Ghét Cậu Ngay Từ Lần Đầu Gặp

Hạ Vi bước vào lớp 12 với tất cả sự chuẩn bị cho một năm học căng thẳng.Là lớp phó học tập,cô luôn có cái nhin nghiêm túc về việc học.Đối với cô,điểm số là tất cả và mọi thứ ngoài việcc học đều chỉ là.... phiền phức

Hạ Vi có tên đầy đủ là Lâm Hạ Vi,là một cô gái có khuôn mặt tròn,dễ thương,làn da trắng sáng,dôi mắt to tròn luôn toát lên vẻ thông minh,sắc sảo.Mái tóc dài,đen mượt luôn được cô buộc họn gàng bằng những kiểu tóc đơn giản như búi thấp hay thắt bím.Cô không nổi bật theo kiểu sắc sảo nhưng lại có một vẻ đẹp dịu dàng,gân gũi và dễ tạo thiện cảm.Dù không phải là người xuất sắc về ngoại hình,Hạ Vi vẫn sở hữu vẻ đẹp tự nhiên,nhẹ nhàng ma mọi người đều yêu mến.

Minh Anh có tính cách nghiêm túc và đôi khi hơi khắt khe với bản thân. Cô đặt việc học lên hàng đầu và không cho phép bất cứ điều gì làm xao nhãng mình. Cô luôn cố gắng hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo, bởi lẽ cô là con gái trong một gia đình có kỳ vọng rất lớn. Mẹ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn đặt sự nghiệp lên trên hết, trong khi bố cô lại là người khá bảo thủ và nghiêm khắc. Cô không có nhiều bạn bè, vì từ nhỏ đã phải cắm đầu vào học, bỏ qua những hoạt động vui chơi hay mối quan hệ bạn bè.

Là con gái duy nhất trong gia đình, Minh Anh luôn cảm thấy áp lực từ việc phải làm hài lòng bố mẹ, những người chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cảm xúc của cô. Những ký ức tuổi thơ của Minh Anh không có nhiều niềm vui chơi đùa, bởi cô luôn phải sống theo một khuôn mẫu, tuân thủ nghiêm ngặt mọi kỳ vọng từ gia đình. Cô từng có một người bạn thân trong những năm tiểu học, nhưng vì quá chú trọng vào học hành, Minh Anh dần dần mất đi người bạn ấy. Dù vậy, cô không hối hận, vì đó là cách duy nhất cô có thể sống mà không bị cha mẹ phàn nàn.

Minh Anh thừa nhận rằng, tuy có vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, cô thực sự là một người rất ấm áp và chân thành. Chỉ là cô không dễ dàng bày tỏ cảm xúc của mình. Trong quá khứ, cô từng thích một người bạn cùng lớp, nhưng vì tính nhút nhát và e dè, cô không dám thổ lộ.

Sáng nay,cô đi học sớm,chuẩn bị lại những bài vở chưa ôn kĩ.Tâm trạng của Hạ Vi không quá thoải mái,nhưng cô cố gắng khôngg để điều đó ảnh hương đến công việc.Cô cầm sách lên và đến ngồi vào bàn đầu gần của sổ-nơi có ánh sáng tốt nhất cho việc học.Đang ngồi vào chiếc ban quen thuộc,Hạ Vi bất chợt bị kéo khỏi dòng suy nghĩ khi một tiếng cười lớn từ phía sau vang lên

Duy Anh-cậu bạnn ngồi ngay sau bàn cô đang nghịch ngợm với 1 cái gì đó.Duy Anh có tên đầy đủ là Nguyễn Duy Anh,là một hhọc sinh rất thông minh không hững vậy còn được cái mã đẹp trai,con nhà giàu nên khiến mấy em khối dưới chết mê chết mệt.Nhưng lạ là cậu ta chả cchăm học như kết quả của cậu ta mà ngược lại còn rất lười biếng.

Thấy vậy,Hạ Vi liền cau mày nhưng lại lắc đầu,tự nhủ sẽ làm hết sức mình để không để những trò nghịch ngợm của Duy Anh làm phiền.Giờ học bắt đầu, và như thường lệ, Gia Khánh ngồi im lặng, không làm gì ngoài việc trêu đùa các bạn cùng lớp. Thỉnh thoảng, cậu lại liếc nhìn Hạ Vi một cách đầy ẩn ý. Hạ Vi thầm nghĩ: "Cậu ta đúng là không thể nghiêm túc chút nào.".Khi đang chơi điện thoại trong giờ,thây giáo bỗng gọi tên cậu lên bảng làm một câu nâng cao trong đề thi năm ngoái.Anh Duy nghe thấy thầy gọi mình thòi mặt không biến sắc,lên bảngg làm bài.Sau 10 phút hí hoáy trên bảng,cậuu đã làm xong câu hỏi nâng cao.Hạ Vi thấy vậy thì liền há hốc mồm vi cô đã ngồi giải bài toán này cả buổi tối hôm qua mới làm được kết quả đúng mà Duy Anh chỉ cần mười phút đã có tthể giải xong,thấy vậy cô nghĩ bụng:’’Cái tên Duy Anh này học giỏi dữ vậy trời”.Duy Anh làm bài xong thấy biểu cảm của cô thì phì cười.

Tiếng chuông tan học vang lên, và cả lớp bắt đầu xáo trộn.Hạ Vi thu dọn sách vở và đứng lên, chuẩn bị rời đi thì giọng Duy Anhvang lên từ phía sau:

"Ê, Hạ Vi, cậu có thấy bài tập hôm qua khó không?"

Hạ Vi quay lại, hơi ngạc nhiên.Bởi cậu ta không phải là kiểu người hayhỏi bài.

"Ừm, khó đấy." Cô đáp ngắn gọn, cố gắng tỏ ra lạnh lùng.

Duy Anhnhướng mày, một nụ cười nghịch ngợm hiện lên trên môi cậu: "Vậy cậu có thể giúp tớ giải không? Cậu thông minh mà."

Hạ Vi nhìn cậu một lúc, rồi chỉ đáp bằng một cái nhìn lạnh lùng, rồi nhanh chóng bước đi. “Đừng có mà lợi dụng tớ...” cô tự nhủ.

|Anh Duy vẫn đứng đó nhìn cô cho đến khi bóng hình cô khuất hẳn...