“Vậy... ba năm qua có bao giờ chị thấy hạnh phúc không?”
Câu hỏi ấy vẫn lơ lửng trong không khí, không có câu trả lời – Sự im lặng đủ để khiến lòng người rối bời.
Chanthira lặng lẽ cúi xuống, nâng ly rượu lên uống như thể hôm nay là lần cuối cùng cô được phép say. Rồi thêm ly nữa. Và rồi… một ly khác nữa. Cứ thế, từng dòng rượu nóng rát trượt qua cổ họng – như thể chỉ cần uống đủ nhiều, nỗi buồn cũng sẽ không còn làm phiền cô được nữa.
Mew – ngồi ở bàn phía xa – dõi theo không rời. Đến ly thứ năm, cô đã đứng bật dậy.
“Chị Chan!” – Mew gọi to khi thấy chị gái mình bắt đầu lảo đảo. Cô bước nhanh tới, vừa đúng lúc Chanthira nghiêng người, suýt làm đổ ly rượu trên bàn.
Pluta cũng khẽ đứng dậy, mắt vẫn chưa rời khỏi Chanthira – ánh nhìn như có điều gì đó nghẹn lại.
“Chị đừng uống nữa được không?” – Mew khẩn thiết, tay giữ nhẹ lấy cánh tay Chanthira. “Em đưa chị về nha… đủ rồi.”
Chanthira không đáp. Cô cười, một nụ cười nhạt nhòa:
“Chị… không sao. Chị chỉ muốn uống một chút thôi mà…”
Nhưng vừa dứt câu, cô gục hẳn xuống bàn, tóc xõa che gần hết nửa khuôn mặt. Hơi thở nặng nề. Cơ thể mềm rũ như một đoá hoa bị gió quật tơi tả.
Mew hoảng hốt. Pluta ngay lập tức bước tới đỡ lấy Chanthira, ánh mắt cô loé lên sự lo lắng mà chính cô cũng không kịp giấu.
“Gọi phục vụ tính tiền đi.” – cô nói với Mew, giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng đã không còn lạnh lùng như mọi khi.
Một lúc sau, họ dìu Chanthira ra xe. Mew vừa mở cửa ghế sau thì Chanthira thậm chí còn không đủ sức tự ngồi vững. Đầu cô nghiêng sang vai Pluta, vô thức dựa vào.
“Để chị ấy ngồi một mình phía sau thế này… em không yên tâm đâu.” – Mew nói.
“Em lái xe đi, để chị ngồi bên cạnh, đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Mew nhìn Pluta. Cô liền gật đầu, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa ba người về khách sạn giữa trung tâm Chiang Mai. Không gian trong xe im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng máy lạnh thổi đều đặn và nhịp thở của ba người đang ngồi trong xe. Chanthira lúc này dường như đã hoàn toàn buông thả, đầu cô tựa vào vai Pluta, thi thoảng lại bật lên những tiếng khóc nghẹn ngào, xen lẫn những tiếng cười nhẹ nhưng đầy đau đớn. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, làm mờ đi đôi mắt, trong khi nụ cười lại nở ra khi nhớ về điều gì đó xa xăm, mơ hồ.
Pluta cảm nhận rõ rệt sức nặng của cơ thể Chanthira tựa vào mình. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Chanthira. Cảm giác này, mặc dù ngập tràn lo âu, lại khiến Pluta cảm thấy gần gũi với Chanthira một cách kỳ lạ.
Mất khoảng hai mươi phút lái xe, họ đã về đến khách sạn. Mew xuống xe trước, mở cửa xe sau và nhanh chóng đến quầy lễ tân lấy chìa khoá phòng. Pluta nhẹ nhàng đỡ Chanthira ra khỏi xe, cố gắng giữ cho cô không bị ngã. Cả hai người phải mất một khoảng thời gian mới đưa Chanthira vào đến phòng – cơ thể cô mềm oặt như một cánh hoa rơi.
"Không ngờ chị ấy cũng khá nặng..." Mew thở dài, mệt mỏi khi cuối cùng cũng đặt Chanthira lên giường.
Mew đứng cạnh giường, ánh mắt có phần lo lắng khi nhìn vào khuôn mặt không còn chút sức lực của Chanthira. Cô quay sang Pluta, gương mặt hiện lên chút do dự. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi cuối cùng lên tiếng:
"Em đi tìm chút đồ uống giúp giải rượu cho chị ấy ... chị có thể ở lại chăm sóc chị Chan một lát không? Em... em đi chút rồi sẽ quay lại ngay."
Pluta nhìn Mew, cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt cô ấy. Mew cũng nhìn Pluta, rồi lại quay sang nhìn Chanthira – người đang nằm im, thở đều nhưng vẫn còn vẻ yếu ớt. Cô không muốn để chị mình lại một mình, nhưng cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để Pluta và Chanthira có thể ở lại gần nhau mà không có sự chen ngang của ai khác.
"Em yên tâm đi, chị sẽ ở lại với cô ấy." Pluta trả lời, giọng vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng có một chút gì đó mềm mại hơn.
Mew gật đầu, vội vàng bước ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh chỉ còn lại Pluta và Chanthira.
Cánh cửa vừa khép lại, Pluta lập tức đứng dậy. Cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, mở vòi nước ấm rồi tìm một chiếc khăn sạch. Chỉ vài phút sau, cô đã trở lại bên giường cùng chậu nước nhỏ và chiếc khăn trong tay.
Pluta cúi xuống, nhẹ nhàng lau mặt cho Chanthira. Cô lau dọc theo trán, xuống hai gò má, rồi đến khóe miệng đang khô lại vì men rượu. Động tác của Pluta dịu dàng đến mức tưởng chừng như chỉ cần mạnh tay thêm một chút thôi cũng đủ khiến Chanthira bị đau vậy.
Rồi cô lau dần xuống cổ – từng động tác vẫn chậm rãi, đầy nhẹ nhàng. Khi đến hàng nút áo, Pluta dừng lại một chút, rồi khẽ mở chiếc nút đầu tiên để có thể lau dễ hơn phần ngực, cũng là để Chanthira thấy thoải mái hơn. Nhưng khi cổ áo được mở hé ra, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn vàng dịu, một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng Pluta.
Cô khựng lại. Một thoáng ngượng ngùng dâng lên, mặt nóng ran, đỏ lên lan đến cả hai tai. Dường như chính cô cũng không ngờ… mình lại thấy bối rối đến vậy. Như thể đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó thân mật như vậy – dù trước đây cũng từng có những phút giây thân mật hơn thế. Khi đôi tay chạm vào làn da mịn màng của Chanthira, một luồng cảm xúc khó tả chạy dọc theo từng sợi dây thần kinh của Pluta, như thể cái chạm ấy vừa đủ khiến trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Pluta cố gắng tập trung, nhưng không thể phủ nhận sự ngại ngùng vẫn len lỏi trong lòng. Cảm giác này chẳng thể giống bất kỳ điều gì trước đây. Cảm giác này như thể có một sợi dây vô hình nối kết hai người họ lại gần nhau một lần nữa, một sự kết nối chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, dù đã chia xa bao lâu.
Sau khi lau người cho Chanthira xong, Pluta ngồi xuống bên giường, nắm nhẹ bàn tay của Chanthira. Cô ấy vẫn mê man trong cơn say, đôi môi lẩm bẩm gọi tên Pluta.
"Chị Pluta..." – Tiếng gọi lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như thể cô ấy đang mơ màng trong một giấc ngủ đầy mơ hồ.
Pluta khẽ siết chặt tay Chanthira, hơi ấm quen thuộc ấy khiến tim cô bất giác thắt lại. Cô ngập ngừng đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người con gái đang ngủ say. Khi đầu ngón tay chạm vào, Pluta chợt nhận ra gương mặt ấy dường như đã gầy đi rất nhiều và không còn rạng rỡ như trước mà như mang theo nét mỏi mệt, dù vẫn xinh đẹp một cách khiến Pluta đau lòng.
Cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng, như một vết thương cũ không thể nào lành lại. Pluta hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đưa tay lên vuốt những lọn tóc của Chanthira, từng sợi tóc mềm mại quấn quanh ngón tay cô. Cảm giác này làm tim Pluta nhói lên, cô nhớ lại những ngày tháng họ từng gần gũi, những khoảnh khắc không lời nhưng đầy yêu thương, những phút giây ngọt ngào đến nỗi cô không bao giờ muốn buông tay.
Nhưng giờ đây, giữa họ là khoảng cách, và nỗi đau không lời.
Pluta nhớ lại mình đã từng khiến người con gái nhỏ bé này đau lòng đến nhường nào. Cô không biết liệu Chanthira có hận cô không, liệu có thể tha thứ cho những gì cô đã làm, những quyết định mà Pluta đã đưa ra trong quá khứ. Nghĩ đến điều đó, cảm giác tội lỗi lại dâng trào, siết chặt lấy trái tim Pluta, khiến cô chẳng thể thở nổi.
Cô cũng không biết, liệu giờ đây bên cạnh Chanthira… đã có ai khác chưa. Có ai thay cô nắm tay Chanthira của cô những lúc mệt mỏi, yêu thương và quan tâm như trước kia cô từng làm?. Mọi thứ dường như đã quá muộn màng, và những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Pluta, không có lời giải đáp.
Trong giây phút đó, mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cảm giác tiếc nuối, sự đau lòng vì quá khứ không thể thay đổi.
Pluta khẽ cúi xuống, đôi môi gần như chạm vào trán Chanthira, thì thầm một cách nhẹ nhàng: "Chị xin lỗi ... Chan. Chị nhớ em rất nhiều..."
Những lời vừa thốt ra chỉ là một phần rất nhỏ trong hàng ngàn điều Pluta muốn nói. Cô không biết, nếu lúc này cô nói hết tất cả sự thật – về lý do thực sự khiến cô chia tay Chanthira, về những đêm cô thức trắng vì nhớ cô ấy, về những lần cô suýt nữa nhấc máy gọi, rồi lại im lặng – liệu Chanthira có thể tha thứ cho cô không? Hay chỉ càng thêm ghét bỏ cô hơn?
Pluta rất sợ.
Cô sợ rằng nếu giờ đây Chanthira đã hạnh phúc, đã có người khác bên cạnh – người mà Chanthira có thể tựa vào, yêu thương và gọi bằng những lời thì thầm ngọt ngào mà trước kia chỉ dành riêng cho cô – thì trái tim vốn đã đầy vết thương của Pluta sẽ vỡ tan lần nữa mất.
Vậy nên cô chọn cách im lặng.
Chọn giấu đi mọi sự thật trong sâu thẳm trái tim mình – nơi chỉ còn lại những mảnh ký ức cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên vẹn hình bóng của một người con gái tên Chanthira.
Cô vẫn giữ tay Chanthira trong tay mình, và tiếp tục ngồi đó, bên cạnh cô ấy, trong sự im lặng của đêm tối.
--------------------
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua lớp rèm mỏng. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi rượu.
Chanthira khẽ cựa mình. Mi mắt từ từ hé mở, ánh sáng khiến cô chớp nhẹ. Đầu vẫn còn hơi nặng vì dư âm của rượu. Cô từ từ nhớ lại... hình như đêm qua mình đã mơ thấy Pluta ở bên cạnh, lau mặt cho cô và nói điều gì đó rất khẽ – khẽ đến mức cô không thể nghe rõ.
Cô nhíu mày, đưa tay lên xoa trán. Cảm giác khô rát nơi cổ họng khiến cô vô thức nuốt nước bọt. Một chút choáng váng ập đến, khiến cô khựng lại vài giây trước khi hoàn toàn nhận thức được nơi mình đang ở. Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng – nội thất quen thuộc của khách sạn, chiếc rèm trắng khẽ lay theo gió từ điều hòa...
Nhưng điều khiến cô bối rối hơn cả là hơi ấm vẫn đang lan truyền từ bàn tay mình – dường như có một bàn tay khác đang nắm lấy tay cô.
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn sang. Điều khiến cô không thể tin vào mắt mình – người đang nắm tay cô lúc này chính là Pluta.
Cô ấy đang ngủ thiếp bên mép giường, một tay vẫn nắm lấy tay của cô, đầu tựa lên cánh tay còn lại làm gối. Có lẽ vì đã trải qua một ngày dài làm việc mệt mỏi, lại thêm vài ly rượu tại quán bar đêm qua... nên Pluta đã thiếp đi lúc nào không hay.
Chanthira bất giác mỉm cười, một nụ cười mang theo hạnh phúc dường như đã từ lâu không còn thấy trên mặt cô. Cảm giác hơi ấm từ bàn tay Pluta khiến trái tim cô đập nhanh không thể kiểm soát. Chanthira đưa tay lên, ngón tay cô lướt thật khẽ qua hàng mi cong, rồi dừng lại ở gò má – vẫn làn da ấy, vẫn những đường nét ấy, dù đã ba năm, vẫn khiến trái tim cô run rẩy..
Chanthira khẽ thì thầm, như nói cho chính mình nghe:
“Không phải mơ… là thật.”
Rồi cô nhắm mắt lại trong vài giây, như để kìm lại những cảm xúc đang cuộn trào. Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi buồn, mọi vết thương cũ, mọi điều chưa kịp nói… đều nhường chỗ cho một thứ cảm xúc mong manh nhưng mãnh liệt: niềm hạnh phúc khi biết rằng người mình yêu đang ở đây bên cô.
Cô nắm tay Pluta chặt hơn một chút – như thể sợ rằng nếu lơi tay, tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ.
Và rồi…
Pluta hơi động đậy. Cô từ từ mở mắt, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn thẳng vào Chanthira.
“Cô... dậy rồi à?” Giọng Pluta khàn khàn, còn có chút gì đó mệt mỏi.
Chanthira hơi giật mình, nhưng rồi cô khẽ mỉm cười đáp lại. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn vào đôi mắt của Pluta, đôi mắt vẫn còn hơi ngái ngủ.
“Ừ... Em dậy rồi.” Cô trả lời, giọng nhẹ nhàng, gần như thì thầm.
Pluta khẽ nhíu mày, nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn đang nắm lấy tay Chanthira. Cô dường như hơi lúng túng, nhanh chóng buông tay ra.
“Xin lỗi, tôi ... tôi không biết mình đã ngủ quên lúc nào,” Pluta nói.
Chanthira nhìn Pluta chăm chú, ánh mắt như muốn giữ lại chút ấm áp vừa tan biến theo cái buông tay ấy.
“Không sao đâu... nhưng em hơi bất ngờ, vì không nghĩ chị sẽ ở đây.”
“À… đêm qua cô say quá đến mức không còn ngồi nổi, mà Mew thì không yên tâm để cô một mình phía sau. Nên tôi… chỉ là tiện giúp một tay thôi.”
Nghe chữ “tiện” mà tim Chanthira nhói lên. Chữ “tiện” nó nhẹ hều mà đâm trúng tim người ta một nhát chí mạng. Nghe như đang cố phủi đi mọi quan tâm, mọi cảm xúc từng hiện hữu, biến tất cả thành một hành động tình cờ vô nghĩa — như thể Chanthira chẳng có chút đặc biệt gì.
Có lẽ đối với Pluta, ở lại bên cô đêm qua chỉ là một việc nên làm. Không hơn, không kém.
Nhưng với Chanthira, khoảnh khắc ấy — và cả cái nắm tay dịu dàng vừa rồi — lại đủ khiến cô mơ hồ nghĩ rằng mình vẫn còn ở một nơi nào đó trong trái tim Pluta.
Chanthira hơi nheo mắt, giọng vẫn còn khàn:
“Chị nói là ở lại đây vì đã giúp Mew đưa em về... vậy Mew đâu rồi?”
Pluta khựng lại một chút, ánh mắt như đang nhớ ra điều gì.
“Mew nói đi mua nước giải rượu. Nhưng mà…” – cô liếc ra ngoài hướng cửa phòng, rồi quay lại nhìn Chanthira – “...nhắc mới nhớ, đi từ tối tới giờ mà không thấy quay lại.”
Chanthira bật cười khẽ, không giấu được vẻ châm chọc:
“Vậy là chị ở đây với em cả đêm, một mình?”
Pluta thoáng ngập ngừng, mắt tránh đi chỗ khác.
“Ừm...”
Chan nghe vậy liền hiểu ra đây hẳn là đứa em quản lý tinh nghịch của mình bày trò để lừa Pluta ở lại chăm sóc mình tạo cơ hội cho mình được ở gần Pluta đây mà.
Cô khẽ cười trong đầu, không để lộ gì ra ngoài.
Giỏi lắm, Mew
Chanthira đứng lặng một lúc, không nói gì thêm. Dường như cô đang đấu tranh giữa sự im lặng và những lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra.
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, dù chỉ là một vài giây trôi qua.
“Chị có… muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?” – Chanthira đột ngột hỏi – “Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần … không cần vội vàng.”
Pluta ngước lên nhìn Chanthira, có chút bất ngờ, rồi khẽ lắc đầu.
“Không, tôi không sao. Hôm nay tôi có hẹn với mẹ về nhà nên nếu cô đã tỉnh rồi thì tôi xin phép đi ngay đây.”
Chanthira hít một hơi thật sâu, tay cô vô thức nắm chặt lại, như thể muốn tạo cho mình một chút dũng khí.
Cô đã nghĩ đến chuyện này từ lúc gặp lại Pluta sau ba năm xa cách, nhưng lúc này, trước mặt Pluta, mọi thứ lại trở nên khó nói đến vậy. Nhưng nếu không nhân cơ hội này, liệu có cơ hội nào khác không?
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Pluta, lòng dũng cảm bỗng chốc dâng trào. Cô khẽ nói:
“Pluta … chúng ta có thể….”
Cốc cốc cốc
Cô vừa định hỏi rằng cô và Pluta có thể quay lại như trước kia không vì cô còn yêu Pluta rất nhiều, chưa giây phút nào cô quên được hình bóng của Pluta. Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì tiếng gõ cửa vang lên buộc cô phải dừng lại giữa chừng.
Cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt hậm hực.
“Mew…” – cô nghiến răng nhẹ, không gọi thành tiếng, chỉ là thì thầm trong lòng một cái tên quá quen thuộc.
Cái gì cũng giỏi, chỉ riêng chọn thời điểm là dở tệ.
Chanthira siết nhẹ bàn tay. Cô vừa mới lấy được chút dũng khí, vừa mới chuẩn bị nói hết tất cả những gì mình giấu trong lòng suốt ba năm… thì lại bị phá đám bởi đúng cái người mà cô vừa mới còn thầm cảm ơn vì “giỏi sắp đặt”.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này dồn dập hơn.
Pluta khẽ nhắc Chanthira mở cửa. Chanthira xoay tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu như đang cố nuốt xuống nỗi bực dọc.
Cánh cửa mở ra.
Người đứng trước mặt cô không phải Mew.
Là Top.
Người anh đồng nghiệp thân thiết trong nghề, người luôn bên cạnh giúp đỡ cô rất nhiều khi cô ở Bangkok. Cũng là người yêu cũ của cô thời sinh viên - một đoạn tình cảm ngắn ngủi, kết thúc vì Chanthira không thể tìm được sự hòa hợp cảm xúc với anh. Họ vô tình gặp lại nhau khi Chanthira rời Chiang Mai đến Bangkok ba năm trước trong một show truyền hình thực tế.
“Bất ngờ chưa, cô gái đáng yêu của anh!” – Top cười rạng rỡ, trên tay là một bó hoa tulip hồng rất to.
Chanthira đứng hình mất vài giây rồi lấy lại bình tĩnh, hỏi nhanh:
“Sao anh lại xuất hiện ở đây? Mà tại sao anh lại biết được em đang ở khách sạn này?”
“Anh tới Chiang Mai để quay quảng cáo …Mà cũng vô tình biết được em cũng đang ở đây nên anh đã liên hệ với Mew để hỏi khách sạn em ở để tạo bất ngờ cho em…” - Top cười, giọng anh trầm ấm, anh nói tiếp: “Mà em tính để anh đứng ngoài cửa thế này luôn à? Không mời vào phòng rồi nói chuyện tiếp sao?”
Chanthira chưa kịp trả lời, phía sau lưng cô, Pluta đã nhẹ nhàng bước đến.
Pluta nhìn về phía bó hoa tulip hồng - loài hoa mà Pluta vẫn nhớ rất rõ là Chanthira thích nhất.
Ánh mắt Pluta dừng lại ở nụ cười rạng rỡ của Top, rồi lướt qua gương mặt Chanthira đang thoáng chút bối rối.
Cô khẽ xoay người, cất giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Tôi nghĩ… tôi nên đi trước. Dù sao… cô cũng đã ổn rồi. Và giờ… cũng đang có khách.”
Không rõ là vì ánh sáng ngoài hành lang quá chói, hay vì cảm xúc trong lòng đang đan xen, mà mắt Pluta chợt thấy cay nhẹ.
Chanthira vội vàng đáp.
“Khoan đã, chị….”
“Chúc cô một ngày cuối tuần vui vẻ.” – Pluta cắt lời, không nhìn thẳng vào Chanthira, chỉ khẽ gật đầu chào Top rồi bước nhanh ra hành lang.
Chỉ còn lại làn hương quen thuộc còn vương trong không khí – mùi nước hoa nhẹ dịu mà Chanthira vẫn luôn nhớ nó thuộc về Pluta.
Cánh cửa thang máy khép lại, một tiếng “ting” vang lên nhẹ tênh.
Nhưng với Chanthira, đó là âm thanh nặng nề nhất, nặng như lòng cô lúc này.
Chanthira vẫn còn đứng sững ở cửa, mắt cô nhìn chằm chằm về phía thang máy – nơi Pluta vừa khuất bóng.
“Em ổn không?” – giọng Top vang lên, kéo Chanthira trở về thực tại.
Cô quay đầu lại, đôi mắt vẫn chưa giấu được sự bối rối.
“À… không sao, em chỉ hơi… bất ngờ chút thôi…Mời anh vào”
Top nhìn cô vài giây, rồi mỉm cười nhẹ, bước vào và đặt bó hoa tulip xuống chiếc bàn trà gần cửa sổ.
“Xin lỗi nếu anh tới không đúng lúc… Nhưng mà, người vừa rồi là…?”
Chanthira im lặng một lúc.
Rồi cô khẽ trả lời, nụ cười gượng gạo hiện trên môi.
“Là chị Pluta. Người em đã kể với anh.”
Top không nói gì. Ánh mắt anh trầm xuống một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ vui vẻ thường thấy.
“Thì ra là cô ấy. Lúc ở Bangkok nghe em kể … nhưng không ngờ lại gặp thế này.”
Anh ngẩng đầu nhìn Chanthira, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy ẩn ý:
“Anh đến đây không phải để làm em khó xử. Chỉ là muốn tạo một chút bất ngờ. Nhưng nếu không đúng lúc thì… anh xin lỗi.”
Chanthira lắc đầu:
“Không, anh không có lỗi. Em cảm ơn vì anh vẫn luôn quan tâm đến cô em gái nhỏ này.”
Top cười:
“Quan tâm cô em gái phiền phức này là chuyện một người anh trai tốt như anh nên làm mà.”
“Vậy người anh trai tốt này muốn ăn gì để em gái mời”
“Em hỏi vậy là định mời thật hả? Vậy cho anh combo lớn: đồ ăn ngon, chỗ ngồi đẹp, và một cô em gái đừng cau có.”
Chanthira nghe xong câu nói của Top, cô nhướng mày nhìn anh.
“Anh đừng có pha trò nữa, em sẽ mời anh ăn, đừng làm quá lên như thế.” – Chanthira nói tiếp - “Nhưng trước khi đi, anh đợi em chuẩn bị một chút đã. Em vừa mới thức dậy mà anh đã đến làm phiền rồi”
Top cười, nhướng mày đáp lại:
“Được thôi, anh sẽ xuống sảnh đợi. Nhưng đừng để anh chờ lâu quá nhé. Từ Bangkok bay thẳng đến đây gặp em luôn, giờ bụng anh đói meo rồi nè.”
Chanthira lườm Top một cái, cái lườm không quá sắc bén nhưng đủ để nói rằng “biết rồi, đừng có lắm lời nữa”. Rồi cô xoay người, bước thẳng vào phòng tắm.
Cửa vừa khép lại, mọi âm thanh bên ngoài lập tức bị chặn lại.
Chỉ còn lại tiếng nước chảy và gương mặt của chính cô phản chiếu trong gương – mệt mỏi, hoang mang và… trống rỗng.
Trong đầu cô, những hình ảnh ban nãy tua lại như đoạn phim quay chậm.
Ánh mắt lạnh lùng khi rời đi của Pluta.
Làn hương quen thuộc lướt qua.
Và câu nói… còn đang dang dở:
Cô đã định nói điều đó. Ngay lúc ấy, khi ánh mắt họ gặp nhau, khi lòng cô trào lên như sóng.
Cô muốn nói rằng cô chưa từng quên. Rằng ba năm qua, mỗi đêm đều có một người duy nhất xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Rằng cô… vẫn yêu.
Nhưng rồi…
Sự xuất hiện của anh Top tước mất khoảnh khắc ấy, cắt ngang tất cả.
Và Pluta đã đi.
Mang theo luôn cơ hội tốt đẹp của cô.
Chan nhắm mắt lại, nước từ vòi sen bắt đầu chảy xuống, mát lạnh — nhưng không đủ để xoa dịu cảm giác ấm ức đang dâng lên trong ngực cô.
Cô ngửa mặt lên, để dòng nước cuốn trôi đi chút buồn bã đang đọng nơi khoé mắt.
Tại sảnh khách sạn, Chanthira bước ra từ thang máy. Cô khoác trên mình một chiếc đầm dài đơn giản, gọn gàng và thoải mái. Lớp trang điểm nhẹ nhàng giúp cô trông tươi tắn hơn, như một cách che giấu đi sự mỏi mệt vẫn còn vương lại sau một buổi sáng đầy biến động
Top đang ngồi ở khu vực ghế chờ cho khách. Vừa thấy Chanthira, anh liền bật cười, giơ tay vẫy:
“Ôi, cô em gái dễ thương của anh đây rồi!”
Chanthira lườm nhẹ, không nói gì. Cô vừa bước tới đứng cạnh anh Top thì bỗng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang bước nhanh vào từ ngoài cửa khách sạn.
Mew xuất hiện với hai ly nước trên tay – có lẽ là trà giải rượu mà cô đã nói với Pluta sẽ đi mua từ đêm hôm qua. Cô bước nhanh, hối hả, như thể nếu đến muộn một chút nữa thôi, Pluta sẽ trừng phạt Mew vì dám dở trò lừa gạt cô ấy. Nhưng chỉ một giây sau khi nhìn thấy Chanthira và Top đứng cạnh nhau, Mew ngừng bước.
“Ơ?” – Mew ngạc nhiên, mắt mở to – “Chị Chan? Anh Top?”
Cô bước nhanh về phía họ, mặt vẫn giữ vẻ ngạc nhiên
“Chào P’Top ạ! Em không ngờ gặp anh luôn, hôm kia anh gọi hỏi em khách sạn chị Chan ở, anh nói với em đầu tuần sau anh mới đến mà.” – rồi cô quay sang Chan – “Ủa, hai người… tính đi đâu cùng nhau phải không chị Chan? Mà… chị Pluta đâu rồi?”
Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt Mew khẽ liếc nhìn Chanthira, như thể đang dò xem phản ứng của cô. Còn Chanthira thì đứng yên vài giây, môi hơi mím lại, ánh mắt thoáng chùng xuống một chút. Rồi Chanthira trả lời các câu hỏi dồn dập từ Mew từ khi cô ấy xuất hiện.
“ Chị và P’Top vừa định ra ngoài ăn. Em ăn gì chưa? Nếu chưa thì đi cùng anh chị luôn. Còn về P’Ta, chị ấy nói có việc phải về nên đã đi trước rồi”
Mew nhìn vào ánh mắt của Chanthira, và cô hiểu ngay lập tức – cơ hội mà cô cố gắng tạo ra cho chị mình vào đêm qua, cuối cùng vẫn chưa giúp mối quan hệ giữa Chanthira và Pluta tiến thêm được bước nào.
Làm quản lý cho Chanthira bao nhiêu năm, cùng chị trải qua không biết bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười trong công việc lẫn cuộc sống, Mew chẳng cần đến lời nói. Đôi khi, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để cô đọc được tâm trạng thật sự của người chị mình.
Cùng lúc đó, P’Top cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút tinh nghịch quen thuộc:
“Ừ, lịch quay của anh là đầu tuần sau thật… nhưng anh cố tình đến sớm để tạo bất ngờ cho Chanthira và… em nè.”
Anh liếc Mew một cái đầy ý nhị, rồi bật cười nhỏ:
“Em đúng là đánh hơi nhanh như mèo luôn á. Vừa nghe sắp đi ăn ngon là lập tức xuất hiện”
Mew chun mũi, nhún vai, làm bộ vô tội:
“Ơ kìa, em xuất hiện vì đây là công việc của em đó nha. Ai dè mới đến thì… bất ngờ to đùng đập vô mặt thế này!”
Cô khoanh tay nhìn P’Top, ánh mắt dò xét trách nửa trêu:
“Anh nói thiệt đi, tới sớm tạo bất ngờ cho chị Chan hay tới vì đồ ăn?”
P’Top bật cười thành tiếng, còn Mew thì giả bộ lườm anh một cái rồi cũng phá lên cười theo.
“Thôi đi ăn lẹ đi, em mà đói là dễ cáu lắm đó nha!” – Mew vừa nói vừa bước về phía cửa, tay vẫn cầm khư khư hai ly trà nóng.
Chanthira khẽ mỉm cười, lặng lẽ đi cạnh họ. Cả ba cùng nhau rời khỏi khách sạn, hướng về chiếc xe đang đậu sẵn bên lề đường.
Chiếc xe lướt nhẹ qua những con đường rợp bóng cây của Chiang Mai, hướng về nhà hàng The Gallery – một địa điểm nổi tiếng với món Tom Yum Gung đậm đà và không gian nghệ thuật độc đáo. Nằm bên bờ sông Ping, nhà hàng này không chỉ nổi bật với thực đơn phong phú mà còn bởi kiến trúc gỗ truyền thống và những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày khắp nơi.
—————
Pluta ngồi trên xe trở về căn hộ của mình, đường phố lướt qua ngoài cửa kính như một thước phim trôi ngược, nhưng trong đầu cô chỉ hiện lên những hình ảnh vừa xảy ra.
Khi cánh cửa thang máy vừa khép lại. Và rồi… tất cả những cảm xúc bị dồn nén từ khi thấy mặt người đàn ông với bó hoa tulip hồng trên tay đến giờ bất ngờ trào dâng. Trái tim cô như bị ai siết chặt. Một cơn đau nhói quen thuộc, nhưng lần này lại sâu hơn, đau hơn.
Giờ đây, Chanthira không còn một mình nữa.
Bên cạnh Chanthira, giờ đã có một người khác – một bờ vai để tựa vào, một vòng tay để che chở.
Pluta mím môi, cố giữ để không bật khóc thành tiếng. Cô vẫn luôn tin rằng mình đã làm đúng khi không nói ra sự thật vào ba năm trước.
Tim chưa kịp lành, nay lại như vỡ ra thêm một lần nữa.
Khi thang máy dừng lại, cô lao nhanh ra ngoài như thể chỉ cần chậm một giây, nỗi đau sẽ nhấn chìm mình. Ra đến sảnh, cô vội vã vẫy tay gọi xe – như một người đang bỏ chạy khỏi bầu không khí khiến Pluta như sắp không thể nào thở nổi thêm giây phút nào nữa.