Howdy!Tôi là bạn thân nhất của cô đây, Lower

Naline tỉnh dậy trong phòng, màu tối với tủ sách cùng bàn học, vật dụng thường ngày mà cô đã bỏ qua.

Nhìn về phía cửa, cũ kĩ nhưng cũng chắc chắn, nhưng Naline không muốn ra ngoài, cô nhìn cánh cửa với vẻ chán nản như muốn cự tuyệt nó.

Mặc dù muốn ở yên trong phòng, nhưng cô cũng ko thích một căn phòng bóng đêm một chút nào, Naline muốn tìm ánh sáng, ít nhất là cô ấy cảm thấy an toang khi ở trong một căn phòng được thắp sáng hơn. Cô cố lấy can đảm để đứng dậy trên mặt đất sau khi ra khỏi giường, xỏ vào đôi dép thỏ hồng, cô từ từ nhìn quanh.

Căn phòng đen tối ko thực sự có một công tắc đèn nào, bất an và khó hiểu, cô đưa tay ra mò vào quanh bức tường phẳng phiu trong nơi không ánh sáng. Naline chỉ mò tìm một cách mất công đến khi cô nhận ra kết quả cuối cùng là 4 bức tường xung quanh cô thật sự không có gì gắn trên đó, đồng hồ, giấy tờ dán trên tường, hay là một bóng đèn cũng biến mất, Naline nhận ra điều này trong khi cô có chạm vào bức tường ở trên cao.

Trong căn phòng, chỉ còn chiếc giường chăn gối rối loạn cùng tủ sách và bàn học. Naline thấy khó hiểu, cô nhớ mang máng trong ký ức rằng căn phòng này không hề chỉ có ba món đồ duy nhất như vậy, cô quay lại đằng sau và nhìn cửa sổ.Tất nhiên bên ngoài cửa kính chỉ mang màn đêm sâu thẳm, có lẽ bây giờ là buổi đêm, không có ánh sáng đèn đường, không có những ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời, không thực sự có gì đẹp đẽ ở trong màn đêm tưởng như vô tận đó. Các vì sao sao?Naline chưa từng nhìn thấy nó, mẹ cô từng nói rằng nếu lên cao trên các toà nhà, cô sẽ thấy có điều gì thực sự đẹp, một tia sáng trên bầu trời, hoặc có thể là không, Naline đã nghĩ như thế, kể cả khi cô leo lên sân thượng của toà nhà cao nhất trong thành phố. Cô chẳng bao giờ nhìn thấy một bầu trời đầy sao trong tưởng tượng, ”Nghe ngớ ngẩn thật đấy” Naline nghĩ, nhưng cô biết tình cảnh của cô cũng giống như màn đêm trong mắt cô lúc này.

Ngó qua tủ sách với những bức tranh cũ, có lẽ một vài người sẽ nhận xét những bức tranh này thật đẹp, nhưng đối với Naline thì chúng hoàn toàn trống rỗng, vô hồn, biểu cảm của những nhân vật trên khung tranh cũng chẳng làm việc hiểu hay khơi dậy cảm xúc của người xem tranh khá hơn. Những bút vẽ, màu sắc, và giấy mực trên bàn học cũng đã biến mất, nhưng giờ thì nó cũng chẳng quan trọng gì với Naline nữa. Không ý định, không động lực nhưng Naline đang nhìn về phía cánh cửa, tò mò, cô muốn ra ngoài một khắc, một chút, tỉnh dậy khiến Naline cảm giác chán nản và thất bại tràn trề, cô không biết tại sao, nhưng cảm giác hiện tại của cô là thật, nó không phải là một sự gượng ép. Bây giờ Naline muốn ra ngoài, lấy hết can đảm, cô bước về phía cánh cửa và đặt những ngón tay run rẩy là tay nắm cửa, có lẽ giờ Naline biết cô phải làm gì, cô từ từ dùng sức vặn tay nắm cửa, nhưng có một thứ gì đó ngăn Naline lại, cảm giác lo lắng và bất an, sợ hãi, như thể cô chỉ cần mở cánh cửa thì cô sẽ trở thành một con người khác, một thứ gì đó khác, con người vốn không muốn thay đổi, không, họ sợ nó vì họ không bao giờ muốn làm quen với nó, họ ko đủ thích nghi, họ không đủ chấp nhận để tiếp nhận sự thật đổi, Naline không muốn thay đổi, cô không muốn mở cửa.

Với việc từ từ thả tay nắm cửa xuống, cô nằm bẹp trên giường, cô muốn ngủ, mặc dù cô vừa mới ngủ dậy, nhưng cô muốn ngủ một lần nữa, dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, Naline thấy thực tại tàn khốc quá, giờ cô chỉ muốn đi vào giấc mơ, hoặc không mơ cũng được, cô muốn được bình yên lúc này. Với những suy nghĩ hiện tại, Naline nhắm mắt lại và ngừng cử động, cô đã ngủ rồi.

Tỉnh dậy một lần nữa, nhưng không phải trong căn phòng, trước mặt Naline là một cánh đồng xanh hoa lá cùng với những cánh cây rừng rậm, một nơi vừa bình yên vừa mơ hồ, “đây là đâu?” Naline đang tự hỏi, nhưng tất nhiên cô cũng chẳng biết câu trả lời.Naline đứng dậy…cô thử nhéo mạnh má mình

-“Đau!”-

Naline kêu lên, cô thực sự cảm thấy đau nhói, đây có lẽ không phải một giấc mơ, với vẻ mặt bối rối, Naline nghĩ có vẻ bản thân chẳng còn cách nào khác ngoài khám phá nơi này, cô đi về phía nơi mà cô gọi là khu rừng rậm phía xa.

Thành thật mà nói, những cái cây rừng rậm ở đây như vô tận vậy, nhìn về phía chân trời, Naline cảm tưởng như không hề có lối ra, với những bước chân mỏi mệt, cô tự hỏi mình có nên quay lại hay không?Nhìn ra đằng sau bản thân, có vẻ cô đã bước đi khá là xa rồi, giờ quay lại cũng chẳng có gì tốt lành, nghĩ vậy Naline quay bước đi tiếp với hy vọng tuyến đường phía trước không còn xa nữa.

Cô cứ đi, cứ đi và cứ bước đi liên tục như vậy, Cô có lẽ đã quen và thích nghi với sự mỏi mệt của bản thân, đến một lúc, cô dừng lại và nhìn xung quanh, khu rừng rộng lớn và đầy xa lạ khiến cô bất an khi biết rằng có gì đó, một ánh mắt đang nhìn cô, một con thú dữ?Có thể đấy là một hươu hiền lành, cô cũng không biết, nhưng Naline cảm thấy ánh mắt đó chẳng có chút thiện cảm nào. Naline nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần nơi cô đứng, cô ngoái đầu nhìn lại với một cái nheo mắt, ồ là một con người, một cô gái?

Để mà miêu tả, cô gái đó trông còn khá trẻ, cô ta có bộ tóc đuôi ngựa đen cùng với một chiếc áo khoác trắng, bên trong là một chiếc áo kẻ sọc cùng với bộ váy dài, khuôn mặt cô ấy khá đẹp, nhưng có chút nham hiểm với đôi mắt đỏ long lanh vừa nhắm lại và mỉm cười khi vẫy tay chào Naline, như một người bạn thân đã quen biết lâu năm, mà có thể là bạn thân thật, ít nhất là đối với cô ta khi cô ấy cất tiếng nói:

-“Howdy!Tôi là bạn thân nhất của cô đây, Lower”-

Lower bước tới gần Naline, đưa tay ra như muốn bắt tay, có điều Naline định lùi lại và muốn tránh xa cô gái trước mặt ra, Lower cũng chẳng định mong chờ sự thiện chí, cô đơn giản nhanh chóng nắm lấy tay Naline và vẫy vẫy một cách thân thiện như một đứa trẻ con. Có chút bất ngờ trước hành động của Lower, Naline bối rối không biết nên phản ứng sao, Lower thì có vẻ biết Naline đang cảm thấy như thế nào, cô dừng việc vẫy và thả tay Naline ra, song cô ta cũng nói với giọng ngọt:

-“Sao vậy?Lần đầu tới đây à?Ồ à tôi biết cô đang nghĩ gì mà?Đây là đâu?Tôi là ai?Chúng ta có phải là bạn không?”-

Lower vừa nói vừa cất bước cũng quanh Naline, trông cô ta có vẻ khá là thoải mái và vui vẻ khi vẫn lảm nhảm dù Naline gần như không đáp lời cô ấy.

-“đầu tiên, đây là Dream world, chính xác!Đây là giấc mơ của cô đấy, còn về việc tôi là ai thì như đã giới thiệu, tôi là Lower và vâng, tôi là bạn của cô, bạn siêu thânnn đó nhé!”-

-“Hửm?Cô không tin à?Hay cô muốn biết chúng ta là bạn trong mơ hay bên ngoài thế giới thực của cô trước?”-Trước khi Naline định mở miệng hỏi, Lower đã cắt lời cô và đáp lại như thể cô biết những suy nghĩ và những lời Naline định nói.

-“Chà?Bạn thân trong mơ hay ngoài đời sao?Câu trả lời là cả hai!~Sao?Khó hiểu quá à?Ồ tôi đang nói nó theo nghĩa đen đấy”-Lower nói với vẻ bông đùa trong khi bám lấy tay Naline, tạm thời phớt lờ những hành động kỳ lạ của Lower, Naline đánh tiếng đáp:

-“Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ gì về cô cả”-

-“…”-

Trái ngược với tưởng tượng của Naline, Lower chẳng có phản ứng gì với câu nói đó cả, cô ấy đưa tay lên cằm, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, sau đó là vẻ mặt “thân thiện” lúc đầu của cô ấy trở lại

-“Hmmm, vậy là mất ký ức sao?Tệ nhỉ?”- Lower tiếp tục bước vòng quanh Naline

-“Vậy thế này đi, chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau, nếu cô mất ký ức về tôi thì chắc cũng mất ký ức về nơi này nhỉ?Vậy thì chắc chắn là cần người hướng dẫn rồi, và thôi nào, người hướng dẫn cô là người bạn thân nhất đấy, an toàn tuyệt đối, phải không nào?~”-Lower nói tiếp với chất giọng ngọt như kẹo của cô

An toàn?Naline không thực sự tin tưởng lời cô gái này nói, nhưng trước đó có điều cô cần phải biết:

-“Mất ký ức về nơi này?Ý cô là tôi thường tới đây thường xuyên sao?”-

Lower đáp lại bằng cái gật đầu khi vẫn giữ nụ cười mỉm:

-“Thường xuyên?Tất nhiên là thường xuyên rồi, đây là giấc mơ của cô, mỗi lần cô ngủ cô sẽ tới đây, và phải đấy, chúng ta đã gặp nhau ở trong đây, chúng ta thân lắm đó, chúng ta đã làm nhiều chuyện vui ở đây, trượt tuyết, khám phá núi cao, chạy vào rừng nhiệt đới, ồ và đừng lo lắng về hậu quả, đây là giấc mơ của bạn, không, là giấc mơ của chúng ta, nên, sẽ không sao đâu”-

Naline im lặng một lúc, cô đang cảnh giác và xem xét Lower có nói dối hay không, cơ mà Naline đâu thể làm được việc đấy, Lower đang nhìn Naline với đôi mắt đỏ long lanh như một con mèo bị xoay mòng mòng khiến đồng tử trong mắt chúng nở ra, ờ thì có vẻ Lower đang làm vẻ dễ thương như vậy, mặc dù thật sự nó khá ngớ ngẩn, có điều là điều đó khiến Naline khó xử và không biết được những lời kia có phải lời nói dối hay không, dù vậy có lẽ Lower hiểu rõ nơi này hơn cô. “Giấc mơ của mình sao?” Naline nghĩ, mặc kệ việc Lower có nói dối hay không, hiện tại Naline muốn một điều duy nhất, cô đánh liều hỏi:

-“Vậy làm cách nào để tỉnh dậy?Tôi muốn trở về nhà ngay bây giờ”-

Khác với tưởng tượng trước đó của Naline khi cô nói bản thân không nhớ gì Lower, dù không đoán được cảm xúc, nhưng cô cảm thấy mặt Lower đang tối sầm lại, cùng với ánh mắt lạnh lẽo hơn, đó là một trong những ánh mắt khiến Naline sợ hãi.

Không biết là do thấy phản ứng của Naline hay là do nhận ra bản thân im lặng quá lâu, Lower đã cất cái ánh mắt lạnh lẽo ấy đi và đáp lại bằng khuôn mặt khác, nhưng mà ánh mắt cô ta nhìn Naline như đang nhìn một sinh vật lạ:

-“Trở về nhà?Cô thực sự muốn trở về sao?Cái nơi vô nghĩa ấy?”-

-“…”-

Lower đặt tay lên vai Naline trong khi nói tiếp:

-“Tôi biết mà, con người thường hay muốn về môi trường mà bản thân quen thuộc và thích nghi khi bản thân họ ở một nơi xa lạ, nó gọi là “nhớ nhà”, nhưng mà này, bọn họ trước đó có bao giờ nghĩ rằng “nhà” của bản thân tồi tệ hơn nơi xa lạ họ ở chưa?”-

-“…”-

-“Cô thật sự muốn trở về cái nơi vô nghĩa đó sao?Nơi cô chẳng là ai cả?”-

-“…”-

-“Hay là cô muốn ở lại nơi cô được gọi là bạn thân?Nơi cô thực sự là ai đó?”-

Lower mỉm cười, nụ cười có chút an ủi và đồng cảm đối với Naline:

-“Ở lại với tôi nào, bạn thân?”-

Naline im lặng một hồi, còn Lower cứ theo phương pháp “im lặng là đồng ý” nên cô chủ động cầm tay Naline dắt theo, Naline thì không phản ứng gì, có lẽ cô ấy đã đồng ý thật, một khung cảnh kỳ lạ.

-“Trước tiên thì cần khám phá nơi này trước nhỉ?Phía Tây là thành phố Casspalo, ồ vâng đó là một nơi khá nhỏ với những tên hiệp sĩ kỳ quái, chà, nó khá cổ kính đến mức có thể so sánh với thời Trung Cổ của Châu Âu, Phía Nam là Flowcalore, ờ thì để miêu tả thì thành phố ấy khá hiện đại, như một thế giới tương lai vậy, ồ tất nhiên là tôi không thích nó lắm,…”-

Lower cứ tiếp tục phổ biến kiến thức, điều khiến Naline chú ý là những cái tên của thành phố đều là những cái tên được chế ra hay ghép vào từ những ngôn ngữ khác, y như hành động của một đứa trẻ vậy. Lower chợt mỉm cười sau khi dừng bài thuyết giảng kiến thức một cách đột ngột:

-“heh, chúng ta có vài vị khách, ồ cũng sẵn tiện tôi nên nói với cô vài thứ nhỉ?Ở đây vẫn có quái vật nha~”-

Một vài sinh vật lạ hiện ra bước ra ngoài những tán cây, để mà miêu tả, những sinh vật này cao tầm con người nhưng thấp hơn tầm 20cm, thân thể chúng và cách đi như vượn, móng vuốt chúng không quá nhọn, mặt chúng nhìn khá là đủ để dọa sợ mấy đứa trẻ vì chúng giống như đám quái vật trong mấy bộ phim kinh dị, phải, theo nghĩa đen, đống khuôn mặt của quái vật trong phim kinh dị đó như hoà lẫn vào trong một khuôn mặt, mũi chúng dài với đôi mắt đen sâu hoắm, hiện tại chúng có khoảng ba con, có vẻ giống loài này đi theo bầy.

Naline đứng hình vài giây trước sự xuất hiện của những khuôn mặt kinh tởm trong khi Lower thì vẫn ung dung trước khi “đánh thức” Naline với câu nói:

-“Nó khá bình thường phải không?Cô đã lạc vào một thế giới kỳ diệu, tất nhiên sẽ phải có kẻ thù và quái vật rồi, Hehe, như một câu truyện rẻ tiền, như một ai đó sắp đặt vậy.Ồ chúng đang đến đó, tôi chắc chắn là cô biết phải làm gì, giết chúng đi”-Câu nói cuối của Lower có chút lạnh tanh trước khi nắm lấy tay Naline và đặt vào đó một con dao. Phải, đó là dao thật.

-“Phần hướng dẫn giờ mới bắt đầu”-

Lower lùi về đằng sau, Naline nhìn theo với ánh mắt “cô thực sự không định giúp gì à?”, bọn sinh vật bước đến một cách từ từ, như thể chúng không còn nhận thức, chúng vung tay về phía Naline như những con rối, tất nhiên, với động tác chậm như thế thì một con người như Naline cũng dễ dàng né được, có vẻ bọn sinh vật này về cơ bản là yếu hơn và sẽ dễ dàng bị săn bắt bởi một con người bình thường, nhưng có một vấn đề, Naline chỉ né tránh chứ không đánh trả, cô đang do dự

-“Sao thế?Lần đầu tiên đánh nhau à?Cô sợ cảm giác nắm đấm chạm mặt người khác, cô sợ cảm giác con dao đâm vào một con thú sao?Hmm, thôi nào đồ thiên kim tiểu thư, những kẻ muốn làm hại đang ở trước mặt, đánh chúng, giết chúng, có gì sai?”-

Những gì Lower nói làm Naline phân tâm một lúc, lúc mà một con trong bọn sinh vật lạ đó vào trúng mặt Naline, trúng ngay mắt, mặc dù móng vuốt không quá sắc nhọn nên vết thương sẽ nông, nhưng cũng đủ để làm chảy máu, cảm giác bị cào khiến Naline cảm thấy giận, không phải vì vết cào mà là vì nó làm Naline nhớ lại những thứ không vui, những thứ tồi tệ. Khi gặp một chuyện buồn, con người sẽ từ trạng thái buồn bã sang tức giận và rồi là bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh sẽ tuỳ vào sự việc và thời gian, còn đối với Naline, cô đang ở trạng thái thứ hai và thường cách để cơn giận biến mất chính là trút giận, tất nhiên còn ai để trút giận ngoài cái thứ đã cào rách mặt cô kia, Naline nắm lấy đầu sinh vật, rồi đập mạnh xuống đất với một tốc độ nhanh. Đầu sinh vật nứt ra để lộ cả sọ với dòng máu đỏ loang lổ, có lẽ điều này đã làm hai sinh vật còn lại sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy. Naline cũng chẳng buồn đuổi theo, cô ngồi nhìn cái xác sinh vật bản thân vừa giết, cú đánh vừa rồi đã khiến cô tỉnh táo hơn.

Tiếp sau đó là tiếng vỗ tay của Lower đang cười mỉm và bước đến:

-“Khá tốt đấy, cô cũng động tay động chân được rồi, ít nhất là trong lúc tức giận, nhỉ?”-

Naline vẫn im lặng, trong tình trạng cúi gằm mặt xuống với đôi mắt mở to.

-“Sao thế?Bị sốc rồi à?~”-Lower vẫn nói với kiểu bông đùa.

-“Ừ, có lẽ là sốc thật, Lower, sinh vật này, từng là con người mà…”-Naline nói khi đưa bàn tay đang cầm một chiếc đồng hồ, hình ảnh một gia đình gồm ba mẹ và con gái lên cho Lower xem, chúng ướt đẫm máu, có lẽ Naline đã tìm thấy nó khi sinh vật kia ngã xuống.

-“Hửm?Có phải hơi vội để khẳng định không?Cứ có một đồ vật của con người bên trong một sinh vật là cô sẽ khẳng định nó từng là con người sao?”-Lower vẫn giữ nụ cười khi đáp với cái nheo mắt và quay đầu đi hướng khác.

-“Khớp xương cùng sọ và trái tim mà bọn chúng sở hữu, đồng thời những mạch máu chúng có, đều giống chúng ta, chúng không phải là quái vật ngay từ đầu, chúng từng là con người”-

-“…”-

-“Đã có chuyện gì xảy ra ở đây?Ở cái nơi quái quỷ này?”-

-“…Ờ cô đúng đấy, bọn sinh vật đó từng là con người, còn về việc tại sao lại thế này ư?Chà, tuyệt vọng!Nỗi tuyệt vọng đã khiến chúng trở thành như vậy…Vậy thì sao?”-

Naline đứng dậy, giơ ra con dao mà Lower đã đưa ra trước mặt rồi thả con dao rơi lạch cạch xuống đất.

-“…”-

-“Không muốn giết chúng ư?Vì sao?Vì cô cảm thấy bản thân đang giết người à?Vì cái đạo đức mà các người đặt ra?”- Lower nghiêng đầu nói

Naline không đáp lại, nhưng ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên quyết từ chối.

-“Không giết vì họ là đồng loại, không giết vì họ là con người, trong khi loài người giết mọi sinh vật khác mỗi ngày, và rồi họ gọi đó là đạo đức, và rồi lại tôn nó lên như thánh chỉ, như lời răn của chúa hay cái gì đó tương tự với sự tốt đẹp”-Lower cười khẩy-“Ngớ ngẩn thật, con người chỉ đơn giản là muốn làm bản thân tốt đẹp hơn, chúng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận sự thật chúng là người sai, chúng là người xấu, chúng sẽ nổi điên lên khi bị gọi như thế, tự ái khi nhận ra sự thật, và rồi trốn tránh nó khi tìm đến những nơi nương tựa như lời răn của chúa và tin nó rằng chúng không xấu xa, chúng có thể sửa đổi.Haha, không phải là rất giả tạo sao Naline?Đấy chỉ là những trò hề con người tự làm ra trong thế giới hỗn loạn này thôi, dream world hay nơi nào cũng thế cả, kể cả giấc mơ của cô, chỉ có một luật, giết hoặc bị giết!”-

-“Nhặt con dao lên đi, nào bạn thân nhất, dù sao đấy cũng là món quà mà tôi tặng cô, cô không cần phải tuân theo trò hề của con người đâu, giết chóc nếu cô muốn, hủy diệt nếu cô muốn, làm mọi thứ đau khổ nếu cô muốn, mọi thứ đã tồi tệ sẵn rồi, làm nó đau khổ thêm thì đã sao?Bọn sinh vật đấy từng là con người thì đã sao?”-

-“…”-

Naline lắc đầu, và lùi lại.

-“…”-

-“…”-

-“Haizzz, thôi được rồi, Naline là bạn thân nhất của tôi đó, muốn làm gì thì làm đi, thích thì cô cứ tuân theo trò hề ấy cũng được, tôi chấp nhận hết”-

Lower nói, nhắm mắt và nhún vai, rồi quay đầu đi, Naline dừng việc cảnh giác cũng như dừng việc lùi lại, cô định nói gì đó, nhưng cô không thể nói được, và giờ cô đang sốc. Lower vừa cách xa cô vài bước giờ đây đang ở trước mặt cô, với con dao dính máu trên tay, cổ của Naline đã bị cắt.

Sốc, sợ hãi, bối rối, Naline quỳ xuống trong khi tay vẫn đang chạm vào cổ của mình ngăn nó chảy máu, nhưng vô nghĩa, máu cứ không ngừng chảy từ cổ cô, ngước nhìn lên Lower, cảm xúc sợ hãi tăng lên khi đôi mắt đỏ của cô ta trở nên lạnh lùng hơn trông thấy, với con dao trên tay, cô ta thực sự muốn giết Naline, không, cô ta đang làm thế thật.

-“À thì nếu mày thực sự là Naline”-Lower nói với chất giọng trầm hơn, Naline cố gắng đáp lại, tất nhiên việc đó là không thể, cổ đã bị cắt rồi.

-“Nghe mày kêu la với khóc lóc thì phiền lắm nên tao cắt cổ mày ngay từ nhát đầu tiên luôn, hừm, tao cũng đâu muốn thế này, cơ mà não mày chắc hỏng rồi nên thôi vậy, tao sẽ sửa lại”-Lower nói khi nhìn xuống Naline, lăm lăm con dao trên tay, cô ta xoa đầu Naline một cách nhẹ nhàng mặc dù nó chỉ làm Naline sợ hãi hơn.

-“Được rồi, không cần sợ, dù sao thì cái tính cách ủy mị đó không hợp với mày chút nào đâu, vậy nên, chết đi, nhá?”-

Naline cố gắng lùi lại trước khi bị Lower nắm lấy cổ áo, cô ta lạnh lùng giơ con dao lên.

Ngay khoảnh khắc con dao hạ xuống Naline, mọi thứ đã tối đen.