51-60

Nhờ Tống Diệc Châu chỉ điểm, cô đến phòng nhân sự báo danh tham gia khóa đào tạo tài chính thương mại của đại học Dung Thành.

Nghe là Tống tổng đề cử, chủ quản bộ phận nhân sự phá lệ tăng thêm một suất cho cô.

Liên Chức nghe chương trình học tài chính là giả, phụ đạo thiết kế là thật.

Nghệ thuật thiết kế của đại học Dung Thành mặc dù kém hơn nước ngoài, nhưng cũng được coi là top 10 trong cả nước, sau khi nhận được giấy thông hành thì đến phòng giáo vụ lấy một chương trình học thiết kế nội thất, thời gian làm việc thì đến đại học Dung Thành học tập.Cô dự định tiếp tục học lên.

Trong nước cũng được, nước ngoài cũng được. Tất cả những thiếu sót về chuyên môn của cô đều phải bù đắp lại. Chức vị thư ký tổng giám đốc của Thần Đạt này chẳng qua chỉ là thủ đoạn xoay sở tài chính của cô.

Vì thế hai tuần kế tiếp, Liên Chức ban ngày đi làm, buổi tối đi học.

Thật không dễ dàng để lấy lại gốc, và quá nhiều kiến thức chuyên môn và kỹ thuật bố cục cơ bản của cô đều đã bị lãng quên.

Đảo mắt đã đến cuối tuần đầu tiên của tháng mười, Phương Thành theo Tống Diệc Châu đi Đức họp.

Liên Chức nhìn những ngày tốt đẹp trên lịch.

Ngày mai chính là triển lãm thiết kế đầu tiên của Trầm Hi ở Dung Thành, địa điểm tổ

chức tại trung tâm hội nghị quốc tế Dung Thành, đến lúc đó hàng trăm nhân tài quy tụ,

nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật đều trở về.

Liên Chức gọi điện thoại cho Hoắc Nghiêu.

Cô một chút cũng không đề cập tới chuyện triển lãm, chỉ hỏi anh ta ngày mai có thời gian hay không, có một nhà hàng kiểu Pháp rất nổi tiếng.

"Ngày mai... không phải ngày mai.”

Giọng anh ta lười biếng lại thờ ơ, Liên Chức không nhắc tới Hoắc Nghiêu cũng quên mất,

"Ngày mai là buổi triển lãm của Trầm Hi, thiệp mời đã gửi tới rồi.”

“Hả?”

Cô nói với giọng điệu rất tiếc nuối, trong lời nói cũng mang theo sự ủy khuất không dễ phát hiện,

"Đêm đó sau khi anh đưa em về, em cũng không gặp lại anh.”

Hoắc Nghiêu nói: "Nhớ anh?”

Đầu kia không nói lời nào, nhưng hơi thở giống như lông vũ, xẹt qua lỗ tai Hoắc Nghiêu.

Ánh mắt Hoắc Nghiêu ý bảo động tĩnh người bên cạnh nhỏ một chút, những người khác cũng lập tức im lặng.

Anh ta cười cười: "Vậy thì đi cùng anh đi.”

“Có thể không?”

“Đương nhiên.”

“Làm phiền anh rồi.”

*

Ngày hôm sau Hoắc Nghiêu lái xe tới đón Liên Chức, đích đến là trung tâm hội nghị quốc tế.

Hôm nay Hoắc Nghiêu mặc áo sơ mi màu xanh bạc hà, phối hợp với thiết kế màu tím nhạt. Người khác mặc chỉ sợ thô thiển, khi anh ta mặc vào lại toát lên vẻ quyền quý và cổ kính.

Đến triển lãm thiết kế, đại sảnh đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh cùng gia đình quyền quý.

Tấm áp phích giới thiệu dài của Trầm Hi treo dọc theo đại sảnh, đi nửa vòng tròn, Liên

Chức vẫn là lần đầu tiên tới trung tâm hội nghị quốc tế, nhưng đối với nơi này cũng không tính là xa lạ.

Giấc mơ cuối cùng của mỗi nhà thiết kế chẳng qua là ngay tại trung tâm quốc hội, có thể tổ chức một buổi triển lãm.

Liên Chức si ngốc nhìn nơi này, vẻ ngoài của nó nhìn từ xa giống như một đám mây, nhìn gần lại giống như mê cung.Ánh mặt trời dọc theo bầu trời trong suốt không góc chết chiếu xuống, mà dưới tòa kiến trúc to lớn, nhân loại lại nhỏ bé như hạt kê.

Trầm Hi không thấy đâu, ngược lại một đám phóng viên đang không ngừng chụp ảnh tác phẩm nhiều năm của cô ta trên tường.

Hoắc Nghiêu thấy mấy người bạn, đi tới hàn huyên. Liên Chức lập tức đi dọc theo tác phẩm của cô ta lướt qua từng bức. Hai năm nay sáng tác với tần suất cao, nhưng phong cách cổ điển càng ngày càng thống nhất lại không gây chấn động giới nghệ thuật nữa.

Liên Chức đi lên lầu hai, đám người mênh mông vây quanh một tác phẩm trưng bày, đám người tản ra không bao lâu cô mới tiến lên.

Đến khi thấy rõ tác phẩm kia, cô thoáng chốc cứng đờ tại chỗ.

Kết cấu hình ảnh lựa chọn ít màu sắc đại dương, giường tròn kiểu vỏ sò miên man bất định, tường sơn như ráng chiều, còn có đèn chùm kiểu du thuyền treo trên trần nhà.

Kỳ quái đến mức khiến cho người ta cảm giác giống như bước chân vào đại dương.

Liên Chức vẫn nhớ rõ sự kích động khi cô giao tác phẩm này cho thầy hướng dẫn. Cô vứt bỏ phong cách đơn giản và hậu hiện đại được công nhận trước mắt, tung ra đại chiêu.

Cô muốn nhờ Trương Viễn Triết giúp cô đầu tư ,Trương Viễn Triết xem xong cũng khen không dứt miệng, một lời đáp ứng.

Sau đó hơn nửa năm sau lại thay đổi.

Bản thảo gốc của Trương Viễn Triết không cánh mà bay, ông ta cắn chết nói chưa bao giờ thấy qua, mà bản sao chép của Liên Chức lại bị lên án đạo nhái.

Lại nhìn thấy tác phẩm mình đã sửa chữa hơn ba trăm ngày một lần nữa, trong nháy mắt Liên Chức ướt đẫm hốc mắt.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ cô cũng có thể đi tới nơi này.

“Madam?”

Liên Chức quay đầu, một người ngoại quốc trung niên tóc vàng đang cười với cô, tiếng phổ thông rất lưu loát,

"Cô rất thích tác phẩm này sao, tôi thấy cô đứng ở đây rất lâu.”

Liên Chức nói: "Đúng vậy, nó khiến tôi cảm nhận được tự do thuộc về mình.”

“Tự do? Làm sao thấy được?”

Liên Chức nhớ lại quan niệm thiết kế lúc trước, cô sinh ra đã là cô nhi, nhận được sự ấm áp lác đác không có mấy, ngược lại không bằng sinh vật phù du sống trong biển kia, có thể du lịch dưới đáy biển không trở ngại.

"Nếu tôi sống trong một ngôi nhà như thế này, tôi sẽ tưởng tượng mình là một con cá, ở trong đó là sự thuộc về và cũng là sự tự do.”

Nói xong cô nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của người đàn ông tóc vàng: "Câu nói kia của quốc gia các cô nói thế nào nhỉ, tri kỷ nhìn đâu cũng giống nhau. Chỉ là sau này Vivian không còn tác phẩm nào như vậy ra đời nữa.”

Vivian là tên tiếng Anh của Trầm Hi, hắn đưa cho Liên Chức một tấm danh thiếp, nói sau này có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác.

“Jeff Steven.”

Phần giới thiệu khác một chữ không có, cô đã lâu không xem tạp chí thiết kế, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi người này là ai.Liên Chức đi vòng qua góc rẽ của tác phẩm, Trầm Hi đang mặc một chiếc váy màu cà phê nhạt, cười nhạt nói chuyện với mấy người hơn năm mươi tuổi bên cạnh.

Sau khi nhìn thấy Liên Chức, ý cười của cô ta không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng dời đi.

Liên Chức lại từng bước từng bước đi về phía cô ta.

“Chúc mừng cô Trầm Hi, triển lãm thiết kế hôm nay e là phải đăng báo mấy ngày rồi.”

Trầm Hi giả vờ cười nói: "Cám ơn.”

“Tác phẩm đoạt giải "Thế giới dưới đáy biển" thật sự rất tuyệt.”

Liên Chức nói,

"Chỉ là hình ảnh dính vết trà có chút đáng tiếc, nhưng tôi tin Trầm tıểυ thư nhất định sẽ thiết kế ra tác phẩm tốt hơn.”

Vết trà là do cô không cẩn thận nhuộm lên, lúc ấy Trương Viễn Triết còn lấy lý do đau lòng nói vài câu với cô.

Ý cười của Trầm Hi cứng đờ, tay cũng không kìm được mà run rẩy.

Liên Chức đứng đối diện cô ta, thấp giọng nói: "Giữ nụ cười, phóng viên tới rồi.”

Mấy phóng viên tiến lên hỏi mấy vấn đề, bởi vì liên quan đến nội dung đăng tải của tạp chí.

Trầm Hi duy trì nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, trả lời từng câu một.

Sau ba mươi câu hỏi, cuộc phỏng vấn dần dần trở nên sắc bén.

"Trầm ŧıểυ thư, tựa hồ từ sau khi cô có tác phẩm đoạt giải, phong cách thiết kế lập tức khác hẳn, ngài là vì muốn đột phá sao?”

Nụ cười của Trầm Hi thiếu chút nữa không duy trì được, cô ta không nhớ rõ chính mình trả lời cái gì, chỉ nhanh chóng lừa gạt cho qua.

Phóng viên lại càng ngày càng sắc bén.

"Tác phẩm "Thế giới dưới đáy biển" của ngài vừa ra đời, lúc ấy đã liên quan đến phong ba sao chép, ngài thấy chuyện này là như thế nào?"

Đề tài này quá nhạy cảm, trợ lý cũng giúp nói mấy câu ngăn cản.

Cách đám người, Liên Chức và Trầm Hi nhìn nhau, một người bình tĩnh xem kịch, một người trong đáy mắt tràn đầy hận ý.

Tiệc tối triển lãm, Trầm gia chọn ở khách sạn sáu sao lớn nhất Dung Thành.

Lúc này, trong đại sảnh khách sạn lấp lánh ánh đèn, bóng người nhốn nháo, bồi bàn bưng khay rượu qua lại giữa khách khứa, một cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ.

Mà nhân vật chính là Trầm Hi lại không được vui vẻ bao nhiêu.

Trầm Khải Dương không đến không sao cả, cha cũng không đến, ngay cả Tống Diệc

Châu cũng đi Đức họp về muộn, Hoắc Nghiêu còn dẫn theo một người phụ nữ để làm phiền cô ta.

“Sao lại mất hứng?”

Nhận thấy được tâm tình trầm thấp của con gái, Trầm phu nhân vỗ vỗ tay cô ta,

“Cha con không thoát thân được, nếu không ngày quan trọng của con gái như vậy, sao ông ấy có thể không đến, về phần anh trai con, trở về mắng nó là được.”

Trầm Khải Dương chính là sự tồn tại giống như bá chủ của Trầm gia, được toàn bộ gia tộc che chở nuông chiều tới kiêu ngạo,, ngay cả cha Trầm muốn quở trách cũng phải nhẫn nại ba phần.

Trầm Hi nào dám mắng anh ta.Trầm Hi vốn có một bụng ủy khuất, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt từ ái của mẹ

Trầm, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc sườn xám, khoác áo choàng, trang sức toàn thân ngoại trừ cây trâm cài áo kia thì không còn gì khác.

Nhưng khí thế toàn thân ung dung quý phái kia, không ai có thể sánh bằng.

Trầm Hi nghĩ, cô ta là con nuôi thì thế nào, chỉ cần có quan hệ với Trầm gia, tất cả mọi người đều phải kính nể cô ta ba phần.

Khi cánh cửa phòng tiệc mở ra, tất cả tân khách trong hội trường đều tập trung chú ý, dưới ánh đèn sân khấu, Trầm Hi nhìn ánh mắt tôn kính hoặc hâm mộ của các tân khách, bất bình trong lòng rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

Liên Chức cũng đang nhìn hai mẹ con kia, bên tai cô thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng thì thầm, than mệnh của Trầm Hi tốt, vậy mà được Trầm gia thu nuôi.

Cũng than vị đại ŧıểυ thư của Trầm gia kia nguyên bản được coi là hòn ngọc quý trên tay, nếu như không đi lạc, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cỡ nào.

So với Trầm Hi, Liên Chức lại len lén chú ý tới vị Trầm phu nhân kia.

Con gái duy nhất của tướng quân, liên hôn chính trị, đến Trầm phu nhân này đã là đời thứ tư, tiền tài và quyền lợi như rễ của cây đại thụ vừa chắc chắn lại trải rộng, người của Trầm gia phủ sóng toàn bộ Hoa quốc.

Liên Chức không khỏi nhớ tới lời đồn bên ngoài.

Trầm phu nhân vốn sinh đôi, nhưng chị gái chưa đầy tháng đã bị người hầu trộm đi, từ đó Trầm phu nhân vẫn luôn khúc mắc, sau đó mới thu dưỡng Trầm Hi.

Liên Chức cũng sinh ra ý niệm như vậy: Nếu người kia tìm được chị gái, sợ là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Đảo mắt, Trầm Hi và mẹ Trầm đã đi tới trước mặt bọn họ.

Trầm phu nhân nói với Hoắc Nghiêu: "A Nghiêu, đã lâu không gặp cậu.”

Hoắc Nghiêu lại thờ ơ cười nói: "Lâu rồi không gặp, dì Trầm càng ngày càng trẻ.”

“Ba hoa.”

Bà lơ đãng nhìn Liên Chức bên cạnh, cười nói,

"Bạn gái cậu sao?”

Hoắc Nghiêu nhìn Trầm Hi đối diện, nói: "Đúng vậy.”

“Cô gái nhỏ rất xinh đẹp.”

Trầm phu nhân khen,

“Đứng chung một chỗ với cậu quả là trai tài gái sắc.”

Liên Chức nhếch môi cười.

Lúc này, phía sau truyền đến vài tiếng động, khu yến hội trước cửa đột nhiên náo nhiệt không ít.

Trầm Hi thò đầu nhìn, là Tống Diệc Châu tới. Hắn mặc bộ vest màu xám đậm, cà vạt được thắt tỉ mỉ.

Có người tiến lên hàn huyên, hắn chỉ thản nhiên gật đầu, nói lại hai câu.

Trầm Hi nhìn Trầm phu nhân, sau khi được cho phép, lập tức chạy về phía hắn.

“Tống Diệc Châu, được lắm, lần đầu tiên em tổ chức triển lãm thiết kế anh lại đến muộn!

Có phải là bạn trai em hay không!”

Cô ta bày ra vẻ hung hăng, lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên của hắn.

Trong mắt Tống Diệc Châu hiện ra một nụ cười cực nhạt: "Hội nghị lần này ở Đức đã được quyết định hơn nửa năm trước, khi đó em còn chưa đặt phòng triển lãm và thời gian.”

Trầm Hi nói: "Em mặc kệ!”Cô ta vẫn không chịu buông tha, Tống Diệc Châu thay đổi cách nói,

"Vừa rồi anh ở trên xe đã xem ảnh chụp phòng triển lãm của em, thành tích rất tốt, tiếp tục cố gắng.”

Tâm tình Trầm Hi lập tức sáng lên.

Nhưng tâm tư hẹp hòi khiến cô ta cố ý bới móc: "Còn tiếp tục cố gắng nữa, em là trẻ con sao? Quà đâu, đi Đức một chuyến cũng không biết mang quà cho em.”

Vừa dứt lời, Tống Diệc Châu đặt một cái hộp trên tay cô ta.

Hắn thản nhiên nói: "Mở ra xem.”

Trầm Hi kinh hỉ nhìn hắn một cái, cô cho rằng sẽ là một món đồ đặc thù như nhẫn hay vòng cổ gì đó, kết quả mở ra nhìn, là một cái trâm cài áo.

Tống Diệc Châu nói: "Thích không?”

“Cũng được.”

Nói cũng được, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ cong lên.

Lúc này, bên cửa truyền đến một giọng nói trêu chọc.

“Hi Hi, có phải đã quên chú Giang rồi không?”

Trầm Hi mở cửa ra, một người đàn ông đeo kính râm đến gần phòng tiệc, tháo kính râm ra, ngũ quan của ông lạnh lẽo, có vẻ hơi hung dữ. Nhưng mặt mày lại toát lên vẻ kiêu ngạo.

“Làm sao có thể?" Trầm Hi cười nói,

"Chú Giang, chú thật sự tới rồi!”

Không chỉ khách khứa trong hội trường, Liên Chức cũng đang nhìn bọn họ.

Cô nhìn người đàn ông đeo kính râm xoay vòng trên tay, sau lưng thoáng chốc cứng đờ, nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời khiến tóc gáy cô dựng đứng lên.

Đoạn hồi ức hoảng sợ nhất trong nháy mắt lẻn vào trong đầu cô, lan tràn tới tứ chi bách hài.

Nếu như nói bị sao chép, bị phán vào tù, Liên Chức còn có thể sống sót, nhưng bị xô đẩy tới biên giới mại dâm, trong nháy mắt cướp đoạt toàn bộ con đường sống của cô.

Có vô số đêm cô liều lĩnh chạy trốn, kinh hồn bạt vía tránh né lính đánh thuê truy đuổi.

Nhưng không có ngoại lệ, Liên Chức đều bị bắt trở về.

Không biết sau bao nhiêu lần, rốt cuộc khi cô mình đầy thương tích thì gặp được ông chủ sau lưng họ.

“Sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?”

Người đàn ông nhíu mày, không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng,

"Bị đánh thành như vậy còn muốn chạy, đáng thương, thật sự là đáng thương.”

Liên Chức khóc lóc cầu xin ông ta thả cô ra.

“Thả cô? Được.”

Ông ta cười hì hì, đá đá chân cô, máu thấm ướt giày ông ta.

Người đàn ông nhướng mày cọ vào mặt cô, Liên Chức cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể buông tha cho cô, liếʍ giày cho ông ta cũng được.

Lúc này, đã có mấy tên cao to đen hôi từ cửa đi vào.

Camera lóe lên một cái, ánh sáng trong mắt bọn họ hiện ra khiến Liên Chức sợ hãi, cô run rẩy trốn ở một góc.

“Chạy trốn bị bắt về, hậu quả là gì cô có biết không?”

Giọng nói của người đàn ông điềm nhiên như không, ông ta ngồi ở trên ghế ngoắc ngoắc điện thoại di động, mấy tên thô kệch kia cởi quần áo tới gần Liên Chức.

“Không!!!”

Kiếp trước cho đến khi chết đi, Liên Chức cũng cho rằng mình xui xẻo.Cô là một phụ nữ sống một mình bị băng nhóm tội phạm theo dõi, nhóm của họ có rất nhiều cô gái, cô không phải là ngoại lệ.

Mãi đến khi bị một súng bắn vỡ cổ, Liên Chức cũng không nghĩ người ép buộc cô dấn thân vào tổ chức mại dâm là người có liên quan tới Trầm Hi.

Cho đến giờ phút này, tầm mắt cô nhòe đi nhìn người đàn ông kia đang xoa xoa đầu

Trầm Hi, hai người nhìn nhau cười một cái.

Móng tay Liên Chức bấm vào lòng bàn tay bật ra vết máu.

Môi cô run rẩy, trắng bệch đến tím tái. Thanh đao thù hận kia ở trong lòng cô rung đến long trời lở đất, muốn xé cả máu và thịt xuống.

Tầm mắt của cô quá mức sắc bén, Giang Khải Minh cảnh giác nhìn qua.

Liên Chức vội vàng rũ mí mắt, vài giọt nước mắt lại nhanh chóng rơi xuống ly rượu đỏ.

Trong phòng vệ sinh không có một bóng người, vòi nước chảy ào ào, vượt qua tiếng khóc tê tâm liệt phế của Liên Chức.

Đại sảnh yến hội vô cùng náo nhiệt, tiếng chúc mừng khen tặng, âm nhạc du dương, đủ

các loại âm thanh như dây thép quấy nhiễu trong đầu Liên Chức.

Cô chợt nhớ lại quãng thời gian ở dưới vực sâu kiếp trước.

Cô giống như túi vải rách, giống như súc sinh bị đùa bỡn, sống không bằng chết.

Đau đớn cố ý bị áp chế trong nháy mắt toàn bộ trở về nguyên trạng, xuyên qua hai mắt đẫm lệ, cô mơ hồ nhìn khuôn mặt này trong gương.

Chính là khuôn mặt này, kiếp trước trải qua ba năm lao ngục, một năm cưỡng bức, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã sống một đời như khô héo.

Trái tim co rút đau đớn khiến cho gò má Liên Chức hung hăng nhăn nhúm lại, cô càng đau, lại càng hận.

Hận Trầm Hi, hận Hoắc Nghiêu, hận người đàn ông không biết tên kia.

Nếu nói lúc trước Liên Chức chỉ muốn dìm Trầm Hi xuống, mất sạch danh dự. Như vậy hiện tại, Liên Chức muốn cô ta chết!

Lúc này, có người đẩy cửa vào nhà vệ sinh, Liên Chức lập tức lau nước mắt, cúi đầu giả vờ rửa tay.

Sau khi đám người rời đi, cô mở túi trang điểm ra, sửa soạn cho bản thân một cách đơn giản.

Làm xong tất cả, Liên Chức lấy ra lọ thuốc thử nhỏ giấu trong túi.

Đây là chuẩn bị cho Tống Diệc Châu. Vốn thời gian tốt để thực hiện kế hoạch nên là một hai tháng sau, chờ hắn buông bỏ phòng bị, chờ sau khi bọn họ mập mờ đạt tới giai đoạn cháy bỏng nửa đưa nửa đẩy.

Nhưng Liên Chức hiện tại không có thời gian này, cô cần gấp một số tiền lớn.

Mà Tống Diệc Châu vừa vặn có thể giúp cô chuyện này.

Liên Chức ra khỏi nhà vệ sinh.

Khách sạn có rất nhiều người lui tới, có doanh nhân hẹn ở đây bàn chuyện làm ăn, Liên

Chức đi ra một đoạn lại trở về, chỉ thấy cuối hành lang có mấy người đàn ông đang hàn huyên.

Trong đó một người đàn ông hơi béo mặc âu phục chính là Thạch tổng.

Cô dường như không hẹn mà gặp, ngược lại là Thạch tổng gọi cô lại.“Liên thư ký, sao cô lại ở đây?”

“Thạch tổng”

Liên Chức ra vẻ kinh ngạc,

"Tôi nhờ phúc của Tống tổng tới tham gia một bữa tiệc tối.”

Thạch tổng vui mừng nói: "Nói vậy Tống tổng cũng ở đây sao? Vậy cô phải giới thiệu tiến cử cho tôi.”

*

Bóng người trong đại sảnh nhốn nháo, bồi bàn bưng khay rượu đi qua đi lại.

Ban công ngoài trời, mấy người đàn ông có tướng mạo anh tuấn đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, trong lúc nâng ly xen lẫn với tiếng cười nói náo nhiệt.

Hoắc Nghiêu hỏi Tống Diệc Châu về tiến triển cuộc họp lần này ở Đức.

“Cũng được, hợp đồng bên kia đã ký rồi.”

Tống Diệc Châu cười nhạt, hắn cởi áo khoác,

áo sơ mi để hở hai cúc. Lưng tựa vào phía sau hiện ra sự tùy ý hoàn toàn khác với khi làm việc.

Hoắc Nghiêu nhướng mày: "Vậy mấy cổ đông của Thần Đạt thì sao?”

Tống Diệc Châu liếc xéo anh ta: "Cậu nói đi.”

Ông của Tống Diệc Châu dự định đưa căn hộ đường phố Đức vào Dung Thành, hợp tác với nhà phát triển bất động sản lớn nhất địa phương. Mấy lão đồ cổ của Thần Đạt vừa nghe nói chuyện này đều bỏ gánh nói ông quá mức gấp gáp.

Hoắc Nghiêu nở nụ cười, đang định nói gì đó.

“Thật nhàm chán, đến tiệc tối của em còn phải tán gẫu công việc.”

Trầm Hi ngồi bên cạnh Tống Diệc Châu đang bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Tống Diệc Châu cũng thấy đủ rồi cũng thu liễm, cười nhạt rót một ngụm rượu.

Những người khác cũng trêu chọc cô ta hai câu là bạn gái quản nghiêm, mặt Trầm Hi chợt đỏ chút, bày ra dáng vẻ kiêu căng.

“Hi Hi, con quản Tống tổng chặt như vậy cũng không tốt, đàn ông phải làm đại sự.”

Giang Khải Minh không biết đã đi tới từ lúc nào, vỗ vỗ bả vai Trầm Hi.

Trầm Hi: "Ai cần chú lo.”

“Người khác chú lười quản, ai bảo chú là chú con.”

Ánh mắt Giang Khải Minh nhìn Tống

Diệc Châu, ông ta cầm ly rượu khẽ kính Tống Diệc Châu.

Tống Diệc Châu cũng khẽ gật đầu, nhưng khóe miệng đang cong thì dừng lại.

Giang gia làm ăn màu xám, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Ánh mắt hắn vô tình hướng qua bên cạnh, vừa lúc thoáng nhìn thấy Liên Chức đi về phía bọn họ, đôi mắt hồ ly của cô trong vắt sáng tỏ, thẳng tắp tập trung ở trên mặt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu nhìn thấy khóe miệng cô nở nụ cười.

Mọi người chỉ thấy cô đi tới bên cạnh Tống Diệc Châu, thấp giọng nói gì đó.

Tống Diệc Châu lập tức đứng dậy đi vào đại sảnh.

Sắc mặt Trầm Hi có chút không tốt.

Lúc Liên Chức rời đi, Giang Khải Minh rất hứng thú nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn hàng hóa. Cô đè xuống sự buồn nôn và hận ý kia, xoay người rời đi.

...

Thạch tổng ở đây nhìn thấy Tống Diệc Châu quả thực vui mừng quá đỗi, lập tức muốn tiến vào vòng hai huy động vốn, lại bởi vì Tống Diệc Châu đi Đức nên ông đã vài ngày không gặp được người, vừa vặn gặp nhau trong yến hội lần này ước định thời gian hội nghị.

Tống Diệc Châu bình thản như không cười nói: "Một loạt chính sách của quốc gia về đồ dùng nội thất vừa được đưa ra, ý tưởng đồ dùng nội thất bảo vệ môi trường của Kỳ Mộc

vượt lên trước, nên sốt ruột chính là Tống mỗ mới đúng.”

Thạch tổng nói: "Thạch mỗ không có dã tâm lớn như vậy, chỉ hy vọng cơ nghiệp bậc cha chú để lại không đến mức suy tàn ở chỗ tôi là được.”

“Từ suy tàn này có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.”

Tống Diệc Châu nói: "Ba giờ chiều thứ sáu thế nào?”

“Đương nhiên, đến lúc đó Thạch mỗ xin đợi Tống tổng đại giá quang lâm.”

Thạch tổng nói,

"Nói đến đây vẫn là nhờ gặp được thư ký Liên ở hành lang, mới biết được Tống tổng ở đây. Vừa rồi tôi nói chuyện với cô ấy biết được quy trình, thư ký tận trách như vậy tôi cũng không gặp nhiều.”

Tống Diệc Châu thoáng nhìn Liên Chức một cái.

Bởi vì được khích lệ mà sự vui sướиɠ đã bò lên đuôi lông mày cô, lại bởi vì cái nhìn chăm chú của hắn mà thoáng kiềm chế.

Tống Diệc Châu dời tầm mắt đi, nhẹ nhàng nói.

“Thạch tổng quá khen, chỗ cô ấy cần học vẫn còn rất nhiều.”

Thạch tổng lại nói: "Hôm nay đúng lúc Tống tổng từ Đức trở về, Thạch mỗ phải kính ngài một ly.”

“A…”

Trong nháy mắt răng môi chạm nhau, Liên Chức mở to hai mắt, trong con ngươi trong veo là sự mờ mịt hoàn toàn không phản ứng kịp.

Cô theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng hai tay chống cực trong lồng ngực Tống Diệc

Châu yếu ớt không xương, càng giống như lông vũ nhẹ nhàng phất qua trêu chọc hắn, gãi gãi khiến cho hắn tê dại đầy đầu.

Bàn tay hắn ôm lấy gáy cô, cô như bị mở công tắc gì đó, môi như ngọc trai vốn đóng chặt, trong nháy mắt đó bị ép mở ra.

Tống Diệc Châu theo khe môi chui vào.

Trong nháy mắt môi lưỡi giao nhau, máu hắn cấp tốc chảy ngược lên đầu, tất cả cảm quan đều tập trung ở nơi mềm mại thơm ngọt kia. Đầu lưỡi cô vừa mềm vừa ướt, mùi hương như lan tùy ý truyền tới chóp mũi Tống Diệc Châu.

Tim hắn đập như trống, mạch đập như sấm, dây cung kiềm chế căng thẳng vào giờ khắc này ầm ầm đứt phựt. Trong thời khắc đêm khuya yên tĩnh này, trước thân thể mềm

mại trong ngực, lý trí của hắn bị thuốc kích dục ngầm chiếm hữu không còn sót lại chút gì, khát vọng cưỡng đoạt ở trong thân thể gần như nổ tung.

Hắn quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, hung hăng liếm mút, tay cũng kìm lòng không đậu nắm lấy một bên nhũ thịt trước ngực cô.

Cô lại bị ý đồ của hắn dọa đến hung hăng run rẩy, đầu lưỡi ở trong miệng hắn kịch liệt giãy dụa.

“Tống... tổng... không...”

Nói cũng không được đầy đủ, Tống Diệc Châu lập tức quấn lấy lưỡi cô, hung hăng mút một cái.

Cô lập tức mềm nhũn trong lòng hắn, đầu lưỡi cũng dựa vào đầu lưỡi hắn, mặc cho hắn càn quét, liếm láp. Tiếng ngâm nga như có như không kia càng kích thích hắn phát cuồng.

Tống Diệc Châu ôm ngang cô, đi vào phòng ngủ.Cô bị ném lên giường lớn trong phòng ngủ, trước mắt mơ hồ long trời lở đất, ánh sáng trước mặt cô bị Tống Diệc Châu đứng ở bên giường che khuất toàn bộ, hắn kéo cà vạt xuống, đáy mắt màu hổ phách bị nhuộm thành màu đen đậm, lộ ra dục vọng xâm chiếm.

“Không.... Tống tổng.... Tôi là Liên Chức! Tôi là Liên Chức!”

Cô đọc được ý đồ của hắn, hoảng sợ giãy dụa lui về phía sau. Cổ chân lại bị kéo trở về,

Tống Diệc Châu xoay người đè lên, sau đó tất cả tiếng kêu cứu của cô đều bị hắn chặn ở trong miệng.

Ngón tay hắn luồn vào trong mái tóc đen của cô, nắm lấy gáy, hôn cô thật sâu, gần như muốn nuốt chửng cả người cô.

Tay kia của hắn kéo áo sơ mi của cô ra, dọc theo khe hở áo ngực chui vào.

“Không… Ưm ưm…”

Tiếng khóc than trầm thấp từ giữa răng môi truyền đến, khi bàn tay thô ráp nắm lấy một bên ngọc nhũ mềm mại của cô, cô gần như khom người lại, lại bị sức nặng của người đàn ông trong nháy mắt đè trở về.

Cô cảm nhận được sự cào cấu tùy ý, ngón tay thô ráp nghiền qua đầu vú của cô, lại cọ qua cọ lại. kích thích khiến cả người cô hưng phấn phát run.

Bụng dưới lại ướt đẫm đáng xấu hổ.

Phòng ngủ mờ ám chỉ có duy nhất một chút ánh sáng chiếu vào, trên giường lớn mơ hồ có thể thấy được người đàn ông đặt thiếu nữ ở dưới thân, váy bó mông của cô trong lúc giãy dụa đã bị đẩy tới bên hông, hai chân dài nhỏ bị ép mở rộng quấn hai bên hông người đàn ông.

Thân hình người đàn ông to lớn, gần như bao phủ hoàn toàn cô.

Chỉ có bộ ngực mở rộng mơ hồ có thể thấy được một bàn tay xoa bóp qua lại, ngực sữa tinh tế thỉnh thoảng tràn ra từ trong kẽ tay, Tống Diệc Châu kẹp lấy đầu ngực của cô đi tới đi lui, nghiền đến tàn nhẫn, khiến cô run rẩy càng lợi hại.

“Không... Đừng…”

Giọng nói trong xoang mũi cô nhẹ nhàng, yếu ớt, mềm mại thấu xương. Tống Diệc Châu cảm thấy phần bụng sưng tấy kia sắp nổ tung, ngón tay hắn lướt qua bụng dưới, chui vào trong qυần lót của cô.

Cô mở to hai mắt, muốn giãy dụa, nhưng hai tay bị Tống Diệc Châu dùng một tay khống chế đặt ở phía sau đầu. Liên Chức cảm nhận được ngón tay hắn vuốt ve qua lại dọc theo môi âm hộ của cô, chậm quá dày vò cô.

Vô số khoái cảm bò lên người Liên Chức, cô ướt càng dữ dội hơn, phải gắt gao đè nén xúc động muốn rêи ɾỉ.

Cánh môi ẩm ướt mềm mại lại phản bội cô, bám vào ngón tay Tống Diệc Châu, run rẩy phun mật.

Tống Diệc Châu dọc theo khe hở chui vào.

“Ưm... Đừng…”

Bên trong là sức hút khiến hắn hít thở không, chỉ đi vào một đoạn nho nhỏ đã mọc ra ngàn cái miệng đến mút lấy hắn. Yết hầu Tống Diệc Châu nặng nề lăn lộn, hắn nhìn xuống người phụ nữ đã khóc đến lê hoa đái vũ dưới thân này, đồng tử ảm đạm như mực.Chỉ nghe thấy tiếng khóa kéo cởi ra, trong bóng đêm mờ ám phảng phất như bắt đầu một nghi thức nào đó...

Khi cự vật cực lớn đặt ở miệng huyệt của cô, hốc mắt cô nhất thời ướt đẫm, hai chân vô lực đạp hắn, tay cũng liều mạng giãy dụa.

“Tống tổng anh không thể như vậy! Tôi là Liên Chức, không phải bạn gái anh!”

Cô khóc rất thảm, chóp mũi phiếm hồng, đôi môi bị hắn mút qua cũng nhuộm thành màu đỏ yêu diễm, nhưng dáng vẻ này trong mắt người đàn ông lại càng nổi bật, càng

gợi lên dục vọng đùa bỡn không kiêng nể gì của hắn.

Lần đầu tiên tiến vào cũng không thuận lợi lắm.

Quy đầu cực đại cọ qua cọ lại trong huyệt của cô, khi hung hăng đâm tới quy đầu lại trượt về phía trước, mạnh mẽ cọ qua âm vật nhỏ của cô.

Liên Chức lập tức há to miệng rêи ɾỉ một tiếng, sảng khoái đến mức bụng dưới kịch liệt run lên.

Cảm giác nghiền ép tê dại dọc theo miệng huyệt lan tràn ra, ngứa ngáy như thể có ngàn

côn sâu bọ đang bò lên, cô khát vọng được xâm nhập, được hắn hung hăng lấp đầy.

Trên mặt cô lại là dáng vẻ tuyệt vọng, cô hung hăng cắn Tống Diệc Châu, cắn không được lập tức dùng đầu đụng hắn.

“Tống tổng! Anh tỉnh táo lại đi, tôi là Liên Chức mà.”

Tiếng khóc nức nở của cô đứt đoạn nối tiếp, chút lực đạo kia càng giống như là mèo gãi ngứa, sau khi Tống Diệc Châu thoải mái khống chế cô, tách nắm đấm của cô ra mười ngón tay đan vào nhau.

Hắn ở bên tai cô khàn khàn nói một tiếng "Ngoan", dưới thân lập tức dùng thế như chẻ tre hung hăng cắm vào.

Chỉ tiến vào một cái miệng nhỏ lập tức có hàng ngàn cái miệng nhỏ hung hăng mút cắn, muốn gắt gao hút hắn vào, tầng tầng mị thịt giờ phút này giương cung bạt kiếm, giống như nổi điên đồng loạt hút lấy hắn.

Trán Tống Diệc Châu nổi đầy gân xanh, hắn không khắc chế bản thân, ngậm lấy môi cô.

Co mông đỉnh hông, hung hăng đẩy vào.

Đau quá! Liên Chức cũng sắp đau muốn chết!

Kích thước côn thịt của người đàn ông vô cùng kinh người, vật khổng lồ như vậy chui thẳng vào trong âm đạocủa cô, bụng cô cũng đã tê dại, trong lúc lấp đầy đến mức gần

như xé rách, cô cảm nhận được gân xanh trải rộng của hắn đang run rẩy nhảy lên.

Hô hấp của cô yếu đi, móng tay bóp vào cánh tay người đàn ông, người cũng cong người lên trốn về phía sau.

Nhưng Tống Diệc Châu gắt gao giữ chặt eo cô, cô không thể lùi lại nửa bước. Bên trong là sự bao bọc tới mức hít thở không thông, giống như có hàng ngàn cái miệng, lặp đi lặp

lại vừa cắn vừa mút lấy hắn.

“Thả lỏng... Thả lỏng.”

Hưng phấn và thô bạo trước nay chưa từng có tràn ngập vỏ não Tống Diệc Châu, hắn gần như không khống chế được mà cảm nhận sự run rẩy và sợ hãi của người phụ nữ dưới thân.

Vì thế tay cầm nhũ nhi của cô qua lại vuốt ve, miệng cũng ngậm lấy một bên khác.Sau một phen vuốt ve, bên trong cô không thả lỏng mà còn ngược lại, đầu lưỡi Tống Diệc Châu chui vào trong miệng cô, chui càng sâu, phía dưới cũng vậy.

Hắn bắt đầu không kiêng nể gì muốn cô, lùi lại một đoạn rồi lại hung hăng đi vào, thân gậy phá vỡ tất cả trở ngại, đâm thẳng đến chỗ sâu nhất. Hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung ác, hai mắt đỏ bừng gần như điên cuồng, bộ dáng đã không còn vẻ ôn nhu hữu lễ ngày thường.

Âm thanh rì rầm giống như đóng cọc, hai thân thể nóng bỏng dán chặt vào nhau, thịt sữa

trước ngực cô bị lồng ngực hắn nghiền tới nghiền lui, tao huyệt phía dưới cũng vậy.

Tới tới lui lui sau mười mấy lần, cô rốt cuộc cũng chịu không nổi cắm ngón tay thật sâu lên lưng hắn.

"Anh không thể như vậy...”

Cô gian nan né tránh môi anh, khóc nức nở,

"Tống... Diệc Châu... Anh không thể... như vậy...”

Tiếng khóc của cô vô cùng mềm mại, giống như bị người ta chà đạp thảm hại.

Giọng mũi run rẩy, tinh tế, lại như móc câu chọc qua lưng người đàn ông, hắn bị kích thích càng thêm hưng phấn.

“Cái gì không thể, không thể…”

Người đàn ông đã hóa thú trên giường, chẳng qua có thuốc kích dục là chất xúc tác mà thôi, hắn nghe cô rên ɾỉ khi thì cao vút, khi thì khóc nức nở, từng đợt tiếng than thở dọc theo xương sống thẳng tiến lên đại não hắn.

Tống Diệc Châu càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng xâm nhập sâu hơn, hắn ôm

chặt mông cô ấn xuống dưới người, một cái lại một cái bốp bốp khiến cô cầu xin tha thứ, không muốn bị đâm thành từng mảnh nhỏ, chỉ có tiếng nức nở đứt đoạn, hoặc cao hoặc thấp.

“Thật sảng khoái.... Thật sảng khoái....”

Liên Chức thoải mái đến mũi chân kéo căng đến hết cỡ, tay cũng liên tục cào mấy vết ở trên lưng hắn, mới có thể ức chế xúc động muốn rên ɾỉ kia.

Côn thịt đang chôn sâu trong hoa huyệt kia không kiêng nể gì đâm vào, sinh ra từng trận khoái cảm tê dại, từng đợt từng đợt sóng triều thay nhau ập tới ở bụng dưới, theo động tác hung ác của người đàn ông thổi quét qua thân thể của cô.

Hai chân nhỏ nhắn bị người đàn ông giữ lại ở khuỷu tay, lắc lư theo va chạm mãnh liệt, mu bàn chân cô kìm lòng không đậu ôm lấy eo hắn, mông cũng không tự giác muốn sáp tới đón ý nói hùa.

Nhưng mà trong nháy mắt nâng mông lên lại bị cự vật hung hăng đẩy trở về, phần lông thô cứng rậm rạp đâm vào miệng huyệt của cô.

Cả người cô run rẩy, lập tức muốn thét lên thành tiếng, hung hăng cắn lên bả vai hắn.

...

Không biết qua bao lâu, nửa giờ hoặc lâu hơn.

Trong phòng tràn ngập mùi vị tình dục nồng đậm, nương theo tiếng cắm huyệt "Bạch bạch bạch", cực kỳ dâm loạn.

Liên Chức há to miệng thở dốc, hai giọt nước mắt rơi xuống gối.

Cô mơ hồ mở mắt ra, lập tức thấy hai chân của mình bị hắn lật trở về, mềm mại lắc lư, hắn há to miệng nuốt nhũ nhi của cô, cự vật to lớn đang cắm rút ra vào ở trong huyệt của cô.Cánh hoa sưng đỏ bám vào thân gậy lại hung hăng bị đẩy trở về, tiếng nước đọng và âm thanh rì rầm trong lúc nhất thời lấn át tiếng khóc nức nở của cô.

Cả người cô đều nổi lên màu đỏ kiều diễm, sảng khoái đến mức khó có thể kiềm chế, cô lại khóc lóc đẩy hắn ra, đẩy bụng dưới, đẩy vai hắn.

“Tống Diệc Châu... Đừng… Ư ư... Dừng lại…”

Chút lực này không lay chuyển được nửa phần, Tống Diệc Châu nâng cà vạt lên, trực tiếp trói chặt hai tay cô lại.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, kɧoáı ©ảʍ bị bao bọc đến cực hạn giống như sóng triều, ngược lại nhiều lần vuốt ve qua vỏ não của hắn.

Cho dù là chìm nổi trong thương trường, sinh tồn nơi hoang dã hay kích thích khi leo núi băng mang đến cho hắn cũng kém xa hiện tại!

Đôi mắt hắn đục ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ giao hoan của bọn họ.

Ngón tay vuốt ve cánh hoa kiều diễm, cô khóc càng dữ dội hơn, phía dưới lại run rẩy phun nước mật, trộn lẫn với dâm thủy bị giã thành bọt trắng, chảy tới trên thịt bổng, bị dương ѵật thô dài hung hăng đẩy trở về.

Tiếng khóc, tiếng nước đọng, tiếng đóng cọc rầm rì tràn ngập cả căn phòng.

Thú tính tiềm tàng trong xương cốt của Tống Diệc Châu vào giờ phút này không thể nghi ngờ hoàn toàn bộc phát, hắn khiêng chân của cô lên trên vai, nửa người dưới của

người phụ nữ hoàn toàn treo lơ lửng trên không, hai chân mở rộng tiếp nhận hắn cắm vào không kiêng nể gì, côn thịt và cả túi tinh đều bị nhét vào.

Cô không chịu nổi khóc rất dữ dội, hai tay bị trói chặt gắt gao nắm lấy gối, nước mắt lưng tròng.

“Không cần! A! Ưm a! Không cần! A!”

Nước mật chảy ngược lên đôi nhũ lắc lư của cô, cô khóc đến thút thít nghẹn họng, tiếng cầu xin tha thứ lại vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ sau mỗi cú thúc của anh.

Chỉ có khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt là rõ ràng, đỏ bừng lại lộ ra dáng vẻ kiều diễm vô lực chịu đựng tất cả, khiến cho người ta muốn làm chết cô ở trên giường.

Tống Diệc Châu bị cảnh này kích thích đến phát cuồng, hắn đã không để ý đến tất cả lời cầu xin tha thứ và khóc lóc của cô, sau khi đâm qua đâm lại trăm cái lập tức gập hai chân cô lại, đè lên đầu cô.

Người dưới thân như hít thở không thông xoắn chặt bên trong, hắn đột nhiên thúc một cái, đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt cô.

“A!!”

khoái cảm mãnh liệt bùng nổ trong đầu quét qua khiến Liên Chức trống rỗng, cô tê liệt mềm nhũn trên giường, cả người giống như bị nước dội qua.

Người đàn ông ghé vào trên người cô thở hổn hển, cự vật còn ở trong huyệt cô còn đang mơ hồ nhảy lên gân xanh, lông đen cắm thật sâu vào trong huyệt của cô.

Liên Chức tiết ra vài lần, thoải mái đến mức sắp khóc lên.

Đời trước lần đầu cô nếm thử tình ái là bị ép buộc, mấy tên côn đồ thô kệch kia coi cô như giẻ rách mà chà đạp, về sau cô lập tức có chút sợ hãi đối với việc này.

Chờ đến khi cô đã ép buộc mình thích ứng, ngay cả một người đàn ông tốt cô cũng chưa từng gặp qua, muốn yêu đương bình thường, không ai biết thân phận của cô lại chịu để mắt đến cô.

Lão già trong câu lạc bộ và mấy gã đàn ông dầu mỡ ỷ vào mấy đồng tiền là có thể giày vò cô.

Cô chưa bao giờ cảm nhận và thư giãn trong tình dục nguyên thủy này.Nhưng mà diễn còn phải diễn, cô khóc đến co thắt, kêu đến mức khàn giọng, ngay cả tiếng rên cũng không phát ra được, bị cưỡng bức vô cùng đáng thương.

Hoa huyệt dưới thân cũng theo mấy tiếng nức nở của cô mà hung hăng quấn lấy Tống Diệc Châu.

Huyệt thái dương của hắn cũng sắp nứt ra, lật người phụ nữ dưới thân lại, gậy thịt còn chôn trong cơ thể cô không có rút ra, lấy tư thế đẩy xe hung hăng đâm vào.

“A!”

“Mẹ nó! Chặt quá!”

Tư thế này đi vào rất sâu, ngay cả tiếng rên của Liên Chức cũng bị khống chế ở cổ họng, cô chợt cảm thấy bụng dưới đang không ngừng nghênh đón dương ѵật phồng lên một khối nhỏ, hắn đã đâm sâu vào miệng tử cung.

Eo nhỏ của cô cong thành đường parabol, ngón tay trắng bệch nắm lấy ga giường, ư ư

khóc nức nở, có vẻ bất lực lại sụp đổ.

Nhưng cái mông nhỏ lại vểnh lên, vừa xinh đẹp vừa no đủ, chỉ nghe thấy “Roẹt" một tiếng, váy bó mông của cô bị xé rách, thân hình xinh đẹp lộ ra không xót chút gì.

Tống Diệc Châu lại bị cảnh này kích thích đến đỏ mắt, bàn tay hắn đánh vào mông cô, vừa xoa vừa bóp.

Đau đớn xen lẫn kích thích khó có thể nói rõ khiến cho Liên Chức kêu rên bi ai, tıểυ huyệt lại thành thật co rút lại, muốn cắt đứt hắn ở trong cơ thể, Tống Diệc Châu cảm giác mình sắp bị cắt tiết.

Hắn cũng không biết nơi đó của cô lại hút mạnh như vậy, khoái cảm cực hạn đến điên cuồng dọc theo đại não truyền tới tứ chi bách hài của hắn, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế.

Dâm thủy tràn trề bị gậy thịt mang ra bắn tung tóe lên giường, cánh hoa kiều diễm trong động tác cắm rút lặp đi lặp lại run rẩy bám vào trên thân gậy.

Liên Chức lắc đầu, ý thức mê ly kêu rên, như thể chịu không nổi đối đãi như vậy, càng giống như hoa nhỏ trong mưa gió, dụ dỗ người khác chà đạp cô đến chết.

“Không cần... Ưm a… A... Không cần…”

Mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ chưa bao giờ đình chỉ, hai tay cô bị trói cầm lấy gối liều mạng bò về phía trước, dâm huyệt cũng phun ra hơn phân nửa côn thịt, nước chảy giàn giụa. Nhưng người đàn ông lại ôm eo cô hung hăng đẩy về phía trước, đâm mạnh vào miệng tử cung.

Cô từng ngụm từng ngụm thở dốc, như đột nhiên mất đi tất cả sức lực, kiệt sức ghé vào

trên giường, hắn lại thuận thế cúi người, nửa người trên hung hăng nghiền ép cô, cái mông nhỏ vểnh cao tiếp nhận từng đợt tiến công.

Cô quay mặt đi qua cầu xin hắn, khóc lóc xin hắn chậm một chút, nhẹ một chút, cô chịu không nổi.

Bị ép buộc không tình nguyện và sợ hãi đã biến thành thỏa hiệp, hốc mắt và chóp mũi cô hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mồ hôi thấm ướt lại hiện ra màu sắc rực rỡ.

Hai má bọn họ kề vào nhau, hơi nóng người đàn ông thở ra phun lên mặt cô, mồ hôi to như hạt đậu cũng rơi ở trên khuôn mặt đỏ bừng của cô.Ánh mắt Tống Diệc Châu u ám đỏ ngầu, giống như con báo săn mồi, hắn dường như đang mơ một giấc mộng hoang đường đến cực hạn, lại cảm giác được rõ ràng người phụ nữ dưới thân mềm nhũn như nước, nóng ẩm chặt chẽ gắt gao bao vây hắn.

Hắn điên cuồng mà lặp đi lặp lại trong tình ái nam nữ, theo bản năng muốn chiếm hữu cô, tiến vào càng sâu.

Cà vạt buộc chặt cổ tay cô không biết đã bị nới lỏng ra từ khi nào, nửa người dưới của bọn họ vẫn khăng khít, nửa người trên của cô lại bị hắn lật qua, ngực của cô bị hắn cắn một cái, ngón tay lại chui vào trong miệng cô.

“A.... Không.... Không cần.... A....”

Cánh mông Liên Chức vểnh cao lên bị hắn vắt khô, thân thể dùng tư thế kỳ quái vặn vẹo, bị hắn chà đạp cái miệng nhỏ nhắn và bộ ngực mềm mại.

Hai đầu ngón tay của hắn quấy đến long trời lở đất ở trong miệng cô, đầu lưỡi cô bị ép dựa vào hắn, tiếng khóc bị quấy nhiễu đến mức đứt đoạn nối tiếp.

Liên Chức hốt hoảng cảm thấy người đàn ông này trong xương cốt lại có thể dâm đãng như thế, trong công việc cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến mức ngay cả một chút ý cười cũng không có, kết quả trên giường lại mãnh liệt như hổ.