---
16:40 chiều – Trụ sở Cảnh sát Metropolitan, London
Ánh chiều chiếu nhẹ qua khung cửa kính cao tầng. Bên trong phòng làm việc riêng, Marila đang loay hoay với đống hồ sơ thì cửa bật mở.
Deahan bước vào, tay vẫn còn mang găng da, áo khoác xám tro trên vai, cười nhẹ.
Marila (mỉm cười):
– Ghé thăm em mà không báo trước?
Deahan (kéo ghế ngồi xuống):
– Ghé thăm sắp cưới của mình mà cần lịch à?
Marila (cười lắc đầu):
– Được thôi, anh thắng…
Cô rót cho anh một cốc trà nóng, đặt xuống bàn.
Không khí thoáng yên bình… cho đến khi Marila ngước lên, nghiêm túc hơn.
Marila:
– Anh có nghe tin sáng nay chứ?
Deahan (gật nhẹ, giọng trầm):
– Có…
– Vụ hai anh em bạo loạn ở New York. Hiraiwa Ran và Rin.
– Bị bắn chết. Và tên đó…
Marila (nghiêng đầu):
– Tên nào?
Deahan (ngước nhìn thẳng vào mắt cô):
– Nico.
Marila (nheo mắt, hơi sững người):
– Là… Nico?
– Hắn còn sống?
Deahan (gật):
– Không chỉ sống…
– Mà còn giết gọn hai đứa Hiraiwa trong chưa đầy 10 giây.
Marila (giọng lạnh dần):
– Hắn… là kẻ từng theo phe Outlaws?
Deahan:
– Không. Nico là kiểu… không phe.
– Nhưng có thời từng cùng chiến với bọn chúng, rồi quay sang hạ từng đứa một.
– Hắn như... một con dao không vỏ. Cứ ở đâu có máu… là tìm thấy hắn.
Marila đặt cây bút xuống, im lặng giây lát.
Ánh mắt cô dần hiện rõ sự nghiêm túc, thậm chí… lo lắng.
Marila:
– Em nghĩ… phải làm gì đó.
– Nếu hắn cứ tự do ngoài kia…
– Anh và cả những người xung quanh anh đều có thể là mục tiêu.
Deahan (ngồi thẳng dậy):
– Marila à, em định làm gì?
Marila (nhìn anh, dứt khoát):
– Em sẽ liên lạc với cấp trên.
– Yêu cầu phía cảnh sát New York phối hợp bắt giữ hắn.
– Em không muốn hắn cứ sống nhởn nhơ…
– Và càng không muốn… hắn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chồng sắp cưới của em.
Deahan (sững người, mắt đăm chiêu):
– …Em thật sự xem anh là chồng sắp cưới rồi à?
Marila (cười nhạt):
– Chẳng phải… sáng nay chính miệng anh nói là muốn có vợ con sao?
Deahan (nhìn thẳng cô, giọng thấp hơn):
– Nhưng Nico là thứ mà em không thể kiểm soát được.
– Nếu chọc vào… em có thể đánh đổi cả sự nghiệp, cả an toàn.
Marila:
– Vậy anh muốn em làm ngơ sao?
Deahan (nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng):
– Không phải.
– Anh chỉ muốn em biết…
– Nico không giết người ngẫu nhiên. Hắn giết vì lý do.
– Và anh… sẽ là người nói chuyện với hắn nếu cần.
Marila (hơi cao giọng):
– Anh định bao che hắn?
Deahan (bình thản):
– Không.
– Nhưng có một số con quái vật… chỉ một con quái vật khác mới đủ sức khống chế.
– Nếu cảnh sát đụng vào hắn, em sẽ mất cả trăm người… trước khi bắt được một cái xác.
---
Cả hai nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào.
Không gian tĩnh lặng – như có tiếng kim rơi trên sàn.
Rồi Marila khẽ cười buồn, quay đi một chút.
Marila (nhẹ giọng):
– Vậy anh định làm gì… nếu hắn quay lại?
Deahan (nhìn qua cửa kính, thành phố xa mờ trong ánh chiều):
– Chưa biết.
– Nhưng nếu hắn chạm vào em…
– Lúc đó, anh sẽ không nói chuyện nữa đâu.
---