Chương 1 - Ánh trăng trở lại

Ánh trăng năm ấy, giờ quay lại, nhưng liệu còn chiếu sáng như xưa?

Buổi sáng ở văn phòng Arawan Design.

Pluta đến sớm như thường lệ. Cô thường đến trước giờ làm gần một tiếng, một phần vì muốn tránh kẹt xe, phần khác vì cô thích bước vào không gian còn vắng, khi ánh nắng sớm dịu nhẹ, len qua những khe rèm chưa kịp mở. Từng khu đèn được cô bật lên chậm rãi, như một nghi thức quen thuộc. Cô pha một ly cà phê nóng, mùi thơm lan nhẹ trong căn phòng còn yên ắng. Ngồi xuống bàn, cô mở lại bản vẽ của ngày hôm trước, lật qua từng trang, rà lại từng chi tiết. Không tiếng người, mọi thứ trong tầm kiểm soát – như thể thế giới này, ít nhất trong khoảnh khắc đó, đang lặng lẽ nghe lời cô.

“Sự tĩnh lặng của buổi sớm giống như một bản nhạc không lời cô đã thuộc lòng – không cần lời, chỉ cần nhịp.”

Pluta Inthanon là một kiến trúc sư nội thất, 33 tuổi, sống và làm việc tại Chiang Mai. Cô sống một mìnnh trong một căn hộ nhỏ đơn giản, tường sơn trắng ngà, điểm xuyết vài bức ảnh đen trắng cô tự chụp trong những lần đi khảo sát công trình và những bản vẽ dày cộp trải khắp mặt bàn, tất cả mang vẻ mộc mạc, thanh thoát, phảng phất sự tối giản có chủ đích – như chính tính cách của người chủ. Pluta là một người phụ nữ mang vẻ đẹp Á Đông tinh tế, với đường nét hài hòa và sắc sảo. Gương mặt cô thanh tú, mũi cao nhẹ tự nhiên, đôi môi nhỏ luôn khép hờ như đang giữ lại những điều chưa nói. Vóc dáng cao thanh mảnh, mái tóc đen dài thường được buộc hờ. Đôi mắt của Pluta chính là điểm khiến người ta khó rời khỏi. Chúng sâu và trong, như mặt hồ dưới lớp sương mai – ánh lên sự điềm tĩnh, từng trải, và cả một nỗi buồn khó gọi tên. Cô hiếm khi cười, nhưng mỗi lần cười lại như có gì đó vừa được gỡ bỏ – dịu dàng, nhẹ nhõm, rất hiếm hoi và đầy trân quý. Dù vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, nhưng thực chất Pluta là người giàu lòng trắc ẩn. Cô không nói nhiều, không thích thể hiện, nhưng luôn âm thầm để ý và giúp đỡ người khác khi cần. Với cô, mọi thứ đều cần có lý do, cần đúng lúc – kể cả sự quan tâm.

Sau khi cha cô mất trong một tai nạn xe ba năm trước, mẹ cô ngã bệnh không lâu sau đó, còn em trai cô khi ấy mới ra trường, vẫn đang chật vật tìm việc. Gia đình từng khá giả nhờ công việc kinh doanh của cha, nhưng sau cùng, cô mới biết ông đã âm thầm vay mượn để xoay xở những khoản đầu tư thua lỗ, căn nhà phải đem cầm, tài sản lần lượt bán đi để trả nợ Mọi gánh nặng dồn hết lên vai cô – từ nợ nần cha để lại, vừa lo viện phí cho mẹ, vừa hỗ trợ em trai, vừa giữ công việc của mình không được phép lung lay. Dù cuộc sống có đảo chiều, dù chính mình phải chống chọi với tất cả, Pluta vẫn cố gắng để một người không phải bước vào những bão giông cùng mình – Chanthira.

Chanthira Wimonchai – 28 tuổi – là một trong những gương mặt nổi tiếng của thế hệ diễn viên trẻ hiện tại. Cô không thuộc kiểu đẹp sắc sảo hay quyến rũ kiểu điện ảnh, mà mang một vẻ trong trẻo riêng biệt – như một bức tranh được vẽ bằng ánh sáng. Gương mặt cô sáng bừng với nét dịu dàng tự nhiên, ánh mắt lúc nào cũng ánh lên sự thân thiện và ấm áp. Sống mũi thanh cao, làn da trắng tự nhiên không tì vết – như thể mọi thứ ở cô đều tinh khôi và nguyên bản. Nụ cười của Chanthira rạng rỡ như nắng ban mai – không chỉ khiến cô trở nên cuốn hút, mà còn khiến người đối diện thấy dễ chịu, thấy được chào đón. Ở cô có một sự mộc mạc, gần gũi, khiến người khác dù mới gặp cũng có cảm giác như đã quen từ lâu. Cô không cần phấn son cầu kỳ, chẳng ưa những bộ cánh hào nhoáng. Chỉ một chiếc váy đơn sắc hay áo sơ mi trắng, mái tóc dài buông nhẹ, Chanthira đã đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng điều khiến cô thực sự nổi bật không phải là ngoại hình – mà là nguồn năng lượng sống tích cực luôn tỏa ra từ nụ cười, ánh mắt, và từng cử chỉ tự nhiên. Chanthira bước đến đâu không khí như bừng sáng lên, nhẹ như gió mà lại rộn ràng như nắng đầu ngày. Không cần phải cố gắng trở nên đặc biệt – chính sự chân thành và hòa nhã trong từng cử chỉ, ánh nhìn của Chanthira đã là điều khiến cô khác biệt

Khi đứng trước ống kính, Chanthira tỏa sáng. Nhưng khi đứng trước Pluta, ánh sáng ấy dường như trầm xuống – dịu lại – như mặt trăng về đêm. Có lẽ vì thế mà cô mang cái tên “Chanthira”, trong tiếng Thái có nghĩa là “ánh trăng”.

Mối quan hệ của họ bắt đầu vào một buổi sáng không hẹn trước của năm năm trước, trong một quán cà phê nhỏ nằm trên triền đồi Chiang Mai – nơi Pluta vẫn thường lui tới mỗi khi cần chút yên tĩnh để suy nghĩ ý tưởng và phác thảo thiết kế. Hôm đó, cô đến sớm, như mọi khi, ngồi nơi góc ban công quen thuộc, laptop đặt trước mặt, mắt chăm chú vào những đường nét đang hiện trên màn hình.

Cùng lúc ấy, Chanthira bước vào – tay cầm kịch bản, tranh thủ ngồi chờ đến giờ quay ngoại cảnh gần đó. Khi đi ngang qua bàn Pluta, một tờ ghi chú nhỏ vô tình bay khỏi xấp giấy. Gió từ quạt trần khẽ thổi, làm nó bay nhẹ rồi đáp xuống bàn Pluta – nằm gọn trên góc laptop đang mở. Pluta nhìn vào tờ giấy vừa bay đến chỗ mình, mảnh giấy viết tay, vài dòng ngắn bằng nét chữ nghiêng nghiêng: “Cảnh 17 – đoạn nội tâm, ánh mắt không được chớp.”

Chanthira vừa phát hiện, liền quay lại với vẻ mặt hơi bối rối:

“ Cảm ơn cô, may là nó không bay xuống dưới đồi,” Chanthira cười, giọng vừa thật thà vừa có chút hóm hỉnh.

Pluta mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại.

“Không có gì. Vậy… cô là diễn viên?”

Chanthira gật đầu, tay cầm tờ giấy ghi chú:

“Ừ, hôm nay quay cảnh ngoại ở gần đây. Còn chưa đến cảnh của tôi, nên tranh thủ ghé qua ngồi đợi một chút.”

“Tôi đoán là cô cũng nổi tiếng lắm nhỉ ”

Chanthira phì cười:

“Cũng… may mắn được khán giả nhớ mặt. Tôi vẫn đang học cách làm tốt từng vai một.”

Câu trả lời khiến Pluta khẽ nghiêng đầu – có gì đó trong cách Chanthira nói khiến cô bất giác muốn lắng nghe nhiều hơn. Ánh nhìn cô dừng lại lâu hơn trên gương mặt kia, lần này không chỉ vì ngoại hình.

“Còn cô?” Chanthira nghiêng đầu, ánh mắt tò mò. “Tôi thấy cô như đang làm gì đó… trông rất tập trung. Có vẻ là người làm sáng tạo?”

“Kiến trúc sư,” Pluta khẽ đáp. “Tôi tới đây khi cần nghĩ ý tưởng – hoặc chỉ đơn giản là cần không gian yên tĩnh. Quán ít người, không ai vội vã. Có thể ngồi rất lâu và chủ quán vô cùng thân thiện”

Chanthira gật đầu, nét mặt bỗng nghiêm lại.

“Tôi cũng thích không gian thế này. Trong lành, mát mẻ… hiếm khi có dịp ngồi ở một nơi yên tĩnh và dễ chịu đến vậy.”

Pluta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ – như thể lần đầu nhận ra sự tương đồng nào đó giữa họ, trong một khía cạnh không dễ gọi tên.

Hôm đó, khi Chanthira rời khỏi quán để trở lại phim trường, cô vẫn còn mang theo dư âm của cuộc trò chuyện vừa rồi. Người phụ nữ ngồi ở góc ban công ấy – trầm lặng, kín đáo, nhưng có ánh nhìn khiến người khác muốn ở lại lâu hơn một chút. Gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong mắt lại có điều gì đó vừa sâu, vừa tĩnh – như mặt hồ lặng gió, giấu trong lòng những lớp sóng không tên. Chanthira không chắc vì sao mình lại thấy dễ chịu đến vậy, chỉ biết cảm giác ấy nhẹ tênh như gió đầu ngày, đủ để cô mỉm cười suốt quãng đường quay lại đoàn phim.

Còn Pluta – sau khi Chanthira rời đi, cô vẫn ngồi yên một lúc, tay khẽ rê chuột qua trang thiết kế đang mở. Nhưng ánh mắt thì chưa thật sự trở lại với công việc. Trong đầu cô vẫn còn đọng lại hình ảnh người phụ nữ vừa bước ra khỏi quán: gương mặt sáng, nét cười nhẹ nhàng, và một năng lượng tích cực khó lý giải. Không phải kiểu rạng rỡ thường thấy ở những người nổi tiếng – mà là thứ bình yên khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, được là chính mình. Có gì đó ở Chanthira – ở sự chân thật, tự nhiên, không tô vẽ – khiến Pluta muốn nhìn lâu hơn một chút. Một người như vậy… Pluta thầm nghĩ, thật sự không dễ gặp.

Chỉ vậy thôi, mà cuộc trò chuyện đầu tiên giữa họ bắt đầu – nhẹ nhàng, thoải mái, chẳng cần cố tạo dấu ấn. Những lần gặp lại sau đó cũng diễn ra nơi quán cà phê này – ban đầu là trùng hợp, về sau thì… không hẳn. Rồi một ngày, họ nhận ra những lần ghé quán không còn chỉ vì không gian của quán. Họ đến vì nhau – dù chẳng ai nói ra. Cảm giác ấy lớn dần, không còn là tò mò hay thiện cảm ban đầu. Không có lời tỏ tình rõ ràng, nhưng cũng không cần phải có. Họ ở bên nhau – lặng lẽ, không vội vàng, nhưng đủ rõ ràng để cả hai biết: đây là điều nghiêm túc. Tình cảm giữa họ hình thành như thế – từ tốn, thật lòng, như một dòng chảy âm thầm nhưng không lạc hướng. Mọi thứ không vội vàng, cũng chẳng quá muộn – cứ thế, họ đi vào đời nhau một cách tự nhiên, như thể mọi điều đã luôn nằm sẵn trong kịch bản của cuộc sống.

Dù chỉ nhỏ hơn Pluta bốn tuổi, nhưng có những lúc Chanthira thấy mình như một đứa trẻ – được chở che bởi sự trầm lặng mà ấm áp, như cách một bàn tay luôn chờ sẵn để giữ lấy bàn tay kia khi cần. Ở bên Pluta, Chanthira không cần gồng mình trưởng thành, không cần giỏi giang hay vững vàng – chỉ cần là chính mình, cũng đủ để được yêu thương. Pluta luôn lặng lẽ quan sát, để ý từng điều nhỏ nhặt – luôn có sẵn một ly ca cao nóng đúng vị cô thích, hộp cơm Pluta dậy sớm chuẩn bị cho Chanthira mang theo những hôm phải quay xa, và cả những tin nhắn quan tâm ngắn gọn nhưng luôn đúng lúc – khi Chanthira vừa trải qua một ngày không như ý. Sự quan tâm ấy không phô trương, nhưng đủ để Chanthira biết rằng… có một người luôn nghĩ cho cô trước cả khi cô kịp nói. Với Chanthira, Pluta là điểm tựa – là người phụ nữ mà cô có thể vừa ngưỡng mộ, vừa yêu thương.

Nhưng rồi một ngày, mọi thứ đổ vỡ – không báo trước, không kịp chuẩn bị, như một cơn bão ập đến giữa lúc tưởng chừng trời đang yên. Sau tang lễ cha, Pluta lao vào vòng xoáy kiếm tiền – để trả nợ, để lo cho mẹ và em trai. Cô làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, nhận thêm cả những công trình thiết kế thuê bên ngoài, miễn là có tiền. Công việc vẫn là thứ cô yêu, nhưng lúc ấy, nó không còn là đam mê – mà là phao cứu sinh duy nhất để đưa gia đình cô ra khỏi cơn nguy khó này.

 Trong lúc ấy, Chanthira bắt đầu được truyền thông lớn chú ý – một vài vai diễn chính, các hợp đồng quảng cáo lớn, lời mời từ những show truyền hình nổi tiếng. Ánh sáng sân khấu dần phủ lấy Chanthira, và Pluta biết… để tiến xa hơn, Chan cần toàn tâm toàn ý cho con đường phía trước. Pluta hiểu một điều – nếu còn giữ Chanthira bên cạnh, người chịu khổ đâu chỉ có mình cô, mà cả sự nghiệp và tương lai của Chanthira cũng sẽ bị kéo lại phía sau. Và đó là điều cô không thể để xảy ra. Cô chọn cách che giấu mọi chuyện. Cô biết rõ: nếu Chanthira biết được hoàn cảnh thật sự, cô ấy sẽ không do dự từ bỏ tất cả để cùng cô gánh vác. Nhưng Pluta không muốn điều đó – không muốn tình yêu ấy trở thành một gánh nặng. Một ngày nọ, sau nhiều đêm gần như thức trắng để suy nghĩ, cô nhắn cho Chanthira một tin ngắn ngủi hẹn gặp để nói lời chia tay.

Pluta hẹn Chanthira ra quán cà phê nhỏ trên triền đồi – nơi câu chuyện của họ bắt đầu, nhưng cũng là nơi để kết thúc. Góc ban công quen thuộc nhìn ra thung lũng xanh ngát, hôm ấy lặng gió và đầy sương nhẹ. Trời như biết chuyện, nắng nhạt hẳn đi. Không có mưa – chỉ là sương phủ nhẹ khắp nơi, như một tấm màn mong manh che mờ mọi thứ sắp sửa thay đổi.

Cả hai ngồi đối diện, chiếc bàn gỗ quen thuộc đã từng là nơi họ cười đùa, trao nhau ánh mắt yêu thương. Nhưng hôm nay, không ai động vào tách cà phê trên bàn.

Pluta mở lời trước, giọng khẽ như gió luồn qua khe cửa:

— “Chị nghĩ… mình nên dừng lại.”

Chanthira khựng lại, như thể không hiểu mình vừa nghe gì. Rồi cô siết chặt thành ghế:

— “Cái gì? Tại sao? Sao chị lại nói như vậy?”

— “Không ai sai cả.” Pluta nhìn ra thung lũng. “Em nên tập trung vào tương lai của mình. Chị… mệt mỏi khi phải yêu một cách như lén lút. Lúc nào cũng phải sợ ai đó nhận ra khi đi cạnh em.”

Đó không phải là lời nói thật, nhưng là lời nói cần thiết. Pluta đã thức nhiều đêm để cân nhắc, từng gạch đầu dòng lý do ra giấy, rồi gạch bỏ từng cái. Cô không muốn Chanthira bị cuốn vào cuộc sống rối ren, thiếu thốn, đầy nợ nần và áp lực của mình.

Chanthira nắm lấy tay cô, đôi mắt đầy bất an:

— “Vậy mình đừng trốn tránh nữa… em sẽ tìm cách. Em có thể nói với công ty, em sẽ thuyết phục được họ. Chỉ cần chị đừng rời bỏ em…”

Pluta cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy, như bao lần trước kia. Nhưng lần này, cô phải rút tay về. Không phải vì hết yêu – mà là vì yêu quá nhiều. Đủ để muốn giữ người kia khỏi vùng xoáy mà mình không thoát ra nổi.

— “Đủ rồi, Chan. Chị… đã quyết định.”

Chanthira nghẹn lại:

— “Em biết chị đang giấu điều gì đó… Em xin chị, P’Ta… Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ nói với em. Đừng đẩy em ra như vậy…”

Pluta quay mặt đi, mắt cay xè. Cô không tin mình còn chịu được lâu hơn. Cô đứng dậy, cúi đầu thật thấp như một lời xin lỗi không thể thốt ra.

— “Giữ gìn sức khỏe, Chan.”

Rồi quay lưng bỏ đi.

Chanthira ngồi lại, toàn thân run lên. Cô không khóc, nhưng đôi môi dưới bị cắn chặt đến mức trắng bệch, như thể máu sắp bật ra. Cảm giác đau đớn âm ỉ, nhưng cô kìm lại, không dám bật khóc. Đây là nơi công cộng, và cô sợ ánh mắt của những người xung quanh. Chỉ có thể im lặng, gạt nước mắt vào trong, để lại nỗi đau chảy âm thầm trong lòng.

Ra đến bãi xe, Pluta dừng lại sau cánh cửa, không vào xe ngay. Tay cô đặt lên ngực, rồi siết chặt. Như thể chỉ cần siết đủ mạnh, trái tim đang vỡ ra từng mảnh sẽ rơi xuống.

Giữa màn sương mỏng, tiếng khóc bị nén vang lên từng nhịp.

Pluta chưa từng nghĩ sẽ làm người tổn thương Chanthira. Nhưng cô biết, nếu tiếp tục, người đau khổ sẽ không chỉ là cô – mà là cả hai. Và Chanthira không đáng phải sống trong bóng tối của một tình yêu luôn phải giấu giếm và gồng gánh.

Gió trên triền đồi thổi qua, mang theo mùi cà phê quen thuộc và dư âm của những năm tháng hạnh phúc.

Chỉ là… giờ đây, tất cả đã hóa sương.

Họ từng yêu nhau rất bình dị – nhưng cũng rất sâu đậm.

Có lần, sau mấy ngày liền vùi đầu vào thiết kế cho một công trình trường học vùng núi, Pluta trở về với đôi mắt thâm quầng và vai áo vương bụi. Cô không ngờ Chanthira đã đợi sẵn trước căn hộ của mình, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, đeo khẩu trang kín mít – tay cầm hộp cơm nóng còn bốc khói. “Em biết chị sẽ không kịp ăn gì,” Chanthira nói, rồi lặng lẽ đưa hộp cơm vào tay cô, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chỉ Pluta mới hiểu.

Họ không thể nắm tay giữa phố hay đi ăn ở chốn đông người, nên mỗi cuối tuần, Pluta thường tranh thủ chạy xe ra vùng ngoại ô – nơi có một con suối nhỏ và mảnh đất trồng cúc dại. Cô mua sẵn ca cao nóng mà Chanthira thích, chuẩn bị chiếc ghế xếp và vài cuốn sách. Hai người ngồi cạnh nhau, chẳng cần nói nhiều. Chỉ có gió mát, tiếng suối róc rách và sự lặng thinh vừa yên bình vừa có nhau là đủ.

Pluta chưa từng quên vào đêm kỷ niệm một năm quen nhau. Chanthira đã chuẩn bị một không gian lãng mạn với ánh nến mờ ảo, khung cảnh ấm cúng và ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng mở hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim – mặt dây hình mặt trăng nhỏ, khắc chữ “P & C” tinh xảo. “Chúc mừng kỷ niệm một năm của chúng ta… Cảm ơn vì chị đã luôn bên em,” Chanthira mỉm cười, giọng nhỏ như một lời thì thầm. Rồi Chanthira bước đến phía sau Pluta, khẽ cúi đầu và cẩn thận đeo sợi dây lên cổ cô. Ngón tay lướt nhẹ qua làn da : “Nếu có lúc nào chị nhớ em nhưng chưa thể gặp em, chị chỉ cần nhìn vào đây,” Chanthira nói khẽ, như gửi cả trái tim vào từng chữ. Pluta không kìm được cảm xúc, quay lại ôm Chanthira thật chặt, hạnh phúc và xúc động vì món quà đầy ý nghĩa, như một lời hứa ngọt ngào.

Tình yêu của họ chưa từng ồn ào. Nhưng từng cử chỉ, từng cái chạm mắt, từng lời thì thầm… đều sâu như gió lạnh miền núi, khắc vào lòng người không dấu vết mà chẳng thể phai.

Và cũng vì từng yêu như thế… Pluta mới chọn cách buông tay – để Chanthira không phải gánh lấy những tháng ngày nhọc nhằn của cô.

—————

Ba năm sau

Pluta không nghĩ mình sẽ được gặp lại Chanthira. Nhất là trong dự án này – phục dựng biệt thự Teak cổ hơn trăm năm ở vùng ngoại ô Chiang Mai – công trình cô dành cả nửa năm để lên bản thiết kế tỉ mỉ. Cô không ngờ đây lại trở thành bối cảnh chính cho bộ phim điện ảnh mới. Và càng không ngờ… nữ chính lại là Chanthira.

Chiều hôm ấy, ánh nắng buông dài trên mái ngói cũ. Chiang Mai đang vào mùa dịu nhất – nắng nhẹ, gió vừa đủ, không khí mang theo một chút mùi của hoài niệm. Như thể nơi đây, thời gian không trôi thẳng – mà vòng lại, lặp lại, cứ như vũ trụ cố ý đẩy người này quay về.

Pluta đứng trên tầng hai nhìn xuống qua khung cửa sổ gỗ. Cánh cổng gỗ cũ vừa mở ra. Người bước xuống thứ hai khỏi chiếc Range Rover đen bóng… là Chanthira.

Tim cô lỡ mất một nhịp. Không phải vì nhớ. Mà vì thứ cảm giác như gió đầu mùa vừa tạt qua một vết sẹo cũ – nhói buốt và lặng lẽ

“Cô Pluta, đây là diễn viên chính – người sẽ vào vai kiến trúc sư trong phim. Cô ấy muốn khảo sát kỹ bối cảnh để cảm vai hơn.” – Đạo diễn giới thiệu.

Chanthira tháo kính râm. Lần đầu tiên sau ba năm, hai ánh mắt chạm nhau.

Không có lời chào hỏi. Không có một nụ cười cũ. Chỉ có sự im lặng lạ lùng kéo dài đúng một nhịp tim.

“Lâu rồi không gặp.” – Chanthira nói. Giọng vẫn thế, nhưng ánh mắt không còn như xưa nữa.

Pluta gật nhẹ. “Chào cô. Chào mừng cô quay lại đây.”

“Em không nghĩ sẽ gặp chị trong dự án này.”

“Tôi cũng không ngờ.”

“Chị không thể xưng hô như trước à?”

“Tôi nghĩ… chúng ta nên giữ đúng vai trò trong công việc.”

“Còn ngoài công việc thì sao?”

“Giữa chúng ta giờ chỉ còn công việc, Chanthira.”

Câu nói buông ra lạnh và sắc như lưỡi dao mảnh. Không đau rõ ràng, một cơn nhói mơ hồ, lặng lẽ đọng lại sau ngực trái. Chanthira khẽ cười, quay mặt đi, không giấu được ánh nhìn vừa chùng xuống.

Pluta đứng đó, tay siết nhẹ tấm bản vẽ. Một cơn gió lướt qua. Nhẹ như ký ức.

Ba năm trước, khi quyết định rời khỏi Chiang Mai, Chanthira gần như trốn chạy. Không phải vì không yêu nơi ấy – mà vì yêu quá nên mới phải rời xa. Những ký ức với Pluta dày đặc ở mọi ngóc ngách thành phố, khiến mỗi bước chân đều nặng trĩu.

Cô đến Bangkok với một vali nhỏ và trái tim đầy vết xước. Không ai biết rằng sau những buổi casting cười nói chuyên nghiệp, Chanthira lại thu mình trong căn hộ cao tầng lặng lẽ, mắt sưng đỏ vì những đêm không ngủ. Cô lao vào công việc như một cái cớ để lấp đầy khoảng trống trong lòng – quay phim, quảng cáo, luyện thoại, học vũ đạo – bất cứ điều gì có thể giữ cô khỏi suy nghĩ về Pluta.

Nhưng khi thành phố chìm vào đêm, nỗi cô đơn lại ùa về. Chanthira không nhớ rõ mình đã bao đêm gục mặt trên gối, nước mắt thấm ướt ga giường, chỉ để rồi sáng mai lại lau khô mặt, tô son, và mỉm cười như chưa từng có điều gì đổ vỡ.

Đôi khi, chỉ cần nghe thấy tiếng mưa rơi, hay một bản nhạc cũ, hay mùi cà phê thoảng qua, lòng cô lại co thắt. Những hồi ức đẹp ở Chiang Mai – nụ cười của Pluta, tiếng xe len lỏi qua con dốc quen thuộc, hay buổi chiều cả hai cùng ngồi vẽ bản thiết kế trong căn phòng đầy nắng – như những thước phim quay chậm ám ảnh cô mãi.

Khi mặt trăng quay lại, có những điều tưởng đã cũ… lại bắt đầu thổn thức một lần nữa.

————

Pluta không ngồi ngay vào làm việc khi trở về phòng. Cô đứng trước cửa sổ, mắt nhìn ra vòm cây bên ngoài. Ánh sáng cuối chiều lùa qua những kẽ lá, đổ xuống sàn những vệt nắng vàng nhạt. Ở đây – nơi thành phố này – thời gian như trôi chậm hơn một chút.

Chiang Mai luôn vậy. Nhẹ nhàng, dịu dàng, và đầy ký ức.

Pluta ngồi lại vào bàn làm việc, khẽ đưa tay kéo ra sợi dây chuyền bạch kim vẫn luôn đeo trên cổ – món quà Chanthira tặng vào lễ kỷ niệm năm ấy. Mặt dây nhỏ nhắn ánh lên dưới ánh sáng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, dòng khắc mảnh ở mặt sau vẫn còn rõ: hai chữ cái viết tắt – C & P – tên họ của hai người, khắc lại lúc còn yêu nhau những ngày vô ưu. Pluta vẫn đeo sợi dây chuyền ấy – chưa từng tháo ra, như thể chưa bao giờ buông bỏ được. Như vẫn đang chờ một điều gì đó… dù chính cô cũng không biết là gì.

Pluta cố gắng xua đi những hình ảnh cũ. Cố tập trung làm việc trở lại. Nhưng càng cố né tránh, những ký ức ấy lại càng hiện lên rõ ràng hơn – ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy … mọi thứ vẫn còn ở đó, nguyên vẹn và đầy ám ảnh.

Có những người, dù đã rời khỏi cuộc đời mình, nhưng lại chẳng bao giờ rời khỏi tâm trí.

Chỉ là… tụi mình chắc sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cô hít sâu, tay khẽ siết lấy cây bút chì – như thể chỉ cần vẽ tiếp, ngày mai sẽ đến.

Dù trái tim, vẫn mắc kẹt ở ngày hôm qua.

Bản vẽ vẫn trắng trơn, chỉ có tên dự án nằm lặng lẽ ở góc giấy. Ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn, kéo bóng Pluta dài lên vách tường sau lưng. Cô vẫn ngồi đó, vai hơi rũ xuống. Đêm đã buông từ lâu mà bản vẽ thì chưa thêm được nét nào.

Mọi cố gắng gạt hình ảnh ấy ra khỏi đầu đều vô ích – Chanthira vẫn hiện lên, rõ đến từng ánh mắt, từng nụ cười thoáng qua. Nhớ đến độ lặng người.

Cô siết nhẹ tay, như để giữ lại lý trí mà lòng cứ mềm đi không kiểm soát.

Không còn cơ hội nào cho họ quay lại – Pluta đã tự nhủ như thế suốt ba năm.

Đúng lúc cô định đóng laptop ra về, một tiếng ting báo email mới vang lên. Là thư từ sếp gửi chung cho cả nhóm thiết kế:

Tiêu đề: Họp với đoàn phim – 9h sáng mai

Nội dung: Đoàn phim sẽ đến văn phòng để trao đổi chi tiết về việc phục dựng bối cảnh chính. Đặc biệt, có sự tham gia của diễn viên chính để cùng làm rõ yêu cầu về không gian quay.

Pluta đọc đến đây, tim bỗng khựng lại. Dòng tên cuối cùng của danh sách đính kèm như sáng lên trên màn hình.

Chanthira Wimonchai