Chap 388: Biển Và Gió Của Hai Người

---

Phòng làm việc – Trụ sở Cảnh sát Metropolitan, London – 17:10 chiều

Marila vẫn đứng yên bên bàn làm, đôi mắt hướng về tấm lưng của người đàn ông trước mặt mình – Deahan, trong khoảnh khắc im lặng, ánh sáng cuối chiều phủ lên mái tóc anh, thứ màu xám đậm đã pha một chút bụi của thời gian và máu lửa.

Deahan (khẽ thở dài, giọng đều đặn):

– Em không cần phải làm gì đâu, Marila.

– Giữa anh và Nico… giờ chẳng còn gì liên lụy nữa cả.

– Nếu anh còn phải trả món nợ nào với hắn… thì cũng là chuyện của anh. Không phải của em, cũng không phải của cảnh sát.

Marila (nhíu mày):

– Nhưng nếu hắn gây chuyện…

Deahan (xoay lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn cương nghị):

– Anh biết hắn hơn em.

– Nico không phải loại người giết vì thích. Hắn giết vì có lý do. Và hắn đã tự kết thúc một phần của quá khứ rồi.

– Chuyện của hắn… để anh lo.

Một khoảng lặng. Marila không đáp.

Deahan bước tới gần, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi rút về ngay.

Deahan (nhẹ nhàng):

– Anh đi đây.

– Hôm nay… trời đẹp, thích hợp để dạo biển.

Marila (khẽ cười):

– Với ai?

Deahan (quay lưng bước ra cửa):

– Với một người hiểu anh đủ để im lặng bên cạnh, nhưng cũng đủ điên để lao vào những giấc mơ dở dang cùng anh.

Cánh cửa đóng lại. Marila đứng đó thật lâu, ánh mắt trùng xuống, không rõ là tiếc, hay chỉ là lo lắng.

---

Tầng trệt, bãi đậu xe – 17:30

Saku đang đứng tựa vào thân xe, mái tóc bạc nhẹ bay theo gió.

Thấy Deahan bước ra, anh khẽ nhướng mày.

Saku (giọng mỉa):

– Thăm vợ sắp cưới mà ra vẻ lạnh lùng thế à?

Deahan (nhếch môi):

– Không phải lúc nào cũng cần phải ấm áp. Nhất là khi mọi thứ chưa chắc đã bình yên.

Saku:

– Cảnh sát muốn can thiệp vụ Nico?

Deahan (gật):

– Ừ. Nhưng anh cản rồi. Marila muốn bảo vệ anh. Nhưng chính vì vậy… anh không thể để cô ấy dính dáng gì đến chuyện đó.

Saku (vỗ vai anh):

– Làm tốt đấy, cậu bạn.

– Giờ đi đâu?

Deahan:

– Ra biển. Lâu rồi không nghe tiếng sóng.

---

Bờ biển phía Tây London – 18:10

Trời đã ngả vàng. Gió biển phả vào mặt, mằn mặn nhưng không lạnh.

Hai người đàn ông – từng là ác mộng của thế giới ngầm – giờ bước bên nhau như hai kẻ lữ hành giữa thành phố xa lạ.

Saku (giọng chậm rãi):

– Nhớ lần cuối cả bọn ra biển không?

Deahan (gật nhẹ):

– Bờ biển phía nam nước Pháp. Rinno nướng cá cháy khét, Benkey thì bị Kaiju hù té xuống nước.

Saku (nhìn xa xăm):

– Giờ hai người đó không còn…

– Mà Black Dragon cũng đã chấm dứt rồi.

Deahan (cúi đầu, mắt khẽ khép):

– Tụi mình vẫn còn sống. Là để giữ lại ký ức.

– Và… để làm gì đó mới.

Saku:

– Như yêu ai đó à?

Deahan (liếc qua, cười nhạt):

– Có thể.

Gió biển ào tới, cuốn đi những lời còn dang dở.

Deahan bỏ tay vào túi, bước chậm lại. Anh nhìn ra mặt nước mênh mông.

Deahan (thì thầm):

– Cuộc sống sau bóng tối…

– Không ngờ lại… đẹp thế này.

---