Chương 2 - Ký ức chưa bao giờ ngủ yên

Chỉ mất hơn hai năm làm việc miệt mài, không một ngày nghỉ ngơi, ngay cả khi ngã bệnh, Pluta vẫn gắng gượng tiếp tục. Pluta đã làm được điều mà trước đây từng nghĩ phải mất nhiều năm hơn mới có thể hoàn thành. Với người khác, hai năm có thể không quá dài, nhưng với cô, đó là quãng thời gian chất đầy những nỗ lực âm thầm và những đêm dài mệt mỏi, có khi chỉ chợp mắt được một, hai tiếng trước khi ngày mới lại bắt đầu.

Mỗi đêm, Pluta đều gục đầu trên bản vẽ, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng chưa một lần cho phép mình gục ngã. Những con số trên giấy nợ như một bóng ma đeo bám, buộc cô không thể lùi bước. Và rồi mọi công sức đã được đền đáp, vào một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, cô nhận ra mọi khoản nợ đã được thanh toán, và gia đình đã có thể sống lại những ngày tháng bình yên như trước.

Còn về em trai của Pluta – Phawin Inthanon, 27 tuổi – là một người có tính cách trái ngược với chị gái mình. Nếu Pluta sống kín đáo, điềm tĩnh thì Phawin cởi mở, hoạt bát và luôn mang theo nụ cười khiến người khác dễ mến ngay từ lần gặp đầu.

Phawin từng thử việc ở nhiều công ty, nhưng không tìm được công việc phù hợp và khiến cậu muốn gắn bó lâu dài. Phawin quyết định tự tạo lối đi riêng bằng cách mở một garage xe nhỏ, với sự giúp đỡ hết lòng từ chị gái. Không chỉ hỗ trợ vốn, Pluta còn phụ Phawin tìm mặt bằng, thiết kế không gian, thậm chí là góp ý cả tên tiệm.

Thời gian đầu, garage khá vắng khách, chỉ thỉnh thoảng mới có vài khách ghé qua. Nhờ luôn giữ thái độ niềm nở với khách và tinh thần trách nhiệm cao trong công việc, Phawin nhanh chóng tạo dựng được uy tín. Chỉ sau một thời gian ngắn, garage nhỏ ngày nào garage đã đông khách và đang dần mở rộng quy mô kinh doanh.

Mẹ của Pluta – bà Niraporn Surasak – sau những năm tháng đau buồn vì mất mát, giờ đây đã dần tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Bà thường xuyên đi chùa, không chỉ để cầu phúc cho gia đình mà còn để tìm về những khoảng lặng bình yên cho riêng mình. Tâm hồn nhờ vậy cũng nhẹ nhõm hơn, an yên hơn. Với hai anh em Pluta và Phawin, bà luôn là chỗ dựa vững vàng, là nơi trở về ấm áp giữa những chênh vênh của cuộc đời. Trong ngôi nhà thân thuộc , bà vẫn luôn giữ cho không khí gia đình ngập tràn yêu thương, chăm lo từ những điều nhỏ nhất bằng tất cả sự tận tụy và dịu dàng của một người mẹ. Bà luôn nhận thấy được kể từ ngày chia tay Chanthira, Pluta dường như đã thay đổi. Trước đây vốn đã là người ít cười, nay cô gần như chẳng còn cười nữa. Lúc nào cũng trầm lặng, ánh mắt như mang theo nỗi buồn không tên, và càng ngày càng chìm sâu vào công việc như một cách để trốn tránh mọi thứ xung quanh. Thỉnh thoảng, mẹ lại hỏi:

“Con đã nghĩ đến chuyện mở lòng với ai khác chưa? Chuyện cũ... đôi khi cũng nên khép lại, để còn có cơ hội bắt đầu điều gì đó mới. Dù mẹ rất yêu quý con bé Chanthira, nhưng mẹ vẫn mong con được hạnh phúc.”

“Con vẫn chưa sẵn sàng, mẹ à. Trái tim con chưa muốn nghĩ đến điều đó lúc này. Nhưng con vẫn ổn, mẹ đừng lo”

“Ừ, mẹ không lo… mẹ chỉ mong con sống vui. Đừng ép mình mạnh mẽ mãi như vậy, được không?”

Giọng bà dịu dàng, nhưng trong ánh mắt vẫn phảng phất nỗi lo. Bà biết, sau chia tay, Pluta đã vùi mình vào công việc – như thể chỉ cần bận rộn là có thể giấu đi những tổn thương trong lòng.

-------------------------------------------

Buổi sáng hôm sau tại văn phòng Arawan Design.

 

9 giờ kém mười phút, phòng họp tầng hai đã sẵn sàng. Máy chiếu thử ánh sáng, bản thiết kế in màu được sắp ngay ngắn trên bàn, laptop kết nối ổn định. Pluta bước vào đầu tiên, như thường lệ. Cô mặc áo sơ mi trắng gài kín cổ, quần tây đen và tóc buộc gọn – dáng vẻ chỉnh chu, điềm tĩnh đến mức gần như lạnh lùng. Không ai đoán được bên trong người phụ nữ ấy, tối qua đã mất ngủ cả đêm.

 

Một vài đồng nghiệp bước vào sau. Nhóm đạo diễn và trợ lý cũng lần lượt có mặt, trao nhau những cái bắt tay lịch sự. Cuộc họp chưa bắt đầu, nhưng bầu không khí đã bắt đầu căng thẳng đối với Pluta – không vì nội dung công việc, mà vì… sự có mặt của một cái tên nằm cuối dòng email đêm qua.

 

Cánh cửa mở ra lần nữa. Chanthira xuất hiện.

 

Cô mặc váy lụa màu xanh nhạt, tóc búi thấp gọn gàng, không trang điểm đậm nhưng vẫn nổi bật một cách tự nhiên. Trên tay là kịch bản đã gấp góc, ánh mắt cô lướt nhẹ một vòng phòng họp – như thể đang tìm chỗ ngồi phù hợp, nhưng trong ánh nhìn ấy có điều gì đó chậm hơn khi lướt ngang qua một chỗ ngồi của một người từng bước qua tim.

 

Pluta ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, không ai lên tiếng. Không ai cười. Không ai thể hiện điều gì.

 

“Chào buổi sáng,” Chanthira khẽ nói, đủ nghe, như đang nói với tất cả mọi người – nhưng thật ra… chỉ hướng về một người.

 

Pluta gật đầu nhẹ, đáp lại bằng giọng đều đều:

“Chào cô. Mời ngồi.”

 

Không còn “em”, không còn “chị”. Chỉ có “cô” và khoảng cách đủ để hai người hiểu: nơi này là công việc, và chỉ có công việc.

 

Cuộc họp bắt đầu. Đạo diễn trình bày ý tưởng cảnh quay chính: khung cảnh biệt thự cổ, những góc máy gợi cảm xúc, màu ánh sáng dịu và trầm – nhằm lột tả nội tâm nhân vật. Pluta đưa ra bản vẽ chi tiết về không gian, phân tích từng điểm chạm ánh sáng – mắt vẫn không rời khỏi màn hình trình chiếu, giọng bình tĩnh, chuyên nghiệp đến mức lạnh lẽo.

 

Chanthira im lặng phần lớn thời gian. Cô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chú gì đó vào kịch bản. Nhưng mỗi khi nghe giọng Pluta, cô lại siết chặt cây bút trong tay – giọng nói mà cô từng nghe thấy trong những giấc mơ ám ảnh mỗi đêm những ngày mới chia tay. Giờ đây, cô lại có cơ hội nghe bằng chính tai mình, nhưng sao nó lại lạnh lùng và xa cách đến thế.

Không chỉ vậy – từ vị trí ngồi của mình, Chanthira còn dễ dàng nhận ra một cô gái trong nhóm thiết kế, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng và hàng mi cong nhẹ khiến mỗi lần chớp mắt cũng mang theo nét mềm mại, quyến rũ. Trong suốt buổi họp, ánh mắt cô ấy không rời khỏi Pluta. Cách cô chăm chú dõi theo, khẽ mỉm cười mỗi khi Pluta lên tiếng – tất cả đều khiến Chanthira không khó để nhận ra: cô gái ấy dành nhiều hơn sự ngưỡng mộ cho Pluta.

 

Chanthira nhận ra ánh nhìn ấy – ánh nhìn mà cô từng dành cho Pluta, rất lâu trước đây. Và cũng chính ánh mắt đó, khiến lòng cô thoáng se lại mà không kịp giấu đi

 

“Cảnh quay phòng làm việc nhân vật chính – đạo diễn muốn có ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa sổ gỗ lúc 3 giờ chiều. Chúng tôi sẽ thay đổi vị trí cửa để đảm bảo ánh sáng rọi nghiêng đúng như bản vẽ.” – Pluta nói, mắt vẫn hướng về phía màn chiếu, không nhìn về phía Chanthira lấy một lần.

 

Đạo diễn gật đầu. “Tuyệt vời. Vậy Chanthira, em có cần bổ sung gì để nhập vai thuận hơn không?”

 

Chanthira khẽ lật vài trang kịch bản, rồi ngẩng lên:

 

“Em nghĩ… nếu được, em muốn cùng cô Pluta đi khảo sát thực tế một lần nữa sau khi điều chỉnh thiết kế, thử ngồi vào bàn làm việc của nhân vật để hiểu rõ hơn về không gian và cảm giác, từ đó nhập vai tốt hơn.”

 

Cô quay sang nhìn Pluta – lần đầu nhìn thẳng từ đầu buổi họp. “Cô Pluta, cô nghĩ sao?”

 

Không ai thấy bàn tay dưới bàn của Pluta khẽ siết lại. Nhưng giọng cô vẫn đều:

 

“Được. Sau khi điều chỉnh và triển khai xong thiết kế tôi sẽ dẫn cô đến khảo sát trực tiếp. Nếu cần điều chỉnh, tôi sẽ làm lại phối cảnh.”

 

Ngắn gọn. Rõ ràng. Lạnh như gió sớm mai.

 

Cuộc họp kết thúc sau gần hai tiếng. Mọi người lần lượt đứng dậy rời phòng, chỉ còn hai người chưa rời khỏi phòng họp.

 

Chanthira đứng dậy trước. Tay vẫn cầm kịch bản, bước chậm về phía Pluta đang xếp lại tài liệu cuộc họp. Dừng lại cách chưa đến một mét.

 

Một thoáng ngập ngừng.

 

“Dạo này… công việc của chị có còn bận lắm không?” – giọng cô nhẹ, như chỉ vừa đủ để mình nghe thấy.

 

Pluta ngẩng lên. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Chanthira – tưởng bình thản, nhưng trong đáy mắt ấy có gì đó lay động rất khẽ, như tiếng thở dài không thành tiếng.

 

“Cũng bình thường thôi.” – cô đáp, rồi tiếp tục sắp xếp lại tài liệu. “Lịch quay lần này khá sát, tôi phải gấp rút hoàn thiện lại thiết kế”

 

Chanthira gật nhẹ. Một tay siết nhẹ quyển kịch bản, tay còn lại vuốt khẽ vào mép giấy như thể đang suy nghĩ điều gì.

 

“… Còn… ngoài công việc thì sao? Chị có… ổn không?”

 

Lần này, Pluta không đáp ngay. Cô chỉ nhìn Chanthira – không quá lâu, nhưng đủ khiến không khí giữa hai người lặng đi một nhịp.

 

“Ổn.” – cuối cùng cô cũng nói, rất ngắn. Giọng không gắt, nhưng cũng không để mở cho một câu hỏi tiếp theo.

 

Chanthira mím môi, gật đầu. “Vậy… tốt rồi.”

 

Cả hai im lặng. Không ai nói thêm điều gì nữa.

 

Pluta đóng laptop lại, đứng dậy, nhìn lướt qua Chanthira:

 

“Tôi sẽ cùng cô đi đến biệt thự cũ khảo sát thực tế một lần nữa khi đã phục dựng xong theo thống nhất. Nếu không còn gì, tôi xin phép đi trước.”

 

Pluta mở cửa rời đi. Cánh cửa khẽ khép lại, không có tiếng động nào, nhưng khoảng không vừa mất đi sự hiện diện của cô bỗng như đặc quánh lại. Chanthira vẫn đứng yên thêm vài giây.

 

Cô thở ra một hơi thật khẽ, rồi cũng bước chậm ra khỏi phòng họp.

 

Vừa đến cửa, cô khựng lại.

 

Ở hành lang phía trước, cô gái trong nhóm thiết kế vẫn đang đứng chờ – vẫn là dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng. Trên tay cô là một ly cà phê còn bốc khói, tay còn lại cầm sẵn một tập hồ sơ.

 

Pluta vừa bước tới, cô gái ấy liền đưa ly cà phê, với nụ cười dịu dàng kèm theo như đã quá quen với việc này.

 

“Cà phê không đường, như thường lệ.” – cô gái nói, giọng nhẹ như gió.

 

Pluta nhận lấy ly cà phê, khẽ gật đầu. “Cảm ơn em, Mint.”

 

Mọi thứ giữa họ diễn ra tự nhiên – như một thói quen đã tồn tại đủ lâu để không còn phải ngượng ngùng.

 

Chanthira đứng lặng yên quan sát hai người cùng bước vào thang máy, Pluta vẫn cầm ly cà phê, còn cô gái ấy vẫn đang nói điều gì đó với Pluta.

 

Cánh cửa thang máy dần khép lại. Một tiếng "ting" nhỏ vang lên.

 

Chanthira vẫn đứng yên, trong tay vẫn cầm kịch bản – nhưng trang giấy đã hơi cong đi dưới những ngón tay siết chặt hơn lúc nãy.

 

Cô bước vội qua hành lang dài, giày cao gót gõ những nhịp gấp gáp lên nền gạch. Đến đoạn rẽ xuống bãi xe ngầm, cô gần như chạy. Không hiểu vì sao… chỉ muốn thoát khỏi tòa nhà đó, càng nhanh càng tốt.

 

Chiếc Range Rover màu đen quen thuộc đậu ở tầng hầm. Cửa sau xe mở sẵn ngay khi cô còn chưa đến gần.

 

“Chị Chan!” – giọng Mew – người em thân thiết, cũng là quản lý riêng của Chanthira – gọi to khi thấy cô lao vào xe. “Chị sao vậy?!”

 

Chanthira không trả lời. Cô ngồi phịch xuống ghế, đóng cửa lại, và đúng giây phút ấy—mọi thứ như vỡ òa.

 

Nước mắt trào ra không cần báo trước. Cô đưa hai tay lên che mặt, cố kiềm lại tiếng nấc, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng, như có thứ gì đó bị bóp nghẹt không thể thoát ra.

 

Mew – cô quản lý nhỏ tuổi, lập tức nhào tới. “Chị Chan! Có chuyện gì? Chị không sao chứ? Chị nói đi! Chị bị ai làm khó à?”

 

Chanthira lắc đầu, vẫn không bỏ tay khỏi mặt.

 

“Không… không ai làm gì chị cả…” – giọng cô nghẹn lại giữa cơn thổn thức.

 

Mew hoảng loạn thật sự. Cô chưa từng thấy Chanthira như thế này. Không phải sau mấy buổi họp nhàm chán, không phải sau vài lần bị đạo diễn chê trách, thậm chí ngay cả khi scandal đổ ập vào cách đây một năm, Chanthira cũng chưa từng bật khóc thế này.

 

“Là vì chị ấy, đúng không?” – Mew nói khẽ, dù không cần câu trả lời..

 

Một lúc sau, khi tiếng nấc dần dịu lại, Chanthira buông tay xuống. Nước mắt vẫn còn đọng trên mi, nhưng ánh mắt cô đã bớt giông bão.

 

“…Chị tưởng mình ổn rồi.” – cô nói, như một lời thú nhận..

 

Mew cắn môi, ánh mắt lộ vẻ hối lỗi. “Em xin lỗi… sáng nay do phải xử lý một số vấn đề về trang phục của chị cho bộ phim mới nên em không thể ở đó với chị. Em biết, phải một mình đối mặt với chị ấy như vậy… chắc là không dễ dàng gì.”

 

Chanthira tựa ra lưng ghế, mắt nhìn lên trần xe như muốn tìm chút không khí dễ thở.

 

“Chị nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần. Chị tưởng, sau từng đó thời gian, mình có thể bình thản khi đối mặt. Nhưng khi ánh mắt đó nhìn chị như thể… như thể chưa từng quen nhau, chị… chị không chịu nổi.”

 

Mew im lặng. Cô biết rõ mối quan hệ cũ kia từng sâu nặng đến mức nào. Cũng biết Chanthira đã mất bao lâu mới có thể bước qua được một phần ký ức ấy. Nhưng rõ ràng, “bước qua” không có nghĩa là “quên”.

 

“Có một cô gái.” – Chanthira nói, rất khẽ. “Lúc họp xong… cô ấy mang cà phê đến cho Pluta. Mỉm cười, tự nhiên như đã quen với việc đó từ lâu. Họ cùng vào thang máy. Chị không nghe thấy họ nói gì… nhưng chị biết, ánh mắt ấy…”

 

“…là thứ mà ngày xưa chị từng dành cho Pluta.” – Mew tiếp lời, giọng nhẹ như gió.

 

Chanthira quay sang nhìn em gái nhỏ, mắt đỏ hoe nhưng thoáng ngạc nhiên.

 

“Em cũng từng nhìn thấy ánh mắt đó mà, chị Chan. Ánh mắt của chị – khi nhắc về chị ấy ”

 

Một khoảng lặng chậm chạm lướt qua, chỉ còn tiếng máy lạnh và tim đập vội.

 

“Vậy giờ chị tính sao?” – Mew hỏi, sau vài phút.

Chanthira nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt vô hồn, không biết mình phải làm gì. Mọi thứ ngoài kia như mờ dần, cô chỉ cảm thấy một khoảng trống.

“Chị không biết. Chị thật sự… không biết. Nhưng chị chỉ sợ…”

“Sợ điều gì?”

“…sợ chị ấy đã có người khác.”

Chanthira cúi mặt, giọng nhỏ đến mức như thì thầm với chính mình.

“Và sợ… nếu lần này đưa tay ra để níu giữ chị ấy bên mình một lần nữa, rồi lại bị tổn thương… thì chị sẽ không thể đứng dậy được nữa.”

Chanthira nghẹn lại, đôi mắt đượm buồn.

“Nhưng nếu không có chị ấy… thì cũng như ba năm qua thôi. Chị vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn nổi tiếng hơn cả trước kia… nhưng chưa một ngày nào thật sự hạnh phúc. Trong lòng lúc nào cũng nhớ nhung, cũng nghĩ đến chị ấy, nhưng lại không dám đối diện. Như thể nếu cứ lờ đi, thì nỗi đau sẽ biến mất. Nhưng thật ra, nó chưa từng rời đi.”

Mew không nói gì thêm. Cô chỉ siết chặt tay chị gái, như một lời lặng lẽ: Dù chị quyết định ra sao, em sẽ luôn ở bên.

Chanthira ngồi lặng đi một lúc lâu, như thể thời gian bên trong xe đang bị kéo chậm lại, từng giây từng phút trôi qua trong tĩnh lặng.

Mew vẫn nắm tay chị, không nói gì. Bàn tay nhỏ bé ấy truyền sang một chút ấm áp mà Chanthira không ngờ mình lại cần đến thế.

“…Có bao giờ,” Chan khẽ hỏi, “em nghĩ… chị có nên thử một lần không?”

“Thử gì ạ?” – Mew nghiêng đầu.

“Gặp lại chị ấy. Không phải trong một cuộc họp. Không phải với tư cách người hợp tác. Mà là… chỉ là chính chị, gặp lại chị ấy – như ngày xưa.”

Mew nhìn vào đôi mắt vẫn còn long lanh nước của chị gái, rồi gật đầu, rất chậm.

“Em nghĩ… nếu chị cứ chờ cho đến lúc không còn sợ nữa mới dám bước, thì có thể chị sẽ bỏ lỡ mất người mà chị thật sự cần.”

Chanthira bật cười khẽ. Nụ cười pha lẫn cả mệt mỏi, hoài nghi, và một tia mong manh.

“Nhưng chị ấy đã thay đổi rồi. Có thể, chị ấy bây giờ đã không còn là người mà chị từng biết nữa.”

“Có thể.” – Mew đáp nhẹ tênh. “Em không dám chắc chị ấy còn nghĩ gì về chị… Nhưng nếu ba năm qua, chị chưa từng quên được chị ấy… thì cũng có thể, chị ấy cũng từng có những giây phút nhớ về chị như vậy.”

Im lặng lại bao trùm. Nhưng lần này, nó không quá ngột ngạt. Chỉ là khoảng lặng để trái tim sắp xếp lại mọi thứ.

Cuối cùng, Chanthira khẽ gật đầu. Không phải là một quyết định, chỉ là một chấp nhận – rằng nỗi nhớ này đã quá lâu, và có lẽ… đã đến lúc phải đối diện với nó thật sự.

Chanthira ngồi yên trong xe, mắt nhắm lại để lấy lại bình tĩnh. Mew ngồi lặng lẽ bên cạnh, không nói gì, chỉ nắm tay chị gái như một lời an ủi im lặng.

Một lúc sau, Mew lên tiếng nhẹ nhàng.

“Chị có chắc là mình có thể tiếp tục quay hình chiều nay không? Nếu chị cần nghỉ, em dời lịch ngay. Không sao hết.”

Chanthira hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt. Cô lắc đầu, giọng cô đã bình tĩnh hơn.

“Không cần đâu. Chị ổn rồi, em đừng lo, giờ em đưa chị đến điểm quay quảng cáo đi.”

Mew gật đầu, nhẹ nhàng nổ máy và lái xe đến điểm quay.

Khi đến nơi, Mew đỗ xe ở bãi đậu dành cho đoàn làm phim. Cô quay sang nhìn Chanthira một lần nữa.

“Chị vẫn tiếp tục được thật chứ?” – Mew hỏi nhẹ nhàng.

Chanthira gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.

“Ừ, được. Cảm ơn em.” – Cô nói, rồi mở cửa xe và bước ra.

Đây là một dự án quảng cáo du lịch Chiang Mai, một trong những show đặc biệt mà Chanthira vừa nhận. Cô sẽ dẫn dắt khán giả khám phá vẻ đẹp của vùng đất này, từ những ngôi chùa cổ kính cho đến các khu chợ địa phương đặc sắc. Mặc dù công việc này không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng, nhưng ít nhất, nó giúp cô giữ thăng bằng – như một cái neo giữa những cơn sóng ngầm của ký ức.

Cô bước vào khu vực quay hình với phong thái quen thuộc: điềm đạm, chuyên nghiệp, và đầy sức hút. Không ai trong ê-kíp nhận ra đôi mắt ấy từng hoen đỏ. Cũng không ai hay biết rằng, lớp trang điểm ấy không chỉ để lên hình – mà còn để giấu đi những điều không ai được phép thấy.

Máy quay bắt đầu chạy. Chanthira nở nụ cười chuẩn chỉnh, ngước mắt nhìn vào ống kính với vẻ dịu dàng như chưa từng có bất kỳ tổn thương nào trong tim.

Chỉ có Mew – đứng lặng lẽ sau màn hình – mới biết, khả năng kiểm soát cảm xúc của Chanthira gần như hoàn hảo.

Chỉ trừ khi người đứng trước mặt là Pluta.

——————

Buổi quay kết thúc khi trời đã gần chín giờ đêm. Đèn máy tắt, người trong ê-kíp rút dần, để lại khoảng sân im ắng dưới ánh đèn vàng nhạt.

Chanthira và Mew ra bãi đậu xe, không ai nói gì. Tiếng giày khẽ vang, từng bước nghe mệt mỏi.

Khi vào xe, Mew quay sang hỏi:

“Chị có muốn ăn gì trước khi về khách sạn nghỉ ngơi không? Em đưa chị đi. Gần đây có vài quán mở khuya cũng ổn.”

Chanthira im lặng vài giây, đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Rồi cô lắc đầu chậm rãi.

“Không, chị không đói… Em chở chị đến một quán bar nào đó được không? Chị muốn uống vài ly rồi mới về.”

Mew nhíu mày một chút, nhưng không hỏi thêm. Cô hiểu chị mình. Có nhiều đêm như thế, Chanthira chỉ muốn được ngồi đâu đó, nhấp từng ngụm rượu, uống cho say… để tạm quên đi nỗi nhớ vẫn luôn bám riết, dai dẳng hành hạ trái tim yếu đuối của Chanthira.

“Ok, để em tìm chỗ yên tĩnh chút.”

Chanthira gật đầu, khẽ mỉm cười – nụ cười nhạt hơn cả ánh đèn trong xe.

“Ừ, chỉ cần yên tĩnh… và có rượu.”

Chiếc xe lăn bánh vào đêm, bỏ lại sau lưng một Chanthira đã làm tròn vai trước ống kính, và hướng về nơi mà cô có thể buông lơi đôi chút – chỉ một chút thôi – lớp vỏ bọc đã mỏi mệt cả ngày hôm nay.

——————

Quán bar Mew chọn không quá ồn ào, ánh sáng dịu nhẹ, nhạc nền chậm rãi. Một chỗ vừa đủ tối để người ta không nhìn rõ nỗi buồn trong mắt nhau, vừa đủ sáng để cảm thấy mình còn đang hiện diện.

Chanthira chọn một bàn ở góc khuất. Khi ly cocktail đầu tiên được đặt xuống, cô chỉ gật đầu nhẹ với bartender rồi ngồi im, không cầm ly ngay. Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn ra khoảng tối lấp lánh ánh đèn, lòng trôi dạt giữa những mảnh ký ức không mời mà đến.

Cùng lúc đó, ở một bàn gần quầy bar, Pluta cũng đang ngồi một mình. Áo sơ mi xắn tay, gương mặt mệt mỏi dưới ánh đèn vàng ấm áp. Tiếng nhạc và tiếng người cười nói bao quanh, nhưng cô chỉ tập trung vào ly whiskey chưa uống cạn, tay khẽ xoay cái ly như thể đang tìm chút gì đó để khuây khỏa cho mớ hỗn độn trong lòng.

Cả hai không biết người kia cũng đang ở đây.

Nhưng số phận, luôn biết cách trêu đùa con người, bên cạnh việc sắp đặt những cuộc gặp gỡ định mệnh – đôi khi, nó lại khéo léo tạo thêm những cuộc gặp không mong muốn đầy bất ngờ, như thể muốn thử thách lòng kiên nhẫn của con người.

Một vài tiếng cười vang lên ở bàn gần đó. Mint –cô gái mà Chanthira đã kể cho Mew lúc trưa, người vẫn luôn tìm cách tiếp cận Pluta – vừa bước vào cùng vài người bạn. Khi ánh mắt cô đảo qua quầy bar, cô khựng lại một nhịp rồi lập tức reo lên:

“Chị Pluta?”

Pluta ngẩng đầu. Trong ánh sáng vàng mờ ảo, Pluta nhận ra Mint đang mỉm cười với mình, tay cầm ly vang đỏ, mắt sáng lên như vừa tìm thấy điều bất ngờ thú vị.

“Trùng hợp ghê! Chị cũng ở đây à?” – Mint nhanh chóng bước lại, không đợi mời mà ngồi xuống ghế cạnh Pluta.

Chanthira, ở góc bàn phía sau, lúc này cũng ngước mắt lên. Và ánh nhìn của cô – như bị dẫn dắt bởi linh cảm kỳ lạ – chạm đúng vào hình ảnh hai người đang trò chuyện phía trước.

Bàn tay Chanthira siết nhẹ lấy thành ly cocktail. Ánh đèn bar phản chiếu trong đôi mắt cô, khiến chúng long lanh như thể ánh nước. Cô không quay đi. Chỉ lặng lẽ nhìn, không biểu cảm – như đang xem một cảnh phim mà chính mình từng đóng vai chính.

Mint ngồi sát lại gần, dáng vẻ tự nhiên như thể rất thân thiết. Cô chủ động rót thêm rượu vào ly Pluta, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn mờ, tay khẽ chạm tay Pluta một cách cố ý.

“Sao chị lại đến đây uống rượu một mình thế này? Hay là ….có chuyện gì xảy ra với chị sao?” – Mint vừa nói, ánh mắt dò xét, nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.

Pluta chỉ nhếch môi, không trả lời. Cô không chắc mình đã nghe rõ câu hỏi, hoặc có lẽ là cô không muốn trả lời. Pluta đến đây không phải để tìm người tâm sự, mà chỉ để quên đi những suy nghĩ – dù biết rõ rằng trốn chạy chẳng bao giờ là cách để quên hẳn.

Chanthira vẫn ngồi yên ở góc bàn, nhìn xuyên qua dòng người. Từng cử chỉ thân mật, từng nụ cười của Mint, mỗi lần cô gái ấy nhìn về phía Pluta – như từng mũi kim nhọn đâm vào lòng ngực Chanthira, đau buốt mà chẳng ai thấy được.

Một phần trong cô muốn rời đi. Ngay bây giờ. Tránh khỏi cảnh tượng đó. Tránh khỏi ký ức cũ và người đã từng là cả một thanh xuân.

Nhưng chân cô không thể nhúc nhích. Đôi mắt vẫn nhìn về chiếc bàn đó. Như thể, chỉ cần quay lưng, cô sẽ thừa nhận mình thua – thua chính mình, và thua cả những khao khát, những cảm xúc chưa dám thổ lộ.

Mew cũng nhận ra sự hiện diện của Pluta và cô gái ngồi cạnh cô ấy. Ánh mắt cô lướt qua, rồi dừng lại khi nhìn thấy vẻ căng thẳng trong không khí. Mew liếc nhìn Chanthira, nhận ra ngay cảm xúc trong ánh mắt của chị mình. Cô nhanh chóng ngồi sát lại Chanthira hơn, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào vai Chan như một cách an ủi, và ngồi im lặng bên cạnh, vì cô cũng chẳng biết phải làm gì hơn để giúp Chanthira trong khoảnh khắc này.

Mint lúc này cười tươi hơn và nâng ly lên cụng với Pluta:

“Dù lý do là gì đi nữa, tối nay chị phải uống một ly với em. Không từ chối nha?”

Pluta khẽ gật đầu, định nâng ly lên thì…

“Cho tôi xin uống cùng hai người được không?”

Giọng nói ấy vang lên không lớn, nhưng rõ ràng. Đủ để những người ở quanh đó dừng một nhịp.

Pluta sững người. Cô quay lại.

Chanthira đang đứng đó. Dưới ánh sáng vàng nhạt của quầy bar, cô vẫn đẹp đến nao lòng. Mái tóc buông dài, gương mặt bình thản đến lạ.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Một giây. Rồi hai. Cả thế giới như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.

Mint quay đầu lại, sự ngạc nhiên thoáng hiện rõ trên mặt.

“Chị Chanthira, sao chị cũng ở đây thế?”

Chanthira không nhìn Mint. Cô bước thẳng đến chỗ trống bên kia Pluta, ngồi xuống, khẽ gật đầu với bartender – người nhanh chóng đặt một ly mới trước mặt cô.

“Lâu rồi không uống cùng nhau nhỉ?” – Chanthira cất giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào Pluta.

Pluta vẫn nhìn cô, như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Và rồi, trước mặt Mint – và cả vài ánh mắt lặng lẽ trong quán bar ấy – Pluta nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhấc ly lên, chạm vào ly Chanthira. Một tiếng “keng” vang lên khẽ khàng… nhưng đủ làm rung động cả một vết thương chưa bao giờ lành hẳn trong tim ai đó.

Mint ngồi chết lặng trong vài giây, nụ cười trên môi cô như bị đóng băng. Cô không ngờ Chanthira lại có mặt ở đây – càng không ngờ người phụ nữ ấy lại xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, và đặc biệt là… ánh mắt mà Pluta vừa dành cho Chanthira. Đó là ánh mắt mà Mint chưa bao giờ thấy được khi Pluta nhìn mình. Một ánh nhìn đầy sự quan tâm, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt so với người con gái ấy. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Mint, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc im lặng.

Pluta quay sang Chanthira, ánh mắt vẫn chưa thôi xao động. Cả hai yên lặng, không ai nói gì thêm. Ly rượu trong tay Chanthira vẫn chưa chạm môi. Cô không đến để tranh giành, cũng không muốn đóng một vai nào nữa. Cô chỉ… không muốn trốn chạy thêm một lần nào khác.

Mint cố giữ vẻ bình thản. Cô đứng dậy, cười gượng:

“Hai chị cứ tiếp tục uống, em xin phép đi trước, bạn em đang đợi ở đằng kia.” Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn bạn của mình.

Câu nói vừa dứt, cô nhanh chóng quay lưng, bước đi mà không đợi phản ứng từ hai người. Nhưng trước khi rời đi, Mint không thể không liếc nhìn lại một lần cuối – đôi mắt cô lướt qua Pluta, rồi dừng lại ở Chanthira, với cảm giác không thể tả thành lời.

Chanthira và Pluta vẫn ngồi yên như thế, một lúc lâu ,vừa gượng gạo, vừa quen thuộc.

Một lúc sau, Pluta lên tiếng, giọng trầm và chậm rãi:

“Em không nên uống nhiều. Tôi nhớ… tửu lượng của em không tốt cho lắm.”

Chanthira khẽ nhếch môi – ánh mắt không né tránh mà còn sáng lên chút gì đó.

“Vậy ra… chị vẫn còn nhớ những chuyện trước đây?”

Pluta không trả lời. Cô chỉ khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, như đang tìm kiếm một câu trả lời hợp lý, hoặc… một lý do hợp tình.

Chanthira không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát người đối diện. Pluta mà cô biết rất hiếm khi như thế. Cô ấy từng tự tin, sắc sảo, luôn biết rõ mình muốn gì – và không để ai thấy mình chệch nhịp.

Nhưng khoảnh khắc ấy, Chanthira nhận ra: có lẽ không chỉ mình cô là người vẫn còn mắc kẹt ở một đoạn ký ức nào đó.

“Có những chuyện… đâu dễ quên.” – Pluta nói, giọng thấp, gần như chỉ dành riêng cho người trước mặt.

Chanthira nhìn Pluta, lần này ánh mắt như le lói một tia hy vọng – dù chỉ là một tia mong manh.

“Chị nhớ... tửu lượng em không tốt,” – cô tiếp tục hỏi “Vậy chị còn nhớ gì nữa không?”

 

Pluta khựng lại. Ánh mắt cô đột nhiên nghiêm lại – không còn là sự điềm tĩnh thường thấy, mà là một thoáng bối rối hiện rõ trên gương mặt. Câu hỏi ấy – tưởng như đơn giản – lại chạm vào thứ mà cô không dám chạm tới lâu nay.

Và chính giây phút đó, Chanthira cũng nhận ra: cô vừa hỏi điều mà bản thân không chắc đã sẵn sàng để nghe câu trả lời. Dẫu là “còn nhớ” hay “đã quên”, có lẽ cả hai đều sẽ đau.

Chanthira chuyển hướng – giọng cô nhẹ, vừa đủ để đẩy không khí ngột ngạt lúc nãy trôi đi:

“Em tưởng giờ này chị vẫn đang ngồi trước màn hình, vùi đầu vào chỉnh sửa bản thiết kế… chứ không nghĩ sẽ gặp chị ngồi uống rượu ở đây.”

Pluta khẽ cười – một nụ cười không hẳn là chua chát, nhưng cũng chẳng đủ dịu dàng để gọi là nhẹ nhõm

“Đôi khi người ta uống rượu... không phải vì muốn say,” – cô nói, giọng đều đều như thể đang kể chuyện của ai đó không liên quan đến mình, nhưng từng chữ lại nặng dần.

“Chỉ là trong đầu có quá nhiều thứ… hỗn độn. Nên nghĩ, nếu uống đủ, có thể tạm quên đi một chút.”

Rồi cô khẽ thở ra, ánh mắt chậm rãi hướng về Chanthira – lần này là một cái nhìn thật, không lảng tránh

“Nhưng hóa ra... càng uống, lại càng nhớ rõ hơn. Đặc biệt là những thứ mình tưởng đã cất vào một ngăn rất sâu,” – cô dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp “...mà cuối cùng vẫn cứ xuất hiện, đúng lúc mình không nghĩ sẽ gặp lại.”

Pluta vừa dứt câu, không khí lại rơi vào im lặng.

Cô nhìn Pluta thật lâu. Ly rượu trong tay đã lạnh ngắt, nhưng lòng cô lại như đang sôi lên vì một thứ cảm xúc khó gọi tên. Có thứ gì đó trong mắt Pluta – có thể là sự nuối tiếc, có thể là một lời chưa kịp nói – khiến Chanthira không thể im lặng thêm được nữa.

Rồi đột nhiên, Chanthira như thể lấy hết can đảm, cô cất tiếng – giọng không lớn, nhưng rõ ràng và đầy dứt khoát:

“Vậy... ba năm qua có bao giờ chị thấy hạnh phúc không?”