Đôn-ki-hô-tê, chàng hiệp sĩ tài ba xứ Mantra

Tỉnh dậy một lần nữa, Naline mở mắt ngồi dậy ngay lập tức, với sự bàng hoàng và sự hoảng hốt. Cô nhanh chóng chạm vào cổ mình, không máu, không đau, cô còn sống, vẫn còn sống.

-“Hah…hah”-

Thở hồng hộc, Naline ngồi dậy, vội vã nhìn xung quanh để rồi nhận ra, cô vẫn ở đây, cô vẫn ở đây ngay từ đầu, đây vẫn là Dream World. Nhưng cô đã chết rồi mà?Naline tự hỏi.

Mơ hồ và không có lời giải đáp, vết cắt trên cổ đã biến mất, và…Naline không nhớ nữa, có vẻ như cô đã bị đâm vào đầu, vậy nên bóng tối mới ập đến ngang lúc đó. Nhưng cô nhớ cô đã véo má bản thân, nó đau, dù Lower nói đây là giấc mơ của cô nhưng có vẻ như nó không phải là một giấc mơ bình thường, có lẽ là tên gọi nó chỉ để thế chứ không liên quan chăng?Mà mặc dù kèo thế nào, Naline cũng đang ở trong một thế giới xa lạ và cũng vừa mới bị giết, kết quả là cô đã quay lại điểm khởi đầu.

Naline nhìn vào khu rừng, cô tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô đoán rằng nếu muốn biết thì cô nên trở lại khu rừng đó, nhưng cô cũng sợ, sợ lại có chuyện khủng khiếp xảy ra thêm lần nữa, dù sao cô cũng đã bị giết một lần rồi, cái tình huống cô đang ở nó không ổn chút nào.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, Naline lắc lắc cái đầu mình như muốn lắc cái nỗi sợ của cô bay ra khỏi đầu, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cố tìm kiếm sự dũng cảm, cô thở một hơi và để bước chân đi vào khu rừng đó lần nữa.

Trong lúc khám phá, hay nên nói là quay lại, Naline nhận thấy cảnh vật trong khu rừng quả nhiên là quen thuộc, vừa mơ hồ vừa yên bình như lúc ban đầu, nhưng cô quan sát và cảnh giác với xung quanh nhiều hơn, cứ như thể bằng một cách vi diệu nào đó, sẽ có một thứ gì đó sẽ lao ra khỏi những tán cây và vồ lấy cô, có lẽ trí tưởng tượng của Naline đang dần trở nên phong phú hơn nhờ nỗi sợ hãi của cô, dù đã cô cho rằng bản thân đã dũng cảm hơn, nhưng cô cũng không thể thoát hay gạc đi nỗi sợ hãi, à thì cô đã cố, nhưng có vẻ như nỗi sợ là một thứ cảm xúc không bao giờ biến mất được, một thứ cảm xúc hành hạ con người đến cùng cực và cũng như đang là chính Naline, một cô bé đang trong tình trạng hoang mang và khó hiểu, cũng như vừa bị giết bởi một nhát cắt cổ và một nhát bản thân không rõ nhưng nó đã gây ra cái chết cho cô, những điều đó gây lên nỗi sợ và Naline đang càng nghĩ về nó nhiều hơn.

Giẫm lên những tán lá rơi rụng từ những cành cây, giờ Naline mới để ý, chúng tối đen, cái gì vậy, cô nghĩ khi lùi lại và quan sát phía trước, đường đi đang đen dần và méo mó đi, đây không phải lời hoa mỹ, nó đang méo mó theo đúng nghĩa đen, như là ảo giác của một bệnh nhân với bộ não đang giam hãm anh ta trong sự sợ hãi, khoan, sợ hãi?Naline đang sợ, nỗi sợ của cô hình như có tác động đến cảnh vật xung quanh, nhưng mà Naline không chắc chắn, bây giờ cô phân vân bản thân có nên bước tiếp không, con đường méo nó và thay đổi liên tục. Naline chẳng biết làm gì khác, cô cố thử nghĩ gì đó khác ngoài nỗi sợ, nếu cô đúng về việc nỗi sợ của cô đang làm thay đổi mọi thứ xung quanh, cô phải nghĩ khác đi, nghĩ đi, nghĩ đi, Naline tự nhủ và cố nhận ra trong đầu, mèo, chó, một cái gì đó dễ thương, nhưng là cái gì mới được, sinh vật dễ thương, sinh vật…

Giờ không tốt chút nào, cô nhớ đến đám sinh vật kỳ lạ đó, đám sinh vật mà có đống bộ mặt trong bộ phim kinh dị như hoà lẫn lại với nhau, không ổn chút nào, Naline chỉ sợ hơn thôi, cô nhớ đến sinh vật cô đã giết, tàn nhẫn và tồi tệ, sinh vật từng là con người, nhớ lại lúc đó, cô mới nghĩ bản thân nhất quyết không giết bọn sinh vật đó vì cô sợ đang bản thân giết người, tất cả là vì cô sợ, cô thấy nực cười thay, mọi thất bại từ trước đến giờ đều do nỗi sợ của cô, sự do dự khiến mọi thứ tệ hơn, cô nhớ tới lời của Lower, Naline nghĩ cô ta bị cái gì vậy, cô ta nói ra từ giết và làm đau khổ mọi người một cách dễ dàng vậy. Nhưng mà giờ không quan trọng, cô cần quên đi những thứ này, bầu trời đang dần tối đen đi với sự méo nó và quỷ quái của con đường đang khiến cô tệ hơn. Nhưng càng cố đẩy chúng ra, cô lại càng nhớ, nhớ cái hộp sọ người đầy máu của của sinh vật kia, nhớ cái cảm giác cô chạm vào chúng và nhận ra chúng là con người, và cô nhớ, cô đã giết chúng nữa.

Tiếng lạo xạo trong tán cỏ quanh những thân cây cùng với màu lá đã từng xanh vang lên, Naline bừng tỉnh và lần theo âm thanh. Ngay khoảnh khắc cô quay lưng, một khuôn mặt kinh dị để lộ cái sọ người bị nứt vỡ ra lao vào cô với đống máu chạy theo trong không khí.

Thét lên một tiếng, Naline nhắm chặt mắt lại và lấy hai tay che mặt đi.

Không có gì xảy ra cả, không có cảm giác gì, Naline bất động một lúc rồi từ từ hạ tay xuống. Cô dần dần mở mắt.

-“Cô ổn chứ?”-

Giọng nói quen thuộc vang lên,hạ tay và mở mắt hoàn toàn, Naline nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Lower đang chắp hai tay ra sau lưng, khom người và hỏi với khuôn mặt ngây thơ của cô gái trẻ, ngạc nhiên và lùi lại, Naline ngã thẳng luôn. Cô chống hai tay xuống đất và nhìn lại xung quanh, mọi thứ đều như cũ rồi?Cô không còn thấy một khu rừng ma quái nữa, thay vào đó là một khu rừng mơ hồ cùng thanh bình trở lại ngay từ ban đầu, không còn những sự đen tối của những tán cây và thay vào đó là sự trong xanh cùng với con đường thẳng không còn méo mó.Mọi thứ đã quay trở lại bình thường rồi?

Có lẽ bằng một cách nào đó, tại thời điểm này, sự xuất hiện của Lower đã khiến Naline thấy ổn trở lại, nhưng mà cảm thấy ổn với kẻ đã giết mình ư?

-“Ừm, Howdy, là bạn thân nhất của cô đây, Lower nè, chà thì tôi sẽ nói lại câu này một lần nữa, cô ổn chứ?”- Lower vẫy tay chào với một nụ cười thân thiện, sau đó cô đưa tay ra trước mặt Naline ra hiệu cho cô bé nắm tay cô.

Naline, về cơ bản là có chút nghi ngờ, đó là câu nói mà lần đầu cô và Lower gặp mặt, rõ ràng là thế, cô đoán bằng một cách nào đó, Naline đã trở lại thời điểm trước khi cô bị giết và giờ đây là lần đầu tiên cô gặp Lower. Có lẽ Lower không nhớ gì cả, cô nghĩ bây giờ cô không nên hét lên hay cảnh giác quá mức khiến Lower nghi ngờ, cô cần cư xử như bình thường thôi.

Nghĩ thế Naline đưa tay ra nắm lấy tay Lower và đứng dậy, cô nói:

-“Cảm ơn, tôi ổ—”-

Naline cảm thấy từ miệng đang chảy ra máu, cô vừa bị đâm vào cổ bởi một con dao, một lần nữa. Người đâm ư?Không ai khác ngoài một Lower với ánh mắt đó kiên định lạnh lùng đang cầm con dao gắn chặt vào cổ Naline, sốc và bàng hoàng, Naline chưa kịp phản ứng thì Lower đã kéo con ra theo chiều ngang một thành nhát cứa cổ tàn nhẫn cùng một âm thanh lạnh lùng với máu tươi tuôn chảy.

Sốc và không kịp phản ứng, Lower tung thêm nhát thứ hai, bóng tối lại ập đến một lần nữa.

Naline ngồi dậy một lần nữa với một tiếng thét, tình trạng của cô đang sốc lần nữa, lại là nó, cô lại tỉnh dậy ở khu rừng đó.

Naline ôm đầu, cô cố kêu bản thân bình tĩnh lại, cô trấn an bản thân rồi ngồi dậy và đánh giá tình hình, có lẽ Naline đã quay lại thời điểm này một lần nữa, bằng chính cái chết của cô, điều kỳ lạ là ở vòng lặp trước, thay vì nói chuyện như lúc đầu, Lower thẳng tay giết cô. Đó chính là vấn đề, cô không làm một lý do gì để bị giết một cách nhanh chóng như vậy, tại sao Lower lại giết cô ngay lúc đó?Lúc trước cô bị giết vì không tuân theo ý cô ta, lần này thì không có lý do gì cả, hoặc là có nhưng Naline không biết, nếu đây là một vòng lặp thời gian thì đáng lẽ ra Lower không thể nhớ gì…Nhớ?Khoan đã, nếu cô ta còn nhớ thì sao?

Bóng cây lạo xạo từ khu rừng làm thay đổi sự chú ý của Naline, cô nhìn lại vào khu rừng, và cô tự nhủ đó là một khoảnh khắc sai lầm. Với một tốc độ không thể thấy, cô một lần nữa bị đâm vào cổ, lần nữa nhìn thấy dòng máu đỏ tuôn ra như sinh mệnh đang dần rời bỏ bản thân.

-“Ặc…Khặc”-

Cố gắng nói trong tông giọng không rõ ràng, Naline ngã quỵ xuống lần nữa cùng với chút máu chảy ra từ miệng cô, nhìn lại kẻ vừa đâm mình, một lần nữa, lại chính là Lower.

-“…”-

Naline cố gắng nói, cô cố hỏi tại sao, Lower nhẹ nhàng bước đến, như nghe được lời nói từ cái cổ bị cắt, cô đáp lại:

-“Tao biết, tao biết, mày đang hỏi tại sao tao lại làm chuyện này một lần nữa, nhỉ?Chà, với một đứa nói bản thân không có ký ức gì mà nhớ dai như mày, tao tự hỏi nên giải thích từ đâu đấy, à còn trong lúc mày đang sắp chết nữa, cũng phiền thật, hmmmm”-

Chống cánh tay đang cầm con dao dính đầy máu lên cầm, Lower làm ra vẻ suy nghĩ một lúc, điệu bộ vô tư trước những chuyện đang xảy ra khiến Naline khó chịu, và càng khó chịu hơn với cơn đau không thể diễn tả, cuối cùng thì Lower quỳ xuống nâng cằm Naline lên, bắt cô nhìn vào mắt mình:

-“Nhớ rằng tao đã nói tao sẽ sửa lại cái tính cách ủy mị đấy không?Chính xác rồi đấy, đây là cách tao sửa, vòng lặp thời gian, không phải tao đã nói DreamWorld là nơi không có hậu quả sao?Nó sẽ không cho mày chết đâu, mỗi lần mày chết, mày sẽ quay lại điểm khởi đầu, cũng như ký ức của mày, sẽ biến mất hết, lúc đấy thì việc trở thành con người khác là hoàn toàn có thể, có thể ở vòng lặp trước mày là cô bé yếu đuối, nhưng cũng có thể vòng lặp sau mày lại là cô bé đáng sợ chăng?Hehe, con người đôi khi dễ thay đổi do hoàn cảnh và số phận, cũng đâu thể đoán trước, tính cách nào cũng được, nhưng tao không cần tính cách ủy mị này của mày, hmmm, nhưng cũng thật phiền phức thay, mày cứ luôn cố nắm giữ đống ký ức đó sau mỗi lần chết, tại sao nhỉ?Hay mày chưa đủ tuyệt vọng?Khó hiểu thật đấy~mà thôi, tao cũng là người quyết tâm và kiên trì, tao sẽ thay đổi mày, kể cả khi tao phải giết mày triệu lần nữa!”- lại cái giọng lạnh tanh đó, cô ta nói việc giết một cách dễ dàng, đồ điên, Naline nghĩ, bằng mọi cách cô muốn thoát khỏi cô ta, cô cố đưa tay ra tung một cú đấm vào mặt cô ta…cú đấm yếu thật, Lower chẳng hề lay chuyển chút gì, cô ta giơ dao lên, hàng trăm triệu con dao đỏ sáng xuất hiện trên bầu trời, chuẩn bị xà xuống, Naline càng sốc hơn, nhận ra đánh nhau với Lower là quyết định vô nghĩa nhất, tiếng những con dao dài lạnh lùng hạ xuống, và Naline lại chết lần nữa.

…..

Không biết phải miêu tả thế nào, nhưng Naline đã tỉnh dậy lần nữa trong vòng lặp thứ bốn, để rồi cô bị giết bằng một nhát cắt cổ, vào vòng lặp thứ năm, Naline cố cúi xuống để né cú cắt cổ, nhưng Lower lại quá nhanh, Naline lại chết lần nữa, cú né của Naline chỉ đơn giản là né bừa với mong muốn về sự may mắn rằng nó sẽ không trúng, cơ mà tất nhiên may mắn chẳng đến với cô bé, vào vòng lặp thứ sáu, Naline cố chạy ra phía sau ngay khi vừa tỉnh dậy, tất nhiên là cô lại bị giết lần nữa.

Rồi cứ thế, vòng lặp thứ bảy:chết

Vòng lặp thứ tám:chết

Vòng lặp thứ chín:chết

Vòng lặp thứ mười:chết

Vòng lặp thứ mười một:chết

Vòng lặp thứ mười hai:chết

Vòng lặp thứ…CHẾT

Chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết…

…Naline tự hỏi bản thân đã chết mấy lần rồi?Có lẽ là hàng trăm lần, hàng nghìn lần, hay là triệu nhỉ?Nhưng dù sao con số này có thể đủ để làm một con người phát điên rồi, Naline tự hỏi là bản thân đã điên chưa?Cô cũng chẳng biết, cô nghe nói rằng việc cứ lặp đi lặp lại một hành động với hy vọng lần này sẽ thay đổi chính là phát điên, vậy là Lower cũng điên nhỉ?Cô ta cứ liên tục giết cô qua mỗi lần, không nói không rằng, và cô cũng cố gắng thoát khỏi tình cảnh này liên tục qua từng vòng lặp, cô cho rằng cả cô và Lower đều điên cả rồi, điên hết rồi, mọi thứ đều đang điên cả, giết hoặc bị giết, con người hoá thành quái vật vì…vì cái gì nhỉ?Lower nói đó là do nỗi tuyệt vọng của chúng, Naline không hiểu ý của câu nói đó, hay là cô ta đang nói theo đúng nghĩa đen?Naline cũng không biết, nhưng cô không nghĩ rằng bản thân cô muốn tuyệt vọng ngay bây giờ, cứ điên như này cũng được, nếu bản ngã của Lower là độc ác và tàn bạo, thì đây là bản ngã của cô, điều này như sự động viên của chính cô sau mỗi lần chết vậy, lì lợm và cố chấp. Naline đứng dậy và bẻ một cành cây lớn, nhìn về phía khu rừng, giơ cành cây như một cây kiếm, Naline bứt tốc chạy vào khu rừng trong khi vẫn giữ nguyên trạng thái cầm “kiếm”. Tới rồi, là cái tốc độ đó, cô tự nhủ và cũng vũ khí xuống thật mạnh, trong một khoảnh khắc, cành cây bị con dao của Lower chém làm đôi, nhưng đây chính là khoảnh khắc Naline chờ đợi.

Sau nhiều lần chết, có hai lý do cô biết rằng bản thân không thể đánh bại Lower, thứ nhất, Lower mạnh kinh khủng, tốc độ cùng với sức mạnh của cô ta áp đảo cô hoàn toàn, đánh với cô ta thậm chí còn không phải một trận đấu đúng nghĩa, thứ hai là trực giác của Lower khá quái dị, cô ta có thể chém những thứ mà bản thân không thể nhìn thấy, được thể hiện khi Naline cố trèo lên cây và khi Lower không để ý, cô đã cố không để lại tiếng động để rời đi, nhưng Lower với đặc điểm như có mắt đằng sau gáy, cô chém đứt cổ Naline một lần nữa, và đúng rồi đấy, mọi đòn tấn công của ta đều nhắm vào cổ để kết liễu đối thủ một cách nhanh chóng, vậy nên Naline mới làm tư thế cầm “kiếm” đó với hy vọng tránh được cú cắt cổ đầu tiên, và nó đã thành công, ngay bây giờ, cô bỏ tay khỏi cành cây rồi liền nắm lấy đống cát đất và ném vào mắt Lower, bị đòn bất ngờ, Lower theo phản xạ đưa tay lên mắt, cô nhanh chóng đá thẳng vào chân Lower làm cô ta ngã quỵ:

-“Ah!”-

Lower kêu lên một tiếng, tranh thủ ngay lúc đó, Naline chạy bằng hết tốc lực của bản thân, đây chính là kế hoạch tiếp theo, trong khu rừng đầy rậm rạp, miễn đủ nhanh cô sẽ biến mất khỏi mắt Lower trong những cái cây ngoằn ngoèo ở khu rừng, sẽ mất một chút thời gian để Lower xác định Naline đang chạy đi đâu, trong lúc đó, Naline sẽ chạy về phía Tây, theo như Lower kể thì có một thành phố ở đó với những tên hiệp sĩ kỳ quái, cô có thể yêu cầu sự trợ giúp từ nơi đó.

Cô cứ chạy, chạy thật nhanh mà không quay đầu nhìn lại, bây giờ Naline chỉ cần chạy thôi, và mong rằng thành phố đó không xa. Nhưng Naline đã quên mất một điều, khi cô nghe thấy những tiếng động lạ của việc cây cối bị phá hủy, cô bất ngờ và nhanh chóng cúi xuống khi hàng trăm con dao đỏ sáng chói đang phóng đến chỗ cô, chúng phá hủy các thân cây lớn trong khu rừng, đổ sập xuống ầm ầm như hàng trăm người đang đốn củi cùng một lúc, cô biết nó, đó là năng lực của Lower, lần cuối cô ta phóng ra những con dao đỏ đó là vào vòng lặp thứ hai, song cô ta không dùng nó vào những vòng lặp khác nữa, vì vậy Naline đã quên mất cái năng lực này, và giờ đây hàng trăm con dao đỏ đang phóng xuống dưới từ trên bầu trời, từng nhát dao hủy hoại cả khu rừng, Naline cứ chạy, một lần nữa cô phải cố tìm vào may mắn và cố cầu rằng những con dao đó không đâm trúng cô. Cô vừa bịt tai lại vừa chạy trong tình trạng náo loạn của hiện tại.

Những âm thanh của sự hủy diệt đã dừng lại rồi?Naline vẫn đang chạy, cô từ từ mở mắt ra và nhìn cảnh khu rừng bị tang hoang bởi sự tàn phá của Lower.

Cô thở dốc vì vui mừng khi không chết lần nữa và cũng như mệt mỏi khi chạy liên tục, nhưng cô phải chạy, chạy bây giờ, cô thấy loáng thoáng một nơi nào đó trước mặt rồi, nếu tiếp tục chạy, cô sẽ thoát được. Và rồi Naline đâm sầm vào một thứ gì đó và rồi ngã lăn quay ra đấy.

Naline nhanh chóng đứng dậy, xoa xoa vì cú ngã, và nhận ra thứ cô vừa đâm sầm vào, chính là Lower:

-“Chào?Lâu rồi không gặp, mày làm tao khổ sở ghê đấy, nhưng mà tiếc quá ha, tý nữa là mày thoát được khỏi việc chết thêm lần nữa rồi”-Lower mỉm cười chế giễu khi cô ta lau mắt, một lần nữa(trong số những vòng lặp), cô ta giơ con dao lên.

Naline nghiến răng lùi lại và theo phản xạ giơ tay lên, và rồi…

-“…”-

Naline nghe thấy tiếng va chạm của kim loại vang lên trong thời điểm con dao hạ xuống, cái gì vậy?Có cái gì đó đã chặn con dao lại, là ai?Cô từ từ mở mắt và hạ tay xuống.

Một bộ giáp bóng loáng hiện lên trong ánh mặt trời nhưng cũng vừa cổ kính một cách mơ hồ, đó là một hiệp sĩ đang ngồi trên lưng một con ngựa tàn tệ, gầy nhom nhưng lại đem cho người khác cảm giác mạnh mẽ, cảm giác rằng đây là con ngựa nhanh nhất trong các loài ngựa, có lẽ đây chính là một trong những hiệp sĩ kỳ quái mà Lower đã nhắc đến, và tiếng va chạm của kim loại lúc nãy, chính là thanh kiếm dài trung cổ của Châu Âu đang chặn đứng nhát dao của Lower hướng về phía Naline.

-“Đừng sợ, hỡi cô bé!Ta nghe thấy âm thanh dữ dội từ khu rừng đã bị phá hủy này và ta đã đến đây, ta là một hiệp sĩ giang hồ, người anh hùng của mọ—”-

Ngắt lời vị hiệp sĩ, Lower đánh bay thanh kiếm mà được bàn tay của hiệp sĩ giang hồ(anh ta tự giới thiệu vậy) nắm chặt, ngay thời điểm đó, Lower làm theo động tác thường ngày của cô ta, nhắm vào cổ đối thủ, không may thay, cổ cũng là khe hở của bộ giáp, kể cả khi bên trong là giáp thư chuỗi đi nữa, Naline không nghĩ rằng nó đủ để chống lại cái thứ sức mạnh kinh khủng đã gần như hủy diệt cả khu rừng của Lower, nhát này không chết thì anh ta cũng sẽ bị thương nặng.

Nhưng cô cũng không nghĩ rằng, từ “không may thay” lẽ ra là dành Lower, nhanh chóng và ngay tắp lự, chàng hiệp sĩ giang hồ nhẹ nhàng vung thanh kiếm thẳng xuống dưới chặn đứng nhát dao tiếp theo của Lower cũng như dễ dàng hất bay cô ta đi.

-“Thật bất lịch sự, quý cô độc ác, cô nên để ta giới thiệu hết chứ?”- người hiệp sĩ cảm thán trong khi Lower tiếp đất một cách an toàn không chút khó khăn.

-“Câm miệng!”-

Cô ta lại biến mất trong một khoảnh khắc rồi xuất hiện vung dao vào người hiệp sĩ giang hồ trên không trung, nhưng anh ta chẳng mảy may ngạc nhiên khi vung thanh kiếm dài của bản thân lên phía trên, nhận ra điểm bất lợi về độ dài của vũ khí, Lower bằng cách ảo diệu nào đó đạp vào không khí trên không trung và lùi lại ngay lúc của chém được của chàng hiệp sĩ được hoàn thành.

Naline nhìn hai người đánh nhau mà phải nhận xét trong đầu rằng họ đúng là “quái vật”, cô cho rằng bản thân nên lùi lại thì hơn. Không thì trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chết

Lower không nói không rằng, một lần nữa hàng trăm con dao đỏ chói xuất hiện bên cạnh cô ta và phóng về người hiệp sĩ, khoảnh khắc Naline nhìn thấy cuối cùng là người hiệp sĩ kia chỉ vung thanh kiếm lên trước khi bị áp đảo và che khuất đi bởi “dòng sông đỏ” đang lao vào anh ta bay thẳng về phía phần còn sót lại của khu rừng, khói bốc lên mù mịt. Mặc dù không thấy người hiệp sĩ trong làn khói đó nhưng Lower vẫn giữ nguyên sự cảnh giác của bản thân, quả nhiên sự cảnh giác của Lower là đúng đắn, khi khói mù đã tan, chàng hiệp sĩ như một biểu tượng vẫn đứng nguyên tại chỗ với những con dao đỏ cắm xuống đất, không chút xây xát nào cả. Chỉ khác một điều là chàng hiệp sĩ đã xuống ngựa trong khi nó vẫn bình an vô sự, cái sự điên rồ gì đâyNaline tự hỏi.

Hiệp sĩ giang hồ bước tới phía trước, những bước đi bộ bình thường biến thành chạy với tốc độ cao, anh ta vung thanh kiếm về phía Lower và bị con dao của Lower va chạm đến chệch hướng trong không trung ở vận tốc cao, nắm rõ khoảnh khắc sơ hở, cả hai tiếp tục vung vũ khí khiến những tia lửa ngày càng nhiều hơn giữa cuộc va chạm của kim loại. Nhưng Lower đâu có chỉ để ý tên hiệp sĩ kim loại, cô ta cần giết Naline lần này, với suy nghĩ đấy, trong lúc đỡ và phản công, Lower ném một con dao đó nhắn ngay đầu Naline.

-“Ah”-

Theo phản xạ, Naline giơ tay lên đỡ, nhưng con dao phóng đến không trúng cô mà lại trúng thân cây đã bị gãy ở bên cạnh cô.

-“Tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi thật sự đã can thiệp vào con dao đó trong một khắc hả?!”- Lower gằn giọng nói khi hiệp sĩ giang hồ đáp lại bằng tông giọng trầm ấm:

-“Ngươi thật sự định giết người trước mặt ta sao?Quý cô xấu xa?”-

-“Tao ghét cái tông giọng đó đấy”-

Va chạm lần cuối cùng, Lower lùi lại để lấy khoảng cách, chàng hiệp sĩ giang hồ giơ thanh kiếm lên thách thức:

-“Thế nào?Tiếp không?”-

-“Hah, thôi được rồi, tao sẽ dừng ở đây vậy, thích thì giữ an toàn cho con nhỏ đó đi, đồ kim loại!”-

-“Đó là điều đương nhiên, hiệp sĩ giang hồ sẽ không để bất cứ ai gặp nguy hiểm, cả trẻ con cũng vậy”-

-“Tên dở hơi!”-Lower rủa thầm, song thì cô quay mặt về phía Naline:

-“Coi như mày may mắn lần này đi ha Naline, hoặc cho đến khi mày lại ngu ngốc lần nữa để rồi chết”-

-“Ồ nhưng mà ta còn định hỏi ngươi khá nhiều chuyện đấy, ngươi không được đi đâu”-Người hiệp sĩ chen vào

Ngay lúc anh ta nói xong, Lower lại lần nữa biến mất trong một khoảnh khắc, nhưng không thấy ở bất cứ đâu nữa, cô ta biến mất hoàn toàn rồi.

-“…”-

-“À thôi thì ta sẽ lo người gặp nạn trước, tên cô bé là gì vậy?”-Chàng hiệp sĩ nói khi quay mặt về phía Naline

-“…Naline, tên tôi là Naline, và cảm ơn anh lúc đó nhé”- Naline vẫy tay đáp lại một cách gượng mình

-“Trông nhóc có vẻ mệt mỏi, được rồi, vì ta cho rằng nó cấp bách, ta sẽ chở nhóc về thành phố kia nhé”-

Naline gật đầu đáp lại, chàng hiệp sĩ bế cô như đang bế một đứa trẻ sơ sinh rồi nhẹ nhàng đặt lên ngựa, khi leo ngựa, hiệp sĩ giang hồ giới thiệu:

-“Nhóc không cần phải lo khi nhìn thành phố rất nhỏ từ đây đâu, đây là Rôn-xi-nan-tê, là con ngựa chạy nhanh nhất trên thế giới đấy”-

Naline cười trừ khi nhìn vào dáng vẻ gầy gò của con ngựa mà anh ta tuyên bố là nhanh nhất thế giới, mà ban đầu Naline thấy nó khỏe mạnh dù ngoại hình của nó thì cô cho rằng có lẽ là lúc đó anh ta như vị cứu tinh của cô thôi, mà anh ta là vị cứu tinh của cô thật, nhưng không sao, chạy nhanh hay không cũng được, cô muốn ngủ trên lưng ngựa luôn, chỉ mong là Naline không bị rơi trong lúc đó, nhưng mà cái tên Rôn-xi-nan-tê thật sự quen thuộc đối với cô, cô đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải.

Cứ như vậy trong ánh chiều tà của mặt trời dần hạ xuống núi, một ngựa hai người độc hành trên con đường dẫn xuống thành phố phía xa, một thời gian mà Naline cảm thấy thật sự yên bình sau khi bị giết liên tục, ít nhất thì cô có thể nghỉ ngơi lúc này. À mà cô quên hỏi tên người hiệp sĩ:

-“Xin lỗi vì đã quên, cho hỏi?Tên anh là gì vậy?”-

Chàng hiệp sĩ tập trung cầm dây từ yên ngựa, chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta để một tay cầm yên ngựa mà tháo mũ sắt xuống, đó là khuôn mặt ẩn sau dáng hình của vị hiệp sĩ, mặt anh ta nhìn giống người Tây ban nha nhưng có đôi mắt xanh với bộ tóc vàng ánh, anh ta mỉm cười:

-“Thôi chết, ta quên mất rằng màn giới thiệu bị cắt lời nên ta đã quên mất, xin lỗi nhóc nhé, hãy để ta giới thiệu lại, ta là hiệp sĩ giang hồ tài ba đến từ xứ Mantra, tên của ta là Đôn-ki-hô-tê”-

-“…”-

-“Hả?!”-