Ngày hôm sau, lúc tờ mờ sáng, từng tiếng động ồn ào khiến tôi tỉnh giấc. Chúng ngày càng gần hơn, từng tiếng gầm rú của phương tiện di chuyển khiến tòa nhà rung lắc dữ dội. Đám dị khuyển dưới nhà như cảm nhận được sự sợ hãi mà lao đi, còn đám người kia như thể chuyến đi là nhằm vào chúng vậy.
Tôi trốn trong tòa nhà, nhìn từng mũi lao cũng như lưỡi điện phóng tới. Đám dị khuyển kia lập tức nằm bẹp dí xuống, nhưng có một vài con vẫn cố giãy dụa. Điều đó hoàn toàn vô dụng với đám người kia. Tôi thấy một tên trong số họ bước ra. Hắn khoác lên người một bộ giáp to đồ sộ, cả người như một cỗ robot mini vậy. Hắn tiến đến chỗ con dị khuyển, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay ra nhẹ nhàng bóp nát đầu nó. Dù ở rất xa nhưng tôi vẫn nghe được chúng nói cái gì đó, thậm chí rất rõ:
> "- Khan, ngươi nhanh chóng đem mấy con dị khuyển lên đi. Những kẻ khác theo ta đi tìm thêm con mồi. Đấu trường sẽ cần những thứ này đây."
> "- Vâng, lão đại."
Tôi nghi hoặc — đấu trường? Đấu trường gì?
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì từ xa, đám người bọn chúng đã tiến về hướng tòa nhà này. Không để ý quá nhiều, tôi nhanh chóng chạy tới lấy cây sắt gỉ của mình, rồi chậm rãi quay đầu, một mạch ra phía sau. Dù gì thì cũng không chắc đám bọn chúng có phải là kẻ tốt hay không, cứ trốn đi cho chắc đã. Trải qua bao nhiêu khó khăn, thậm chí suýt mất mạng, ai chẳng cảnh giác? Ở một nơi như thế này, ngay cả khi có con người, cũng chưa chắc họ đã là người tốt đâu.
Góc nhìn thứ ba
Leywin nhanh chóng chạy ra ngoài. Chưa được bao lâu thì đám người kia cũng đi vào. Chẳng có gì đặc biệt cho đến khi một trong số họ bước vào căn phòng mà Leywin vừa ở. Nhìn thấy đống củi than vừa cháy xong khiến đối phương nghi hoặc. Sau khi thấy đống xương cá còn lại trên đất, hắn bất giác dâng lên lòng cảnh giác, nhanh chóng cầm cây súng trong tay, ánh mắt đầy đề phòng. Động tĩnh hắn gây ra cũng không nhỏ, khiến đám người bên ngoài nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Khi đi vào kiểm tra, nhìn đống xương cá ở dưới đất, tất cả mọi người đều bất giác trở nên sợ hãi hơn. Khi quét ánh mắt ra bờ suối kia, quả thật có cá, thậm chí là rất nhiều. Nhưng đám người kia cũng không thả lỏng. Bọn họ càng kinh hãi hơn. Bình thường, trong thế giới cũ, ăn cá dưới suối là chuyện bình thường. Nhưng ở khu vực này, nồng độ virus DVO cao, nghĩa là gần như cá ở đây cũng vậy — chúng đều mang một lượng lớn virus. Ngay cả đám dị khuyển còn chưa chắc dám ăn. Vậy mà có người ăn được? Chẳng ai dám nghĩ đến thú hay thứ gì khác... bị ngu sao? Nhìn đống xương cá, lửa than cháy là biết ngay.
Nhìn thủ lĩnh của mình, mấy tên kia đều hướng ánh mắt về nam tử đứng đầu. Gã trầm ngâm rồi nói:
> "- Mong là không phải DVO Thủy Tổ, nếu không..."
Hắn dừng lại, không nói thêm điều gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu câu tiếp theo. Nếu là DVO gen bình thường thì bọn họ còn có cơ hội sống sót. Nhưng nếu gặp DVO Awakens thì chỉ có nước... đi bán muối cả lũ.
Sau một lúc, gã đứng đầu mới nói tiếp:
> "- Không đúng. Nếu là Awakens, sao lại không tấn công chúng ta? Khi bước vào phạm vi 10km có lẽ đã bị lộ rồi, mà thiết bị của chúng ta lại không đo được năng lượng của đối phương."
Nói đến đây hắn kích động, đám người kia cũng trở nên hưng phấn. Một gã trong đó không hiểu, liền hỏi:
> "- Đại ca, vậy thì sao?"
Gã đứng đầu không trách cứ, chỉ cười giải thích:
> "- Theo ta biết, những người mới thức tỉnh, nếu không biến hóa thành dị hợm thì được gọi là VO (Thức tỉnh mới - New Awakening). Nếu chúng ta bắt được bọn họ, trích xuất máu cùng gen rồi cấy vào bản thân thì có xác suất nhận được kỹ năng bất kỳ. Hoặc không thì cũng có thể tăng thêm vài trăm năm tuổi thọ — cũng lời rồi."
Nghe đến đây, đám người lập tức ánh mắt lộ vẻ thèm khát và lòng tham. Gã đứng đầu nhìn họ, nói tiếp:
> "- Nhanh bắt đi, hiện tại nó có thể chưa đi xa được. Chỉ mong gặp phải loại Awakens dạng Khởi Nguyên."
> "- Đại ca, Awakens dạng Khởi Nguyên là gì?" — Một gã bên cạnh hỏi.
Tên đứng đầu chỉ đáp:
> "- Là một dạng... giống như thần vậy."
> "- Ý anh là sao?"
> "- Bọn họ gần như bất tử. Nếu không chịu tổn thương vào nơi yếu hại thì rất khó chết. Sở hữu sức mạnh phi thường, cơ thể cứng hơn Roatium, miễn nhiễm với hầu hết độc phóng xạ, sở hữu kỹ năng dị năng đủ loại, bay lượn dễ dàng, thở dưới nước... Ngươi nghĩ xem, nếu không phải thần thì là gì?"
Hắn nói thêm:
> "- Ngươi không biết kẻ thống trị phía Bắc sao?"
Tên kia ngây ngô gật đầu:
> "- Biết."
Gã thủ lĩnh tiếp:
> "- Con quái vật đó chỉ sở hữu một sợi gen huyết mạch khởi nguyên thôi — nghe nói là cướp được từ em trai ả. Nghe tới đây, đám người co rụt mắt lại, sợ hãi khi nghe đến tên ả."
Kẻ kia hoảng sợ:
> "- Vậy ta đi chẳng phải chịu chết sao?"
Tên thủ lĩnh cười nói:
> "- Tuy mạnh, nhưng ở giai đoạn đầu, bọn họ rất yếu. Hầu như DVO chưa thức tỉnh được hết. Nếu không, ngươi nghĩ thế giới sẽ bình yên như bây giờ sao? Chưa kể, bọn họ rất hiếm — hiếm gấp trăm tỷ lần Roatium. Nếu có được gen và máu của đối phương, ngươi nghĩ xem, hiện tại Easlan chúng ta còn phải chịu bóc lột sao?"
Nói đến đây, ánh mắt hắn lộ ra tia khát vọng. Nếu có được đối phương, bọn họ sẽ có thể thay đổi bản thân, đứng vào hàng ngũ quý tộc DVO, cao cao nhìn đám người khác, chứ không phải đi làm thuê nữa. Nghĩ đến đó, hắn càng điên cuồng hơn. Mà đám người kia, nghe được lợi ích thì lại càng ham muốn có được — như thể chạm tay vào giấc mộng đổi đời trong tương lai.