---
01:17 AM – Một góc bar khu Soho, London
Âm nhạc đã ngừng từ lâu.
Cửa kính mờ đọng sương đêm.
Bàn ghế ngả nghiêng, quầy bar tắt đèn, chỉ còn ánh sáng lờ mờ vàng úa nơi cuối phòng.
Một người đàn ông ngồi gục bên góc quầy, đầu tựa vào tay, mớ tóc nâu dài xõa rũ.
Saku.
Anh vẫn mặc nguyên áo khoác đen dài, cổ tay còn dính vết máu nhỏ – vết thương nhẹ từ vụ ẩu đả trước đây vẫn chưa lành hẳn.
Chai rượu whisky chỉ còn một nửa, ly đá chảy nước đọng quanh.
Anh không say.
Chỉ là… không muốn tỉnh.
---
Nhân viên phục vụ (gõ nhẹ vào quầy):
– Sir… chúng tôi sắp đóng cửa.
– Nếu anh không phiền, xin vui lòng…
Saku (giọng trầm, khàn):
– Ừ… tôi về.
Anh ngồi dậy chậm rãi, rút ví thanh toán rồi đứng lên, loạng choạng một chút.
Không phải vì rượu.
Vì… đêm quá yên tĩnh, và lòng thì quá ồn ào.
---
Ngoài đường – 1:39 AM
London về đêm lạnh.
Những con đường rửa sạch bởi cơn mưa, vỉa hè ẩm mùi nhựa ướt và tro tàn của các buổi tiệc.
Saku đi bộ dọc theo bức tường gạch xưa cũ, tay đút túi áo, ánh mắt như đang đuổi theo một ký ức mơ hồ.
Không một ai gọi tên anh.
Không một ai chờ đợi.
Mọi người giờ này đã ngủ.
Rinno – người anh em đã ngã xuống.
Kaiju – người bạn cùng lớn lên cũng đã không còn.
Deahan – vừa cười vừa nói, nhưng đôi mắt kia… trống rỗng.
Oshina, Benkey, Karaz – vẫn ở đó, nhưng đâu còn đủ bảy người như xưa?
---
Anh dừng lại bên một trạm xe buýt cũ, ngồi xuống băng ghế lạnh.
Saku (lẩm bẩm):
– Bảy người… giờ còn năm.
– Mà năm này… mỗi đứa một vết cắt.
Điện thoại trong túi rung khẽ – là tin nhắn chưa đọc từ Deahan.
> "Mày đâu rồi, về ngủ đi. Tao biết mày không ổn. Đừng làm tao phải đi tìm."
Saku tắt màn hình. Không trả lời.
Anh không muốn đối diện.
Không phải với Deahan – mà là với chính mình.
---
3:00 AM – Chung cư tầng 31
Cửa mở ra nhẹ nhàng.
Không một tiếng động.
Saku bước vào, tháo giày, đặt áo khoác lên ghế.
Đèn trong phòng khách vẫn tắt.
Chỉ có tiếng thở đều đều của những người anh em đang ngủ.
Benkey nằm gác chân lên người Karaz, miệng ngáy khe khẽ.
Oshina nằm dưới đất với cái chăn cuộn như sushi, tay vẫn ôm chiếc gối cũ.
Deahan nằm trong phòng trong, cửa khép hờ.
Saku nhìn quanh một lượt, rồi tự lẩm bẩm:
Saku:
– Ít ra… tụi mày vẫn còn đây.
Anh nhẹ nhàng bước về góc giường phụ của mình, nằm xuống.
Không tắm, không thay đồ.
Chỉ khép mắt lại.
---
5 phút sau – trong bóng tối.
Giọng trầm của Deahan từ phòng bên vọng ra:
– Tao nghe tiếng cửa.
– Mày về rồi à?
Saku (đáp nhẹ):
– Ừ.
Deahan:
– Mày đi đâu?
Saku:
– Dạo phố… uống chút rượu.
Deahan (thở dài):
– Mai còn chuyện.
– Ngủ đi.
Saku:
– Ừ… ngủ đây.
Deahan:
– Saku này…
Saku (quay đầu nhìn lên trần):
– Gì?
Deahan (ngập ngừng):
– Đừng đi một mình nữa.
Saku (nhắm mắt, giọng khẽ):
– Ờ.
---
03:27 AM – Căn phòng yên lặng trở lại.
Chỉ còn tiếng mưa phùn gõ lên khung cửa kính…
Saku đã về.
Nhưng nỗi cô đơn trong anh thì vẫn còn đó – âm ỉ và lạnh lẽo như chính thành phố này.
---