Tiếng ồn ào sau sân khiến ánh mắt Ha Joon khẽ nheo lại. Đó không phải là trò chơi. Đó là một cuộc vây bắt, hệt như mèo và chuột..
Bầu trời nhuốm màu chì, không khí nặng nề. Một nhóm thiếu niên đứng quanh một cô gái gầy gò, tóc rối, ôm trong tay một con mèo nhỏ ướt sũng. Trước mặt họ là Yoon Hara – 17 tuổi, ánh mắt cứng đầu nhưng đôi môi run rẩy.
Thiếu niên 1 (nhếch mép):
“Biến ra chỗ khác đi chứ? Thứ mèo hoang thối tha đó có khác gì mày đâu.”
Thiếu niên 2 (giật mạnh con mèo khỏi tay Hara):
“Mày lại định mang bộ mặt nhân nghĩa ra để lấy lòng thương hại à? Loại như mày, bị trả về cả chục lần rồi còn không biết thân phận à?”
Họ đạp vào con gấu bông mà cô vẫn ôm theo bên mình — một món đồ cũ sờn, vá víu.
Thiếu niên 3 (cười khẩy):
“Con gấu này rách y như mày. Rác rưởi.”
Hara bị xô ngã xuống nền đất ẩm ướt, ôm chặt con gấu vào ngực, không rơi nước mắt, chỉ siết chặt hàm như cố nuốt tất cả nỗi đau vào trong.
[Ban công tầng hai – nơi Kang Ha Joon đang đứng, tay đút túi áo]
Anh không định đến. Đơn giản là đi kiểm tra nơi sẽ chọn để dựng nên màn kịch "nhận nuôi vì nhân đạo" theo kế hoạch PR. Nhưng tiếng cãi vã dưới sân khiến anh dừng lại.
Ánh mắt của anh dừng trên cô bé đang nằm dưới đất — ôm con gấu hỏng như thể đó là thứ duy nhất trên đời cô có thể bảo vệ.
Tiếng hét khản đặc của cô bé ấy xuyên qua lớp kính.
— “Con gấu này tuy rách… nhưng nó là của em!”
— “Con mèo này không có tội...làm ơn thả nó đi đi!”
Giọng cô bé run run, nghẹn lại. Nhưng dứt khoát.
Anh khựng lại...Một hình ảnh bỗng vụt qua trong tâm trí: một con mèo con năm xưa, trong tay cậu bé tám tuổi Ha Joon.
Anh cũng từng ôm một con mèo.
Nó chỉ vô tình đi ngang trong giờ học của anh...vì chán nản nên anh vuốt ve nó, một chút dịu dàng ngắn ngủi.
Rồi mẹ anh biết chuyện.
Giọng mẹ (trong hồi ức, lạnh tanh):
“Mày không được yếu đuối. Đây không phải thứ mày cần, mau vứt bỏ cái thứ tình cảm chết tiệt đó đi...Đồ vô dụng.”
“Đây là bài học cho mày.”
Con mèo hôm đó bị bẻ cổ ngay trước mắt anh.
Anh thì bị nhốt trong phòng tối
Khi ra ngoài, đám anh em họ cười nhạo:
— “Ah...được ra ngoài rồi à? Gia đình và quyền lực của mày sẽ sớm bị lụi tàn thôi”
— “Mau rời khỏi gia tộc này đi, lũ người vô dụng!.”
[Trầm mặt: nội tâm như thét gào]
Tôi đã từng cầu xin chưa?
— Rồi
Tôi đã từng khóc chưa?
— Rồi
Tôi đã dẹp hết đống cảm xúc đó chưa?
— Rồi
Tôi có hài lòng chấp nhận tất cả không?
— KHÔNG!