Chương 2 : Cứ Thế

Dưới lớp mây bụi mù mịt bao phủ tàn tích thành phố cũ, thiếu niên ấy lao đi như một mũi tên méo mó. Gió rít bên tai, mùi khói cháy, kim loại và xác chết quyện thành một hỗn hợp ngột ngạt đến nghẹt thở. Sau lưng hắn, những con dị khuyển gầm rú cuồng loạn, bộ móng sắc lẹm nện xuống nền đường nứt toác như tiếng trống tử thần vang dội trong tâm trí.

Hắn không ngoái đầu nữa. Không dám.

Một bước hụt, suýt trượt khỏi mép bê tông sập. Hắn lao sang bên, thân người lăn vài vòng rồi bật dậy chạy tiếp. Máu từ vết thương ở hông nhỏ giọt theo từng nhịp bước, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia ngoan cố. Dù là kẻ xuyên không, dù chưa hiểu được mình đang ở đâu, nhưng bản năng sinh tồn vẫn lấn át mọi thứ.

“Chết tiệt… cái thế giới chó gặm này…”

Hắn không dừng lại. Phía trước là một khe nứt sâu hoắm, hai bên là vách cao dựng đứng đầy dây leo và gỉ sét. Một bước sai lầm là tan xác. Nhưng phía sau đã nghe rõ tiếng cào cấu, tiếng gầm khản đặc khát máu. Hắn cắn răng, dồn sức vào hai chân, rồi bật người nhảy.

Khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung, thời gian như chậm lại. Trong tích tắc, đôi mắt hắn bỗng lóe lên ánh sáng màu lam nhạt – một cảm giác lạ lẫm trào dâng, như một dòng điện chạy dọc sống lưng. Gió xé qua má, hắn đáp xuống bờ bên kia khe nứt, loạng choạng ngã nhào lăn vài vòng, nhưng vẫn sống.

Còn chưa kịp thở, một tiếng rú rợn người vang lên. Một trong đám dị khuyển cũng nhảy theo – cơ thể to gấp đôi hắn, bốn mắt đỏ ngầu. Nhưng đúng lúc đó, không hiểu vì sao, từ bàn tay hắn phát ra một luồng sóng rung nhẹ, gần như vô hình. Không khí như gợn sóng. Dị khuyển đang bay giữa trời đột ngột văng sang một bên, đập thẳng vào tảng đá nhọn và tan xác.

Hắn chết lặng trong một giây.

“…Gì thế? Mình vừa… làm gì?”

Bàn tay vẫn run rẩy. Cảm giác gì đó vừa thức tỉnh, nhưng chưa kịp hiểu thì tiếng chân đập dồn vang lên. Những con còn lại đang vòng qua phía khác.

Không có thời gian để suy nghĩ. Hắn gượng dậy, lao tiếp về phía trước – sâu vào lòng thành phố đổ nát, nơi những ký ức xa lạ vẫn đang mơ hồ dẫn lối.

Một đêm dài đang chờ hắn, và đó chỉ mới là khởi đầu. Leywin chạy như điên về phía trước cố gắng thoát khỏi chiếc mồm rộng như cái hang của con thú, bất ngờ một cú đạp chân khiến hắn cùng đám khuyển này rơi xuống vách đá.

Ầm! Ầm! Oanh!

Tiếng va đập mãnh liệt khi vật thể va chạm, Leywin rơi mạnh xuống đất, hai bên xương sườn gãy vụn ra, mảnh xương đâm rách ra thịt, không nhịn được hắn khẽ rên rỉ, gân xanh nổi lên đầy mặt cùng tay, đưa ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy đám chó hoang cả người nát bét, xương lòi ra khỏi cơ thể, não bộ lục phủ rơi ra tỏa ra một mùi thối nồng nặc. Nhưng Leywin không có khả năng cứ nằm đó, tại trên cao kia mấy con khuyển hoang vẫn đang từng bước chạy xuống, chửi đen đủi mấy câu xong hắn chậm rãi lết cái thân thể này đi.

Khi tìm được một nơi cao ráo xác định không có nguy hiểm gì hắn mới ngồi xuống nhìn bản thân thầm nói: "– Thật đen đủi." Leywin cúi xuống nhìn bản thân mình, cả người toàn máu tươi, quần áo rách rưới tàn tạ không chịu được. Hắn nghỉ một lúc, nhìn bản thân, cơn đau thật sự rất lớn, nhưng kỳ lạ thay cứ mỗi lần hắn không chịu được thì một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể giúp hắn áp chế cơn đau.

Nhìn ra dòng suối bên cạnh cách đó không xa, hắn nghiến răng đứng dậy, cơn đau vừa mới áp chế lập tức tái phát khiến cả người cậu như sắp chết đến nơi vậy. Leywin cắn răng bước tới bên dòng suối nhìn xuống mặt nước lăn tăn, chỉ thấy gương mặt một thiếu niên nhưng trắng bệch, mái tóc màu trắng như tuyết nhưng lúc này nó đã đỏ thẫm một mảng, bùn đất máu hòa trộn với nhau. Nhưng điều khiến cậu chú ý lại là màu mắt, đúng, nó không phải là màu nâu như thường mà là màu xanh lam nhạt, thật sự rất lạ.

 

Góc Nhìn Nhân Vật – Awaton Leywin

Điều tôi chú ý bây giờ không phải là ngoại hình của bản thân, mà là vết thương của mình – nó dường như nặng hơn rất nhiều. Không quan tâm nước thật sự bẩn hay không, tôi ghé miệng xuống uống lấy uống để dòng nước mát, dần dần giúp tôi tỉnh táo trở lại. Lấy tay hớt một ít nước rửa đi vết thương bên mạn phải sườn, khi chạm vào cơn đau như xé ra xé thịt vậy, thật sự rất đau. Không để cơn đau làm mất ý thức, tôi nhanh chóng lấy mảnh vải quấn quanh vết thương ngăn máu chảy ra.

"– Má nó, đám cẩu kia thật sự dai."

Nói xong, tôi nhanh chóng đánh giá lại tình hình để xem thật sự nơi đây an toàn hay không. Sau khi xác định xong, tôi mới dựa lưng vào bức tường đổ nát lạnh lẽo bên cạnh thở, cảm giác bất an cũng dần dần lắng lại. Nhưng tinh thần tôi không có giãn ra bất kỳ một khắc nào – có thể khi tôi đang ngồi, một con dị biến cũng sẽ lao đến gặm lấy đầu tôi, hoặc bị một tay thợ săn nào đó bắn thủng sọ đầu mà hẹo.

Dù nguyên nhân nào đi nữa thì cảnh giác vẫn phải có. Khi đang nghỉ ngơi, tôi nghe tiếng sột soạt bên dưới. Khi ngó xuống bên dưới, quả nhiên là đám chó hoang kia, chúng đã đuổi tới. Nhưng có vẻ tôi lo thừa rồi – đám chó này không biết tôi ở đâu, đó cũng là điều may mắn đi... Cả đêm hôm đấy tôi ngồi trong tòa nhà, và một điều gì đó làm tôi sốc ngang:

Cơ thể tôi đang khôi phục. Đúng là nó đang khôi phục – từng khúc xương trong cơ thể đang tự khôi phục lại một cách đáng kinh ngạc. Tuy không nhanh nhưng cũng không chậm, với cái tốc độ này, mấy cái xương sườn tôi sẽ không bị đem đi nấu sườn xào chua ngọt rồi. Dựa vào tốc độ này tôi cá là mình sẽ khôi phục sớm thôi. Nhưng cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu, tuy tốc độ khôi phục nhanh nhưng cơn đói cũng kéo đến nhanh hơn.

Nhìn ra dòng suối quả thật có cá – điều này khiến tôi vô cùng vui mừng. Nhưng vấn đề bây giờ: dùng gì để bắt? Hai là đám chó hoang kia sẽ lại kéo đến nếu tôi gây ra động tĩnh lớn. Đứng dậy, tôi nhanh chóng đi quanh tòa nhà này tìm kiếm công cụ, đồ đạc xem có cái gì để làm công cụ không. Quả thật là khi đi qua lan can cửa sổ một tòa nhà nhỏ, tôi có phát hiện một thanh sắt rỉ sét. Tôi cầm nó lên, vung vẩy mấy cái rồi gật đầu. Tuy không thuận tiện lắm nhưng nó dùng để bắt mấy con cá là đủ rồi... Không suy nghĩ thêm, tôi đi ra ngoài cửa, liếc xung quanh. Khi xác định thật sự không có nguy hiểm, tôi mới dám bước ra.

Tôi lặng lẽ bước từng bước ra khỏi tòa nhà, tay siết chặt thanh sắt rỉ sét. Mỗi cử động đều kéo theo một cơn đau âm ỉ từ mạn sườn, nhưng tôi đã quen rồi. Đau cũng được, miễn là sống.

Cúi người nép sát mảng tường vỡ nát, tôi len lỏi qua từng đống gạch vụn, cẩn trọng như một con mèo hoang đói mồi. Tiếng động tôi gây ra gần như bằng không. Tôi không biết đám dị khuyển kia còn quanh đây không, nhưng tôi không muốn thử vận may thêm lần nữa.

Khi đến gần bờ suối, tôi ngồi thụp xuống sau một khúc gỗ cháy dở. Dòng nước vẫn chảy róc rách, trong vắt kỳ lạ giữa cái thế giới nát bét này. Dưới mặt nước, vài bóng cá lượn qua lượn lại – nhỏ thôi, nhưng béo múp. Đủ để cầm hơi.

Tôi nhúng đầu thanh sắt vào nước, cảm nhận sự lạnh buốt táp vào tay. Kiểu như thứ này chưa chắc đã đủ bén để đâm, nhưng nếu tôi đủ nhanh… thì một cú chọc cũng đủ xuyên vảy.

Tôi nín thở, mắt dán vào con cá gần nhất. Nó bơi theo dòng, mập mạp, uốn mình lượn qua kẽ đá. Khi nó vừa tiến tới vùng nước nông, tôi siết tay mạnh hơn, toàn thân căng ra như dây cung sắp bung.

Vút!

Tôi đâm mạnh.

Nước bắn tung tóe.

Tiếng quẫy loạn lên trong vài giây ngắn ngủi rồi im bặt tôi cố ấn mạnh con cá xuống khiến nó chết nhanh hơn – một con cá to gần bằng bàn tay bị xiên chặt qua thân, ngọ nguậy mấy cái rồi nằm im. Máu loang ra dưới nước, tạo thành những vệt mờ mờ đỏ.

"Được một con..." Tôi vui mừng dù gì hồi còn ở thế giới cũ mấy lần đi cắm trại cung không phải để trưng , kinh nghiệm đấy

Tôi kéo xác cá lên, cẩn thận không làm vấy máu lên người – đám dị khuyển đánh hơi tốt hơn cả lũ chó nghiệp vụ thời xưa. Giấu nhanh con cá vào túi áo rách nát, tôi tiếp tục rình thêm vài phút nữa. Thêm hai con nữa mắc bẫy. Tay tôi run, không vì sợ – mà vì đói. Không quản lấy nó có tanh hay không tôi há miệng cắn chặt thân cá sé xác nó ra nhai ngấu nghiến kì lạ thay tôi lại không cảm nhận được mùi máu tanh nồng , mà là một sự thỏa mãn hơn là cái khác , vừa cắn miếng thịt tôi nhìn xung quanh

Khi chắc chắn không còn cá quanh đây, tôi rút lui. Lúc quay về, tôi vòng lối khác, tránh để lại dấu chân quá rõ.

 

Về lại nơi trú ẩn, tôi thở dốc, cả người mồ hôi và máu hòa vào nhau. Nhưng trong tay tôi có đồ ăn – với tôi giờ đó là vàng. Chụm mấy tấm gỗ mục và đống dây điện cháy dở, tôi nhóm lửa bằng cách cọ đá vào lưỡi dao lòi ra từ thanh sắt nhưng thật ra nó cũng không hẳn là dao – mất vài phút, nhưng cuối cùng cũng nhen được lửa.

Ánh lửa le lói phản chiếu đôi mắt màu xanh lam nhạt trong gương vỡ.

Tôi xiên cá lên que sắt, nướng – mùi tanh, khói bụi và cả vị sống sót bốc lên nồng nặc. Cắn miếng đầu tiên, miệng tôi vừa đắng vừa ngọt – đắng vì chưa nêm gì, ngọt vì tôi vẫn còn sống.

“Chỉ cần còn sống... thì sẽ còn cơ hội.”

Tôi lẩm bẩm, mắt nhìn ra đêm tối ngoài kia – sâu trong tàn tích loạn lạc, bóng đen vẫn rình rập. Nhưng không sao... thằng này không dễ chết được đâu , Tôi ngồi bên đống lửa không nhịn được mà thì thầm

"- Ở thế giới cũ tốt hơn nhiều điện nước cơm áo đầy đủ , nhưng lại không hay chết mà xuyên tới sống cái cảnh chật vật này "

Nói xong tôi bật cười tự diễu cầm lấy cá vừa nướng xong gặm lên mùi cá nước sộc lên thật sự rất thơm , tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chật vật ăn con cá mà ngon tới vậy thiếu mỗi lọ nước tương chấm , cùng lon bia nữa là tuyệt ... cứ như thế một người ngồi bên đống lửa gặm cá làm bạn với trăng với sao