Cuối kỷ Nguyên Delord thứ 2, lòng tham của loài người vượt qua mọi giới hạn. Các quốc gia chạy đua công nghệ, nghiên cứu hàng loạt loại vũ khí mới vượt xa bom hạt nhân truyền thống – từ vũ khí năng lượng, phân tử, đến những dạng chiến tranh sinh học chưa từng xuất hiện. Trong cơn khát tiêu diệt kẻ thù nhanh nhất, thế giới rơi vào đại chiến – một cuộc chiến khiến cấu trúc địa chất toàn cầu biến đổi nghiêm trọng.
Không ai ngờ rằng, chính sự xáo trộn này lại đánh thức một thứ cổ xưa nằm sâu dưới lòng đất – một chủng virus tiền sử được gọi là DVO. Virus này không chỉ gây chết người, mà còn tái lập lại cấu trúc DNA của vật chủ. Con người nhiễm DVO hoặc chết, hoặc biến dị. Có kẻ trở thành những con quái vật ăn thịt không kiểm soát, có kẻ hóa thành dị thú khổng lồ, ác ma mang trí tuệ cổ xưa và sức mạnh vượt xa nhân loại.
Thế giới chìm vào hỗn loạn, hàng tỉ người bỏ mạng, nền văn minh sụp đổ. Thời đại mới mở ra: Hậu Tận Thế.
Tuy nhiên, một số ít người không những sống sót sau khi nhiễm virus, mà còn thích nghi được. Họ phát triển những năng lực siêu phàm chưa từng có – tốc độ, sức mạnh, khả năng tâm linh, điều khiển vật chất, thậm chí kiểm soát cả DVO trong cơ thể. Những người này được gọi là DVO Awakens – Thức Tỉnh Thủy Tổ.
Nhân loại còn sống sót xây dựng những thành trì khổng lồ, dựng lên các bức tường cao vạn trượng để cách ly khỏi vùng đất hoang tàn bên ngoài – nơi quái vật và dị nhân DVO lang thang. Tuy nhiên, chiến tranh chưa kết thúc. Giờ đây, nó không còn là giữa quốc gia với quốc gia, mà là giữa các phe Awakens, dị thú, và những thế lực bóng tối giấu mình trong đống tro tàn.
Không chấp nhận bị bỏ lại phía sau, loài người đã nghiên cứu ra một dạng thức tỉnh nhân tạo từ chính gene của DVO: DVO Artificial Awakening. Những con người này được cấy ghép gen tổng hợp, sở hữu sức mạnh vượt trội hơn người thường hàng trăm lần, nhưng vẫn kém xa so với bản thể thích nghi gốc. Họ trở thành đội quân nhân tạo, công cụ để con người níu kéo hy vọng cuối cùng.
Cuộc chiến giành quyền sinh tồn giữa ba thế lực – Thức Tỉnh Thủy Tổ , Thức Tỉnh Nhân Tạo, và dị chủng DVO hoang dại – đang bước vào hồi kết định đoạt số phận thế giới.
Trong một tàn tích nào đó ở ngoại ô thành phố dưới đống đổ nát, một thiếu niên trật vật bò dậy. Hắn cả người đầy máu, nhưng kỳ lạ thay, lại hoàn toàn không thấy đau. Đẩy mạnh tấm cửa đang đè lên người ra, ánh mắt thiếu niên đánh giá xung quanh. Bên ngoài, hắn không biểu cảm gì, nhưng trong nội tâm thì như sóng gió cuộn trào.
"Trời sập... mình ...mình đang ở đâu đây? Rõ ràng tôi đang ngồi ở nhà chơi game cơ mà, sao lại ở đây?"
Khi còn đang hoang mang, một cỗ ký ức xa lạ ập vào não bộ, khiến hắn như muốn nát vụn. Cơn đau xé rách từng đoạn mạch máu, làm nơron thần kinh như muốn nổ tung.
Tôi nằm bẹp dưới đất, mắt mở lớn, đầu óc mơ hồ. Giờ này tôi vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra. Hóa ra, kẻ này là DVO Awakens – Thức Tỉnh Thủy Tổ, nhưng không chịu đựng nổi mà chết. Tôi chỉ là kẻ thuận thế mà nhập vào thân xác hắn. Còn lý do vì sao tôi lại vào cơ thể này? Tôi vẫn chưa rõ. Chỉ vì chết do chơi game sao? Một cái chết thật lãng xẹt.
Lẩm bẩm vài câu, tôi đứng dậy, phủi bụi dưới quần áo mình.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi chỉ thốt lên vài từ:
"Chó cũng chê, đm."
Chửi xong cũng chẳng nán lại làm gì, tôi nhanh chóng lết cái thân đầy vết thương tìm chỗ trú ẩn. Dù sao tôi cũng không muốn làm bạn với đám biến dị chó hoang kia đâu. Vừa đi, tôi vừa đánh giá tình hình xung quanh, không khỏi tặc lưỡi.
Nhìn những tòa nhà đổ nát trôi lơ lửng trên không, từng hòn đảo lớn, dây leo mọc quanh trải dài xuống từng dòng thác nước, nếu không biết thế giới này khắc nghiệt, tôi đã nghĩ đây là bối cảnh của một bộ phim dark fantasy magic rồi – như mấy cái truyện xuyên không tới dị giới lập harem ấy.
Nói nhảm vài câu xong, tôi cuối cùng cũng đi vào được thành phố bên trong. Nhìn hoàn cảnh tan hoang này, tôi cũng chẳng có gì để đánh giá. Bước vào thành phố, tôi đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây không khác gì Trái Đất cũ, nhưng lại phát triển hơn rất nhiều. Không nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng dựa theo ký ức cũ mà lần về chỗ trú ẩn cũ.
Đi qua từng khúc cua, chui qua lỗ chó, phải nhảy qua những tòa nhà cao khiến tôi chật vật không chịu nổi.
Nhưng mẹ nó, có phải về nhà là dễ đâu! Nhìn đám chó hoang biến dị trước mặt – con nào con nấy to như con hổ, mồm rộng tới mang tai, bốn cái răng nanh dài cả mét – tôi chỉ vỗ trán, nói thầm:
"Đệt mẹ, chết quách đi cho rồi."
Thế là tôi đưa chân ra sau, ánh mắt lạnh dần, hai bên tay nổi gân như quái vật. Hai bắp chân mạnh phồng lên như dị thú.
"Vút!" – Một bóng dáng vụt qua.
Chạy thôi! Tôi xách cẳng lên chạy. Đánh cái rắm gì! Nhìn đám bốn mắt sáu chân thôi đã tởm lắm rồi. Chưa kể nó đông vãi ra. Ở lại làm mồi cho chúng à? Tôi còn chưa quen với cơ thể này, lại kèm theo vết thương nữa – chuẩn combo làm mồi nhậu rồi!
Vừa chạy, tôi vừa ngoái đầu lại. Quả thật, chúng nó xông ra cả đàn, tầm năm sáu con gì đó bám sát tôi.
" Thật nó, đen ..."
Vừa chạy vừa chửi thề. Nếu ai đặt tôi vào tình huống này mà tham gia giải điền kinh tôi dám cá là mình sẽ ắm giải nhất cho coi
"Chết Tiệt, tôi muốn về nhà..."