---
Bên ngoài một nghĩa trang cũ ở ngoại ô New York – Trời âm u, gió lạnh rít qua những bia mộ
Trong làn khói thuốc mờ nhạt, một bóng người cao lớn, khoác áo choàng đen, đang đứng lặng trước một ngôi mộ mới đắp.
Cái tên khắc trên bia đá:
> SUREVELL JAM– 1998–2026
Kẻ sống không lương thiện, nhưng chết với trái tim trống rỗng.
Nico ngồi xuống nền cỏ, hai tay chống ra sau, mắt trừng trừng nhìn dòng chữ trên đá.
Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng – không phải nói với ai… mà như đang nói với người đã khuất.
Nico (giọng trầm, khàn):
– Ran và Rin…
– Hai thằng chó chết đó… tao giết rồi.
– Tụi nó xứng đáng. Vì tụi nó giết người vô tội…
– Mà quan trọng hơn… tụi nó làm mày chết, Jam à.
Hắn rút trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài.
Tàn thuốc rơi xuống nền đất, cạnh một đóa cúc trắng vừa được đặt sáng nay.
Nico:
– Từ ngày mày chết… tao không còn là tao nữa.
– Tao sống… mà như đang mang theo cái xác chết nặng trĩu trong người.
– Máu lạnh? Ừ, tao từng là thế.
– Nhưng giờ thì… tao không còn muốn giết nữa.
Hắn ngẩng mặt nhìn trời, đôi mắt tưởng chừng khô cạn giờ lấp lánh hơi nước.
Nico:
– Nhưng nếu mày có xui xẻo mà lên thiên đàng…
– Tao hứa tao sẽ lên đó sớm, gặp mày.
– Còn nếu mày đang may mắn dưới địa ngục…
– Tao sẽ ở lại đây, tâm sự với mày mỗi ngày…
– Cho đến khi tụi mình gặp lại.
Hắn đặt bàn tay lên bia mộ, vuốt nhẹ lớp bụi lạnh.
Nico (nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm):
– Xin lỗi vì tao không đến kịp lúc mày cần tao…
– Nhưng lần này, tao đã làm đúng…
Một cơn gió mạnh lướt qua, làm chiếc áo choàng của hắn tung bay về phía sau.
Hắn đứng dậy, mắt hướng về thành phố phía xa – nơi từng là chiến trường máu lửa.
Nico (gằn giọng, đầy quyết tâm):
– Bất kỳ kẻ nào… dám lôi mày ra làm công cụ, hoặc giẫm lên cái chết của mày mà sống…
– Tất cả…
– Phải chết.
Một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi.
Hắn rút chiếc nón trùm lên đầu, cài lại cổ áo, rồi lững thững quay lưng rời khỏi nghĩa trang.
Từng bước nặng nề, đơn độc…
Nhưng đáng sợ đến mức bóng tối cũng không dám bám theo.
---