nhìn cô, giọng chậm rãi):
– Tôi biết.
– Nhưng cô nên hiểu…
– Tôi không biết yêu một người phụ nữ như thế nào đâu.
– Tình cảm của tôi toàn là máu, thuốc súng và mất mát.
– Cô chấp nhận được không?
Marila (vẫn cười nhẹ):
– Tôi là cảnh sát.
– Cô gái nào yêu cảnh sát… cũng có máu điên trong người.
– Tôi thậm chí còn biết cách gỡ bom, tháo súng…
– Thì thử tưởng tượng xem, một gã như anh… có thể làm tôi sợ không?
Deahan (chống khuỷu tay lên cửa sổ, mắt hơi nheo lại):
– Nếu tôi lấy cô…
– Tôi phải làm gì?
Marila (giọng đùa nhưng mắt nghiêm):
– Dọn nhà, rửa chén, nấu ăn, chăm con…
– Và không được giấu súng dưới gối.
Deahan (cười):
– Còn quyền "xử lý tình huống bằng vũ lực"?
Marila:
– Chỉ khi tôi bật đèn đỏ trong phòng ngủ.
Cả hai phá lên cười.
Tiếng cười… không phải để chế giễu.
Mà là sự giải thoát, sau bao nhiêu năm sống trong bóng tối, thù hận, và tội lỗi.
---
Chiếc Porsche lướt qua cầu Westminster, ánh đèn lấp lánh chiếu lên nước Thames.
Không gian như mơ. Lạnh nhưng yên.
Deahan (giọng trầm xuống):
– Tôi từng có một ước mơ.
– Không phải trở thành thủ lĩnh.
– Cũng không phải làm giàu…
– Mà là… được sống bên cạnh một người…
– Mà tôi không cần phải giấu dao sau lưng khi ngủ.
Marila (im lặng, tay vẫn giữ vô-lăng, nhưng ánh mắt dần ấm lại):
– Tôi cũng có một ước mơ.
– Là nhìn thấy người đàn ông từng khiến tôi căm hận…
– Biến thành người tôi muốn gọi là… chồng.
Deahan (nhìn sang cô):
– Vậy…
– Nếu chúng ta cùng ước…
Marila:
– …Thì có lẽ lần này, không cần giết nhau nữa.
---
Xe rẽ vào khu chung cư tầng 31.
Marila dừng lại bên đường.
Cô chưa nói gì, chỉ quay sang nhìn anh.
Cái nhìn không có gì ngoài sự lặng thinh của những năm tháng chưa từng nói.
Deahan (gỡ dây an toàn, tay đặt trên nắm cửa):
– Nếu tôi sống sót thêm mười năm nữa…
– Tôi sẽ làm đám cưới với cô.
– Còn nếu không…
– Tôi muốn lần cuối cùng được gọi cô là người tôi yêu.
Marila (giọng rất nhẹ):
– Anh còn 10 năm để làm tôi gật đầu.
Deahan:
– Tôi chỉ cần 1.
– Vì tôi sống nhanh lắm.
– Còn yêu… thì không chậm hơn đâu.
Marila (mở khóa cửa):
– Vào đi.
– Đừng hứa nữa. Làm đi.
Deahan (bước ra, quay lại cười nhẹ):
– Cô nhớ cài số P đấy.
– Đừng để đêm mai tôi phải nghe thêm một bản tin:
“Cảnh sát cấp cao đâm xe vào tiệm bánh vì mất tập trung do yêu tội phạm.”
Marila (cười to):
– Vô đi, đồ khốn.
---