CHƯƠNG 1: CÔ NHI VIỆN

Cô nhi viện Yeonghwa nằm tĩnh lặng cuối cùng con đường đất đỏ ngoằn ngoèo, vốn là nơi lạ lùng không ai tới, ngoại trừ các nhà từ thiện đến thăm mỗi năm đôi lần. Nhưng hôm nay, một làn gió lạ thổi qua.

Chiếc xe đen bóng loáng, phủ lớp kính màu phản chiếu ánh mặt trời, lặng lẽ lăn bánh cổng tới như một con thú săn mồi lạc lõng giữa nơi tàn lụi. Động cơ dừng lại, cửa sổ xe bật mở và một người đàn ông bước xuống.

Ha Joon – cao lớn, chỉnh tề trong bộ suit đen tinh xảo, từng đường cắt có thể khảo sát thân hình như được gọt từ đá. Ánh nắng chiếu lên cổ tay anh, nơi Chiếc đồng hồ Thụy Sĩ lấp lánh, hầm hố. Gió nhẹ nhàng nhẹ nhàng qua làm tóc anh lay động — gọn gàng, lạnh lùng, hoàn hảo.

Không gian như ngưng đọng.

Bọn trẻ đang chơi bóng dừng lại, ánh mắt trẻ thơ tròn xoe, ngơ ngác. Một bé gái lỡ tay làm rơi bóng, nhưng không dám nhặt. Đám trẻ lớn hơn thì nhìn anh từ xa, Yên tĩnh – bản chất sinh tồn, tồn tại mà chúng biết: đây không phải là người bình thường.

Quản lý trưởng cô nhi viện, bà Eun, lập tức chạy ra, đôi giày cũ mòn ra tiếng "lạch cách" kêu lạc lõng trên nền xi măng. Bà cúi người xuống thật sâu, ánh mắt tràn đầy dè chừng:

"Chào... chào ngài. Tôi là quản lý trưởng ở đây. Rất vinh hạnh được tiếp đón ngài..."

Ha Joon không trả lời. Ánh mắt anh quét một vòng quanh sân. Đám trẻ như những hạt cát vô danh, không đáng để nhớ tên. Anh không đến đây vì thương yêu. Càng không cảm thấy xúc động. Mọi bước đi, mọi ánh nhìn – đều nằm trong kế hoạch .

Bà Eun nuốt nước bọt, tiếp tục cười ngượng:

“Không biết ngài đến đây vì mục đích gì…?”

“Ta muốn nhận nuôi một đứa trẻ,” Ha Joon nói, giọng trầm khàn, cắt qua không khí như một lưỡi dao.

Mắt bà quản lý mở to.

- “Thưa ngài, ngài muốn nhận con nuôi ư? Nhưng…?”

-“Bà có ý kiến ​​​​gì sao?”

-"Dạ tôi không dám ạ... Nhưng ngài cần một đứa trẻ như thế nào?"

-"Ta sẽ tự động xem qua, cứ chuẩn bị đi"

-"Tôi đã rõ rồi, thưa ngài..."

Giọng anh vô cảm, như đang đặt đơn hàng. Bà Eun gật đầu lia lịa, trong lòng đầy nghi ngờ sợ hãi. Bà từng tiếp đón những nhà tài trợ, từng thấy nhiều người có tiền – nhưng chưa ai khiến bà thấy như cái bóng của thần chết vừa ghé ngang nơi này.

Bọn trẻ bắt đầu xì xào to nhỏ sau lưng. Một đứa trẻ bé trai thì thầm:

-“ Cái ông đó… nhìn như mafia…”

-“Im đi, muốn bị đuổi khỏi đây hả?”

Một đứa trẻ khác, lớn hơn, lẩm bẩm:

-“Ông ấy không đến đây vì tụi mình đâu. Chắc chắn chỉ muốn mua đồ chơi người thôi…”

Ha Joon không mẩy may để tâm tới. Đôi mắt sắc lạnh của anh dừng lại khi nghe tiếng ồn ào từ phía sau sân sau — nơi một cô bé đang vây quanh bởi đám đông con trai. Không ai nhận ra, ánh mắt anh nhẹ thay đổi – một thứ chưa biết là đồng cảm... hay chỉ đơn giản là ký ức cũ được gợi lên .