Buổi sáng thứ hai của năm học mới, không khí trong lớp đã bắt đầu nhộn nhịp hơn hẳn. Những lời chào hỏi, những tiếng cười nói vang lên rôm rả. Nhưng với Hạ Vi, mọi thứ vẫn vậy – vẫn là bàn học quen thuộc, chỗ ngồi gần cửa sổ và một chồng đề cương đủ loại môn được chất như núidày cộm trước mặt.
Cô không quan tâm lắm đến chuyện bạn bè đang bàn tán gì, chỉ tập trung hoàn thành nốt bài kiểm tra nhỏ đầu giờ. Bỗng một chiếc bóng đổ ngang trang vở.
“Cậu chép bài à?” – giọng Duy Anhvang lên, đầy trêu chọc.
Hạ Vi không thèm ngẩng lên vẫn chăm chú viết bài
, đáp khô khốc:
“Không như cậu đâu, tớ làm bài đàng hoàng.”
Duy Anh
huýt sáo, ngồi vào bàn của mình sau lưng cô.
“Lúc nào cũng nghiêm túc. Cười cái đi, ai nhìn cũng sợ.”
Hạ Vikhẽ thở dài. Lần thứ hai trong tuần này cô tự hỏi: tại sao chỗ ngồi của mình lại trúng ngay sau lưng cậu ta?
Nhưng điều khiến Hạ Vi khó chịu hơn cả là việc Duy Anh càng ngày càng... bắt chuyện với cô nhiều hơn. Mỗi lần cậu gọi tên cô trong lớp, cả đám bạn xung quanh lại “ồ” lên như thể họ đang xem một trò vui. Hạ Vi ghét sự chú ý đó. Cô chỉ muốn yên ổn học hành, không vướng vào những rắc rối “lãng xẹt”.
Vậy nên,mỗi lần bị hiểu lầm,cô đều quay xuống nói với Duy Anh rằng:”Cậu đừng có lại gần tớ,cũng đừng bắt chuyện với tớ nữa’’
Anh Duy nghe xong chỉ cười sau đó lại tiếp tục chơi điện thoại.
Buổi chiều hôm đó, Hạ Vi vừa ra khỏi lớp học thêm thì trời đổ mưa.Điều tồi tệ hơn là cô đã quên mang ô. Trong lúc đang loay hoay dưới mái hiên, tìm xem có ai đi ngang để quá giang thì...
“Lên xe không, lớp phó?”
Giọng nói ấy – cô biết ngay là ai mà không cần quay đầu.
Duy Anh đang ngồi trên chiếc xe máy, đội chiếc áo mưa màu xám tro. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, cười.
“Không cần.” – Hạ Vilạnh nhạt quay đi.
“Cậu tính đứng đây chờ hết mưa à? Cũng được, nhưng hôm nay trời mưa lớn đó.”
Haj Vi cắn môi. Quả thật, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cô không thích nhận giúp đỡ từ người khác, nhất là... từ Duy Anh. Nhưng đứng đây mãi cũng không ổn.
“...Một đoạn thôi đấy.” – cô lí nhí.
Duy Anhmỉm cười thắng lợi. “Biết ngay mà.”
Trên đường về, cả hai im lặng một lúc lâu. Chỉ có tiếng mưa rơi lách tách trên tấm áo mưa, tiếng bánh xe lăn đều đều trên mặt đường ướt. Hạ Vi ngồi phía sau, tay nắm nhẹ vào yên xe, không dám dựa vào lưng Duy Anh. Tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ.
“Cậu đã bao giơ cười chưa?” – Duy Anhhỏi bất chợt.
Hạ Vi chau mày.
“Rồi,hỏi gì lạ vậy?”
“Vậy tại sao lạii không cườii nữa?”-Duy Anh hỏi tiếp
“Cười để làm gì”
“Cười để... trông dễ gần hơn. Với lại, đừng lúc nào cũng cố gồng lên như kiểu đang chống lại cả thế giới ấy.”
Hạ Viim lặng.
Cô đã quen với việc gồng mình rồi. Là con gái trong một gia đình kỳ vọng quá cao, nếu cô không mạnh mẽ thì ai sẽ thay cô chịu áp lực đây?
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, cô bước xuống, không nhìn lại.
“Cảm ơn. ”
Duy Anh mỉm cười nhưung mắt vẫn cứ dán chặt vào tấm lưng cô đến khi khuất hẳn
Cô bước nhanh vào trong, lòng rối bời.
Tối hôm đó, Hạ Vi ngồi trước bàn học, nhưng không tài nào tập trung được. Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong vở-một dòng chữ nắn nót được viết vào cuối trang vở
"Cậu có bao giờ nghĩ đến việc cười nhiều hơn không?"
Một câu hỏi tưởng như đơn giản, vậy mà khiến trái tim cô thấy lạ lẫm.