---
Giữa đêm – London – 21:47
Ánh đèn đường hắt xuống mặt đường ẩm lạnh sau cơn mưa nhẹ.
Chiếc Ferrari SF90 Spider của Deahan đậu bên lề, đối diện một công viên nhỏ gần bờ sông Thames – nơi gió lùa không ngừng và những hàng cây nghiêng ngả theo nhịp thở của thành phố.
Bên trong xe, cả hai vẫn ngồi nguyên – không động cơ, không nhạc, chỉ là khoảng lặng.
Marila tựa đầu vào cửa kính, đôi tay đan lại trước ngực, mái tóc dài buông nhẹ qua vai, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nơi ánh sáng hắt ra từ những căn hộ cao tầng như những vì sao nhân tạo.
Marila (khẽ hỏi):
– Anh có từng nghĩ tới… ngày chúng ta cưới không?
Deahan (bất ngờ nhìn cô, giọng thấp):
– Hỏi vậy… là ý gì?
Marila (nhếch môi cười, mắt không rời khỏi cửa kính):
– Em không còn là cảnh sát truy đuổi anh nữa.
– Còn anh cũng không còn là thủ lĩnh băng đảng nữa.
– Vậy… còn gì ngăn cản?
Deahan (lặng một nhịp, rồi cười nhẹ):
– Chắc là… không có gì.
– Nếu em chịu làm vợ một thằng từng bị cả thế giới ngầm và cảnh sát săn lùng, thì…
Marila (quay sang, cắt lời anh):
– Em sẽ làm vợ anh, nếu anh dám hỏi.
Deahan (ngước nhìn cô, đôi mắt có chút run rẩy):
– Vậy thì… cưới anh nhé, Marila?
Marila (khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại, và mỉm cười rạng rỡ):
– Ừ. Em đồng ý.
Cả hai cùng bật cười.
Tiếng cười của một kẻ từng chạm vào bóng tối sâu nhất và một người từng truy đuổi anh khắp mọi ngóc ngách trên thế giới.
Giờ phút này… tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Marila (dịu dàng):
– Mình tổ chức lễ cưới ở đâu?
Deahan:
– Ở London… nơi anh bắt đầu lại cuộc đời.
– Nhưng cũng có thể… ở một bờ biển nào đó, nơi Rinno từng hứa sẽ đưa cả bọn tới nếu thoát khỏi Black Dragon.
Marila (im lặng một lúc, rồi tựa vào vai anh):
– Ở đâu cũng được. Miễn là bên anh.
Deahan vòng tay ôm lấy cô, siết nhẹ. Họ vẫn ngồi trên ghế xe, không vội vã.
Marila (rút nhẹ khoảng cách, nhìn thẳng vào mắt anh):
– Anh biết không… em từng hận anh.
– Nhưng chính vì hận mà em mới nhớ anh dai dẳng như vậy.
– Và em nhận ra… hận hay yêu, đều cần một lý do. Nhưng ở bên anh… lại chẳng cần gì cả.
Deahan (đưa tay vuốt nhẹ má cô):
– Lần này, anh sẽ giữ chặt. Không buông nữa.
Marila (thì thầm):
– Giữ luôn đi.
Cô nghiêng người…
Và đôi môi của họ gặp nhau.
Không vội vã, không mãnh liệt…
Mà thắm thiết, dài lâu – như một khởi đầu mới.
Gió ngoài xe vẫn thổi.
Bên trong là hai con người từng đi qua máu, lửa, mất mát và cả bóng tối…
Giờ đang hôn nhau trong yên bình.
Bình yên mà họ đã đánh đổi bằng cả một kỷ nguyên.
---
Chap 400 mới kết thúc, mọi người thông cảm ạ