WebNovelDreamWorld100.00%

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi

“Đôn-ki-hô-tê, nhà quý tộc tài và xứ Mantra” là một bộ tiểu thuyết do nhà văn Xéc-văn-téc người Tây Ban Nha viết và xuất bản vào năm 1605.

Bộ sách có ý phê phán những sự ảo tưởng, mơ mộng không thực tế trong thời kì phục Hưng hiện đại. Đây là một tác phẩm ý nghĩa đến mức một đoạn trích của nó đã được đưa vào sách giáo khoa đi cùng sự thể hiện giữa loại người tư tưởng phong kiến luôn ở quá khứ với loại người thực tế hiện đại luôn đi về phía trước.

Nhân vật chính cùng tên với câu chuyện Đôn-ki-hô-tê là một nhà quý tộc nghèo nhiễm những tư tưởng độc hại sau khi đọc quá nhiều tiểu thuyết về hiệp sĩ giang hồ khiến ông có mong muốn háo hức trở thành một hiệp sĩ giang hồ đi phiêu lưu khắp thế giới trên lưng con ngựa gầy gò tên Rôn-xi-nan-tê của mình cứu giúp mọi người.

Đó là những ký ức mà Naline đã nhớ sau khi nghe tên của vị hiệp sĩ giang hồ, và tất nhiên rồi - Cái quái gì đang xảy ra vậy?! - Naline tự gào lên trong lòng, cho đến bây giờ thì cô đã trải qua quá nhiều chuyện điên rồ ở cái thế giới này, bị một tên sát nhân xưng là bạn thân nhất của cô rượt giết cô suốt hàng trăm vòng lặp, để rồi một vị hiệp sĩ giang hồ đã cứu cô, rồi sao nữa? Ông ta chính là Đôn-ki-hô-tê, một nhân vật giả tưởng đang ở trước mặt cô cầm lái ngựa đưa cô về một thành phố cô nghi ngờ chắc chắn lại là một nơi nào đó giả tưởng từ một trí tưởng tượng của ai đó mà cô không biết.

Cô nhớ lại những gì Lower đã nói, về việc đây là giấc mơ của cô, ừ nhỉ? Nếu đây thực sự là một giấc mơ, sẽ không ngạc nhiên khi có những nhân vật giả tưởng đầy phong phú như vậy. Cơ mà Naline có thể chắc chắn, rằng thế giới này không hề bình thường chút nào, hay đúng hơn, đây không chỉ là một giấc mơ cũng vì sự vật trải nghiệm đến nỗi “thật”,quá “thật” của nó.

Song, dù hiện tại có nhiều câu hỏi mơ hồ chưa được giải đáp. Nhưng hãy bỏ qua chúng vào hiện tại bởi chúng ta có một vấn đề lớn hơn, đó là danh tính của Naline.

-“À mà bố mẹ nhóc sống ở đâu vậy? Để ta tiện dẫn nhóc về nhà luôn, dù sao ta cũng sẽ rảnh rỗi tới tối trước khi bước vào chuyến phiêu lưu của hiệp sĩ giang hồ vào ngày mai.”

Đôn-ki-hô-tê bắt đầu mở lời khỏi sau một khoảng thời gian dài im lặng từ lúc giới thiệu tên của bản thân. Khiến Naline, từ im lặng thành bị câm như hến hoàn toàn khi sự bối rối bắt đầu trỗi dậy -“giờ trả lời sao ta? Mình có phải người ở đây đâu mà có quan hệ? Trả lời sai một ly có khi đi một dặm như chơi.”- Naline nheo mắt thấp xuống vừa cố nghĩ trả lời sao cho phù hợp nhất, sao cho nhanh nhất trước khi người hiệp sĩ nhận thấy sự kỳ lạ từ hành động của cô.

-“…”-

-“…”-

Naline mỉm cười, cười đau và xấu hổ, mắt cô cụp xuống như chú cún bị người chủ la mắng với mồ hôi đang chảy đầm đìa, cô không nghĩ ra được bất cứ câu nào cả dù cô đã tự nhủ rằng phải trả lời thật nhanh. Thật may rằng người hiệp sĩ vẫn đang nhìn về phía trước như một ông chú già nua đầy kiên nhẫn đang chờ đợi câu trả lời từ một đứa trẻ.

-“…”-

-“…”-

-“Có phải? Ta đã đụng chạm gì đến chuyện không nên không?”-

Người hiệp sĩ hỏi một cách càm ràm pha chút lắp bắp, à, hiểu rồi, lý do ông ấy im lặng nãy giờ không phải là vì ông đang kiên nhẫn, ông ấy đang lo lắng về mấy việc như đã có chuyện gì xảy ra với bố mẹ Naline hay họ còn sống không? Cô thầm mừng vì trò đóng giả làm người câm của bản thân, giờ thì cô chỉ cần bịa ra một câu chuyện hoang đường nhưng đầy hợp lý là được.

-“Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ nữa.”-

-“…”-

-“…”-

-“…”-

-“Ờ thì tôi vừa mới tỉnh dậy ở một khu rừng với đống ký ức mơ hồ và không rõ ràng…ừm, tôi thực sự không nhớ gì cả! Cô gái hồi trước nói cô ấy là bạn thân nhất của tôi rồi ta có tình cảnh này, à ờ…ừmm, tôi chỉ nhớ rằng tên tôi là Naline thôi, còn lại tôi không nhớ gì hết, ờ ừm…là như vậy đấy!…”- Nhận ra cái thứ mình vừa nói quá nhảm nhí, Naline lúng túng lấp liếm che giấu một cách lắp bắp sau đó kết thúc bằng một nụ cười…gượng gạo.

-“…”- Khác với suy nghĩ của Naline theo hướng tiêu cực, Đôn-ki-hô-tê có một phản ứng trầm ngâm hơn, ông nheo mắt đầy suy tư như thể ông không nhìn về phía trước nữa, mặc dù vậy, tay năm dây từ yên ngựa của ông rất chắc chắn thể hiện nên một con người có kinh nghiệm cao. Người ai hiệp sĩ giữ tư thế đó một thời gian tạo thêm một khoảng lặng nữa giữa hai con người chỉ còn nghe được tiếng chân ngựa chạy trên cát. Cuối cùng, Đôn-ki-hô-tê kết thúc sự trống rỗng bằng câu nói đơn giản:

-“Ta hiểu rồi.”-

-“Ể?”-

-“Ta nói ta hiểu rồi”- Chàng hiệp sĩ nhắc lại đầy kiên nhẫn.(Trông ngầu thật đấy, Naline đã nghĩ như vậy)

Không định để Naline đáp lời, chàng hiệp sĩ tiếp tục với giọng già dặn:

-“Cô ta là killer.”-

-“Hể?”-

-“Cô ta là—“-

-“Ờ không, tôi biết anh gọi cô ấy là cái gì rồi, nhưng mà Killer nghĩa là sao?”-

-“Hừm, hôm nay ta bị ngắt lời tận hai lần, nhưng không sao, ta là một vị hiệp sĩ rộng lượng khiêm nhường, một người sẽ không để tâm tới những điều như vậy, hiệp sĩ giang hồ cũng chẳng phải là những kẻ ba hoa với cái tôi cao. Về câu hỏi của nhóc, đó là tên riêng gọi người phụ nữ đã định giết nhóc do những kẻ nhìn thấy cô ta đặt ra, có khá nhiều lời đồn về cô gái trẻ đấy, một trong số đó thì nói rằng cô ta là một “kẻ bên ngoài khu vườn”, người biết bí mật cấm, một trong nhiều khả năng chỉ những phù thủy toàn tri sở hữu, tuy vậy cô ta không phải phù thủy, à thì nếu thực sự là phù thủy, sẽ dễ dàng hơn trong việc xác nhận thân phận của cô ta. Song, việc được đặt cái tên “killer” cũng đúng như cái tên, cô ta là kẻ giết người, kẻ đầu tiên nhìn thấy cô ta là lần cô ta hủy hoại một ai đó đến chết, theo đúng nghĩa đen. Ta đoán rằng có lẽ bằng cách nào đó, cô ta biết đến nhóc, thực sự biết về ký ức của nhóc cũng như quan hệ của nhóc với cô ta”-

Đôn-ki-hô-tê nói cùng với cái nheo mắt đầy nghiêm túc như muốn nói rằng đó là tất cả những gì ta biết, rồi ông ấy giật yên cương khiến cho chú ngựa ngày càng chạy nhanh hơn, như thể ông ấy muốn về thành phố nhanh chóng càng sớm càng tốt vậy.

Người hoang mang nhất bây giờ phải kể đến là Naline, cũng phải thôi. Cái người, kẻ đã thẳng tay giết cô không chút do dự, nếu theo lời Đôn-ki-hô-tê kể là đúng, thì cô với Lower thực sự là bạn bè, bạn thân nhất còn làm điều này tệ thêm ấy chứ. Càng đi sâu hơn, cô nhận ra những ký ức cô sẽ lấy lại sẽ…kinh tởm đến ra sao khi có một người bạn là một kẻ sát nhân tâm thần đầy điên loạn như vậy, cô rốt cuộc đã làm gì cùng Lower từ lúc chưa mất ký ức? Cô không biết, cô làm vẻ như không muốn biết, ít nhất là bây giờ.

Naline cố tạm gác đi sự thắc mắc đầy đáng sợ đối với cô đầy hiện tại, rồi cô bất giác hỏi:

-“Đây là thế giới như thế nào vậy?”-Một câu hỏi để tạm lảng tránh đi sự sợ hãi trong lòng, trong khi đó người hiệp sĩ quay đầu lại mỉm cười nhẹ trước khi đáp lại đi kèm vẻ văn thơ:

-“Thế giới như thế nào à? Đó là góc nhìn của chính nhóc thôi, một thế giới đầy tồi tệ, một thế giới tươi đẹp, đều sẽ tuỳ vào người nhìn nó và góc nhìn sẽ thay đổi dựa vào những gì nhóc đã trải qua, dựa vào cuộc đời nhóc, nhưng dù vậy, nhóc không thể dùng góc nhìn của bản thân mình để nói rằng thế giới hiện tại là như thế được, bởi biết đâu ngoài kia, có những thứ nhóc chưa nhìn, thấy và cảm nhận thì sao? Có lẽ mọi việc không tồi tệ đến thế? Biết đâu được. Thực tế hơn, con người chúng ta chỉ nhìn thế giới qua năm giác quan, chúng ta tạo nên màu sắc, chúng ta nhìn thấy thế giới, nhưng thứ chúng ta thấy có thật sự như thế không? Không ai biết, nhưng chắc chắn sẽ có sự khác biệt hệt như một kẻ ba hoa và một người tri thức im lặng. Hãy vui vẻ lên nhóc”- ông nói, ông giảng như một người thầy đầu tâm huyết, như một nhà hiền triết có cơ hội thể hiện sự cao quý của kiến thức. Naline tạm mỉm cười hạ lông mày xuống chút, vẻ mặt chứa chút an tâm về một ai đó, một ai đó cô có thể coi là bạn. Naline đang nghĩ họ là bạn, đúng vậy. Cô thấy ổn hơn với nơi này rồi.

Còn Đôn-ki-hô-tê, mỉm cười đáp lại một cách thân thiện với trẻ em sau khi đáp giảng dài về một đống triết lý mà ông không biết ông có truyền tải hết được những gì ông muốn không, nhưng ông đã nói ra, đứa trẻ sau lưng ông đã thể hiện sự vui vẻ một lúc. Cũng lâu rồi ông mới nói nhiều như thế, dù không tự hỏi tại sao ông cảm thấy vậy, ít nhất ông cũng thấy vui khi chia sẻ kiến thức của mình cho một ai đó, cho một chủ đề nào đó.

Đôn-ki-hô-tê nhìn về phía xa thành phố với vẻ sáng lạng khi không nghĩ về thứ tương lai đang chờ đợi phía trước. Họ sắp đến rồi, ông nhanh chóng nói:

-“Nếu nhóc không nhớ về bố mẹ hay ký ức của nhóc, thì đừng lo, ta sẽ lo cho nhóc bằng một cái nhà trọ với một cái giường thoải mái cho những đứa trẻ, còn lại, ngày mai chúng ta sẽ tính toán nó sau. À! Ta có quen mấy người bán mấy con thú nhồi bông mà bọn trẻ khá thích, nhóc muốn một con không?”-

-“Hể? Vậy tôi sẽ không từ chối một con gấu bông đâu”- Naline đáp lại một cách ngạc nhiên, cô không nghĩ là thế giới này có gấu bông đấy! Tại sao không tận dụng cơ hội này để có một con nhỉ?

-“Vậy quyết thế đi, khi chúng ta về thành phố. Hôm nay quả là một cuộc nói chuyện tôi đánh giá là tuyệt vời cho một chuyến phiêu lưu của Đôn-ki-hô-tê tài ba này, nó sẽ mở ra nhiều cuộc phiêu lưu nữa cho con đường của một hiệp sĩ như tôi.”- Người hiệp sĩ cảm thán như một nhà thơ vào lần cuối của ngày hôm nay. Để lại khoảng không im lặng đầy thanh bình cuối cùng trong chuyến cưỡi ngựa về thành phố Casspalo.