Gã chỉ huy khi nghe được giọng nói, hắn chỉ thấy lạnh toát từ chân lên tận đỉnh đầu, không nói nhảm. Thân là đặc chủng với kinh nghiệm phong phú, hắn quay người lại, vung mạnh cây thương điện về phía sau, nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi đằng sau không còn ai nữa. Một cỗ cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân khiến bản thân gã kinh hãi muốn chết. Quay đầu lại, hắn chỉ thấy một đôi mắt lam lóe lên trong bóng tối ở góc phòng. Gã chậm dãi lùi lại, sợ hãi nói giọng run rẩy pha chút điên cuồng. Hắn gào lớn về phía bóng người đang nhìn mình trong căn phòng tối kia:
“Ngươi... ngươi là ai? Lũ dị hợm, dị thú có trí tuệ sao... Một sinh vật như này sao lại xuất hiện ở đây chứ? Không... không thể nào, một khu bỏ hoang cấp 2 sao lại có thứ như ngươi chứ?”
Nhưng mặc cho hắn gào thét tới đâu, bóng người kia vẫn im lặng, không nói bất cứ điều gì. Gã chỉ huy ngồi bệt xuống đất, khi bóng dáng kia lại càng gần hơn, 30 bước... 20 bước... 18 bước... 15 bước.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, năng lượng màu vàng bắn ra từ nòng súng, bay thẳng tới đầu bóng người. Gã chỉ huy vừa nãy còn sợ hãi giờ đây ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, cười lớn gào lên:
“Thằng ngu, cho dù mày là DVO dị hợm có trí tuệ thì đã sao nào? Đứng trước phao Roatium Mini, ngươi cũng phải chết! Cho dù là cấp 4, ngươi cũng phải... chết! Hahaha!”
Nhưng cảnh tượng người bị bắn tung đầu không hiện lên như trong tưởng tượng của hắn. Gương mặt hắn chuyển từ bất ngờ, kinh ngạc, rồi đến sợ hãi, cuối cùng là tuyệt vọng. Hắn thều thào:
“Ngay cả vũ khí của đế chế cũng vô dụng... Nhà ngươi rốt cuộc là cái quái thai gì vậy?”
Hắn thẫn thờ nói, nhưng sau một lúc, hai con ngươi gã trừng lớn nhìn lên bóng người đang nhìn hắn. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết, hắn lẩm bẩm:
“Không... không... không lẽ là Khởi Nguyên DVO Awakens? Không... không thể nào, bọn họ thật sự rất hiếm, không thể xuất hiện cùng lúc nhiều như vậy được. Mẫu vật của thần... Xong rồi, giờ đến thêm một tên nữa...”
Hắn như một tên đần độn thều thào một mình. Ley đứng đó nhìn hắn, sau một lúc, cậu mới chậm dãi lên tiếng, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc, cộng thêm vệt máu còn vương trên mặt khiến hắn trở nên đáng sợ hơn. Gã chỉ huy nhìn lên, thấy được cặp mắt xanh lam đặc trưng, khiến hắn nghĩ tới một thứ gì đó, khiến hắn ngốc trệ, lẩm bẩm nói:
“Cái này... mẫu vật của Thần...”
"Nghe đây, muốn sống sao?" Giọng nói Ley lạnh nhạt, dường như hắn muốn tên này chết lúc nào thì là lúc đấy.
Gã chỉ huy nghe xong lập tức quỳ xuống, dập đầu ầm ầm xuống sàn nhà, nói:
“Ngài cứ nói ta biết gì nói ấy, tuyệt không hai lời!”
“Tốt... câu đầu tiên, nơi đây là nơi nào? Tại sao lũ người các ngươi lại ở đây?”
Gã chỉ huy liền đáp: “Nơi đây là phía Đông của Easlan, được gọi là khu bỏ hoang số 2, một trong 4 khu bỏ hoang tại phía Đông này. Còn tại sao bọn tôi lại ở đây là do đánh mất mẫu vật trong quá trình vận chuyển. Theo định vị, thì lần cuối nó xuất hiện là ở nơi đây.”
Ley trầm tư. Mẫu vật trả lẽ là cái mà thân thể cũ ăn vào sau khi hóa thành như bây giờ nhưng không chịu đựng được mà chết sao? Ley trầm ngâm, cũng không phải nếu ăn vào cái kia hắn phải có chút kí ức, nhưng đây lại không có. Theo lời đối phương, mẫu vật kia mới mất cách đây không lâu, hắn có cửa ăn được. Suy tư một lúc, rồi hắn nhìn nam tử trước mắt, nói:
“Nói tất cả chi tiết về mẫu vật kia, tất cả những gì ngươi biết.”
Ánh mắt Ley nhìn hắn chằm chằm... Nam tử kia lập tức lạnh gáy, nói:
“Vâng... vâng thưa ngài.”
“Theo một vài thông tin bị dò gỉ ra, mẫu vật kia là Awakens dạng Khởi Nguyên... là dạng mà người bị nhiễm virus mà không dùng bất cứ thứ gì trợ giúp, họ tự thức tỉnh, khống chế được DVO mà không biến dị...”
Gã chỉ huy nói ra tất cả mọi thứ hắn biết. Chi tiết... Vậy nên theo lời đối phương, con người ở thế giới này hầu như đã nhiễm virus rồi, chỉ là nó luôn trong trạng thái ngủ đông, chỉ khi bị đánh thức thì nó mới hoạt động trở lại, tùy theo mức độ nguy hiểm mà nó mang lại cho người đánh thức.
Nếu DVO thức tỉnh, sẽ có hai con đường. Một là bản thân điều khiển được DVO trong cơ thể mình, gọi là Awakens (Thủy Tổ), sở hữu mọi loại dị năng, ví dụ sức mạnh, tốc độ, còn một số có thể điều khiển được nguyên tố các loại, gió, lửa, nước... Còn con đường thứ hai, chỉ có con đường chết nếu không kiểm soát được, xui xẻo hơn là biến thành dị loại, một sinh vật chỉ biết đến máu thịt hung tợn, chẳng khác gì cái máy giết chóc. Mỗi một dạng Thủy Tổ thức tỉnh xong sẽ không còn nằm trong phạm vi của nhân loại nữa, gọi là cái khác hơn.
Theo lời tiếp của hắn, còn có một loại khả năng kinh khủng hơn, đó là dạng Khởi Nguyên. Cái này không phải là dạng Thủy Tổ kia, DVO ở dạng này có thể coi như bật hack vậy. Tại sao ư? Nó sở hữu mọi loại khả năng kinh khủng hơn gấp trăm vạn lần Thủy Tổ. Hắn ẩn ẩn có cảm giác hắn không phải dạng Thủy Tổ kia mà thiên về cái sau hơn. Theo lời tên kia, dạng Thủy Tổ phải có biện pháp đánh thức, kích thích, nhưng hắn ở ngoài làm gì có cách mà thức tỉnh chứ? Nên trong lòng Ley có một cảm giác mình là loại Khởi Nguyên kia.
Nhìn đối phương đang run rẩy quỳ rạp xuống đất, Ley hứng thú nói: “Ngươi cũng là Thủy Tổ?”
Gã chỉ huy kia nghe tới đây khóe miệng giật giật, nói: “Không phải, đại nhân.”
“Hửm? Vậy vừa nãy lực đạo ngươi ném cây thương kia cũng không phải là lực đạo người thường có được.”
Gã chỉ huy khóe miệng co quắp lại, cười khổ, nói: “Ta bất quá chỉ là DVO gen thôi thưa ngài.”
"Nói xem," Ley hứng thú, cậu tựa lưng lên bức tường đằng sau, nhìn đối phương.
Gã chỉ huy hít một hơi, một năm một mười nói ra, hóa ra để đối phó với dị loại cùng dị thú, con người đã nghiên cứu ra một loại huyết thanh được gọi là gen DVO nhân tạo, tiêm vào người binh lính cải tạo, biến họ thành từng cỗ máy chiến tranh sinh học, nhưng vẫn giữ được ý thức, trở thành ý chí cuối cùng của nhân loại. Ley hứng thú nhìn gã chỉ huy nói:
“Vậy mấy cái kia thức tỉnh đi đâu?”
Gã chỉ huy cười khổ nói: “Đại nhân, khi ngài trở thành thực thể kia rồi thì ai còn quan tâm tới sống chết của kẻ khác chứ? Họ không dẫm lên một cái đã là tốt rồi, hơn nữa người thức tỉnh không dễ vậy đâu.”
Ley trầm mặc, hắn cũng coi như biết thêm chút thông tin về thế giới này rồi.