---
23:42 – Tầng 31, chung cư cũ của Deahan, London
Cửa phòng mở ra nhẹ nhàng.
Deahan bước vào trong, đôi chân vẫn còn thoáng ẩm nước mưa ngoài hiên.
Anh vừa định bật đèn thì thấy… ánh sáng TV từ phòng ngủ chiếu ra hắt cả hành lang.
Deahan (khựng lại):
– Quái lạ, đèn trong… bật rồi?
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra…
Và sững người.
Trên giường:
Benkey nằm dài, không mặc áo, quần thun tụt xuống quá gối, chỉ còn mỗi chiếc quần sịp đỏ chói hiện rõ như tín hiệu cấp cứu.
Bên cạnh anh, Oshina đang đấm lưng cho Benkey, mặt bình thản như đang trong spa, tay vẫn bấm bấm remote chuyển kênh.
Tivi chiếu bộ phim hành động tiếng Pháp, giọng lồng lộn xộn, phụ đề chạy liên tục.
Deahan (giọng trầm hẳn, đứng ở cửa, tay chống hông):
– Mẹ kiếp…
– Đây là phòng tôi.
Benkey (quay đầu nhìn, không chút xấu hổ):
– Ủa, về rồi hả ông trùm cũ?
– Tưởng đi luôn với "vợ tương lai" luôn rồi chứ?
Oshina (vẫn đấm lưng nhịp nhàng):
– Ê, chỗ này còn trống, qua nằm coi phim chung cho ấm.
Deahan:
– Ấm cái đầu tụi bay.
– Mặc áo vào đi trước khi tao tưởng đây là buổi thử vai phim cấp ba.
Benkey (nhấc chai nước suối lên uống):
– Lúc về nhà mà thấy bạn bè mình sống thoải mái vậy là vui chứ.
– Đừng có khó chịu, ông già.
Từ phía sau, tiếng cọt kẹt nhỏ.
Karaz nằm lăn trong chiếc giường phụ gần cửa sổ, bật người dậy như zombie.
Mắt nheo nheo, tóc rối như gà mắc mưa.
Karaz (giọng ngái ngủ, nhăn nhó):
– Ồn ào quá…
– Có biết 1h sáng rồi không vậy mấy con bò?
Deahan (ngồi xuống ghế, tay bóp trán):
– Tao chỉ mới ra ngoài vài tiếng…
– Về là như lạc vào phòng sinh hoạt tập thể bệnh viện thần kinh.
Oshina:
– Tao tưởng mày đi uống cà phê đêm.
– Ai ngờ đi "hẹn hò" với Marila.
Benkey (nhếch môi trêu):
– Mà… cô ấy gọi mày có chuyện gì?
Deahan (liếc mắt, trầm lại):
– Cô ấy… chỉ hỏi thăm cuộc sống của tụi mình hiện giờ ra sao.
Karaz (ngồi dậy hẳn, chống tay vào gối):
– Marila là ai?
– Tên nghe giống mấy bà chủ sòng bạc ở Ý.
Benkey (thả một câu như bom nguyên tử):
– Là đồng đội cũ của tụi tao.
– Giờ thì làm cảnh sát rồi.
Karaz (nhíu mày):
– Hả?
– Cảnh sát?
Oshina (cười khẩy):
– Ừ, mà là cảnh sát cấp cao nữa kìa.
– Giờ mà biết tụi mình trốn thuế là bà đó xiềng cổ liền á.
Benkey (nằm ngửa ra, tay gác lên trán):
– Nhưng mà…
– Tao nghĩ có người kế nhiệm rồi đấy.
Deahan (ngẩng lên):
– Gì cơ?
Benkey:
– Từ khi tụi mình rời Black Dragon, tụi Zerus đã ở lại tái cấu trúc tổ chức.
– Giờ chính thức rồi.
– Zerus – thủ lĩnh đời ba.
– Bon – phó thủ lĩnh.
Oshina (khựng tay, rồi gật gù):
– Bon có tố chất đấy.
– Trước đây là đội phó cận vệ, rồi thay thế Kin.
– Giờ làm phó thủ lĩnh… hợp lý.
Deahan (lặng đi vài giây, rồi cười nhẹ):
– Vậy là… tụi mình già thật rồi.
Karaz (xoa tóc, giọng mỉa):
– Tụi mày già thôi. Tao còn trẻ.
Benkey (liếc sang):
– Mày mới hai mấy mà đầu gối như ông cụ non.
– Hôm qua còn rên vì leo cầu thang ba tầng kìa.
Oshina:
– Ê, tao mới nhớ…
– Có phải Deahan vừa được “cảnh sát” tỏ tình không?
Benkey (bật ngửa cười):
– Ừa đúng rồi, ai đó còn nói:
“Nếu tôi sống sót mười năm nữa tôi sẽ cưới cô.”
– Trời đất, tán như phim Netflix.
Deahan (cầm gối ném thẳng vào mặt Benkey):
– Im đi.
– Tụi bay một lũ vô duyên.
Karaz (ngáp một cái, rồi đứng dậy):
– Thôi, ngủ tiếp.
– Mai còn đi lấy cà phê sáng.
– Mà nhớ kêu tao dậy, không tao ngủ tới chiều luôn đó.
Oshina:
– Có mà mày ngủ tới tận đám cưới của Deahan.
Benkey:
– Đúng.
– Tao sẽ mang sịp đỏ đi làm phù rể luôn.
---
Deahan đứng dậy, bước ra ban công.
Gió đêm London mát lạnh, mang theo mùi ẩm quen thuộc của những đêm cũ.
Anh tựa người vào lan can, nhìn thành phố.
Nhẹ nhàng.
Không còn máu.
Không còn đạn.
Không còn Black Dragon.
Chỉ còn… những người anh em cười nói ồn ào phía sau.
Và… một người con gái từng thề bắt anh bằng mọi giá… giờ đây lại muốn gọi anh là chồng.
Deahan (nhắm mắt, thì thầm):
– Rinno… Kaiju…
– Tụi tao ổn.
– Bây giờ… tụi tao thật sự ổn rồi.
---