61-70

Đầu óc cô trống rỗng, khoái cảm cận kề tử vong nổ tung, trong đầu lóe lên ánh sáng

trắng.

Cô vươn tay muốn chạy đi, nhưng cánh tay trắng mịn vừa bắt được gối, lại bị bàn tay to nắm lấy. Hắn cầm nắm đấm nhỏ, năm ngón tay đều chui vào khe hở, kéo cô trở về.

Tống Diệc Châu dường như vĩnh viễn ăn không no, hắn nắm mông cô xoay một cái, để

cô nằm nghiêng trong lòng mình.

Hắn xoa ngực cô, như sắp muốn nổ tung, cô rầu rĩ kêu rên, chọc cho lực đạo của hắn càng mạnh hơn. Hai chân mở rộng bị hắn nâng lên kéo một chân càng mở rộng ra, dục

vọng tráng kiện lần lượt không biết điểm dừng tiến vào trong cơ thể cô.

Khi eo cô như ngọn cỏ lau run rẩy trong mưa thu, Tống Diệc Châu hung hăng đóng cọc vào chỗ mềm mại nhất của cô.

...

Ngày hôm sau.

Toàn thân Liên Chức đau nhức mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, rèm cửa sổ rất dày che đi toàn bộ khung cảnh bên ngoài, chỉ có một tia sáng xuyên qua chiếu vào.

Một cánh tay màu lúa mạch đặt ngang hông cô, cô ngẩng đầu lập tức nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Tống Diệc Châu, hắn ngủ rất sâu, lông mày trước sau như một vốn hơi nhíu cũng giãn ra.

Tia sáng đó lướt qua hốc mắt hắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đến vài vết xước trên cổ hắn.

Tối hôm qua, người đàn ông này gần như giày vò cô đến chết.

Liên Chức giật mình nhớ rõ hắn ôm mình đi tới đi lui trên thảm, hai chân cô treo lơ lửng, hít thở không thông kẹp lấy hắn. Chất lỏng ở chỗ giao hợp của hai người khi đi lại nhỏ ở trên thảm, cô vô lực quấn lấy cổ của hắn, ý thức không rõ chôn ở chỗ cổ hắn ai oán kêu rên...

Cô cũng không tiến triển giống như kịch bản bình thường, một khóc hai nháo ba thắt cổ, chờ hắn tỉnh lại còn đòi công đạo.Mà chỉ nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn từ bên hông mình ra, cô chống đỡ thân thể đau nhức, nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại truyền đến, người đàn ông vốn nên ngủ rất say chậm rãi mở mắt.

Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, một chút ánh sáng nhỏ rơi vào đáy mắt đen kịt của hắn, sự điên cuồng và vẩn đục tối hôm qua không còn nữa, trở nên thanh tỉnh.

Hơi thở dâm loạn trong phòng cả đêm căn bản không phai nhạt đi, mí mắt Tống Diệc

Châu chậm rãi đi xuống, ánh mắt dừng ở một vết máu trên ga giường bên cạnh.

Lông mi hắn giật giật, đáy mắt đen kịt sâu thẳm mà sáng ngời.

Văn phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng “Cốc cốc"

Tống Diệc Châu đang cúi đầu ký tên lên văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói một

tiếng "Vào"

Sau khi Phương Thành vào cửa, đặt một usd lên bàn làm việc: "Tống tổng, đây là video theo dõi của đêm tiệc mừng công.”

Tống Diệc Châu đặt bút xuống, mở máy tính cắm usd vào.

Phương Thành nói: "Tôi đã hỏi qua nhân viên phụ trách cung cấp rượu vang đỏ đêm đó của khách sạn, anh ta nói rượu vang đỏ đều do trang trại rượu tương ứng cung cấp, ở đầu cung ứng khẳng định không có vấn đề gì.”

Căn cứ vào hình ảnh theo dõi, rượu vang đỏ bưng tới trước mặt Tống Diệc Châu đều là do nhân viên phục vụ tùy ý đặt ở trên bàn ăn, trong lúc đó Trầm Hi ngược lại còn đưa ly rượu cho hắn, nhưng chỉ là thuận tay mà làm.

Ánh sáng xanh trên màn hình máy tính lờ mờ nhảy vào đáy mắt Tống Diệc Châu, càng làm nổi bật sự sắc bén âm trầm.

Đột nhiên, tay cầm chuột của hắn nhẹ nhàng điểm một cái, rơi vào hình ảnh hắn và

Thạch tổng hàn huyên.

Chỉ thấy Liên Chức lấy từ trên khay bồi bàn bưng tới hai ly rượu.

Cũng là gián tiếp qua tay.

Tống Diệc Châu dùng ngón trỏ vuốt môi, như có điều suy nghĩ.

Hắn nói như bình thường: "Danh sách nhân viên phục vụ bữa tiệc đêm đó có thể tra được không?"

“Có thể thì có thể.”

Phương Thành hơi khó xử,

"Chỉ là tính lưu động của nhân viên khách sạn rất mạnh, sợ là danh sách này không thể bao gồm tất cả mọi người đêm đó.”

Tống Diệc Châu không nói gì.

Trong bầu không khí gần như trầm mặc, ánh mắt của hắn lại vô cùng sắc bén, đang suy tư đêm đó có người cùng xuất hiện với hắn, ngoại trừ bạn tốt trong giới, mấy vị nữ minh tinh, còn có Liên Chức.

Liên Chức đỡ hắn lên lầu.

Tống Diệc Châu dừng vài giây, nói: "Cô ấy còn đang xin nghỉ?”

Từ "cô ấy" này Phương Thành đại khái biết chỉ ai.

Phương Thành hơi do dự một chút: "Liên Chức cô ấy…”

Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn anh ta, Phương Thành nói: "Cô ấy nộp đơn xin nghỉ việc, còn nhờ tôi gửi đồ dưới văn phòng cho cô ấy.”

Tống Diệc Châu không nói gì.

Mí mắt hắn trượt xuống, lại nhìn chằm chằm vào hư không, bắt đầu thất thần.

Ký ức đêm đó như thủy triều vọt tới, cô lắc đầu cự tuyệt khóc lóc nói cô là Liên Chức, nước mắt tuyệt vọng của cô dọc theo gối ướt một mảng lớn, cô từ chối bàn tay kích thích bụng dưới của anh, bị anh dùng cà vạt buộc ngược lên đỉnh đầu.

Lúc ấy kịch liệt bao nhiêu, hiện giờ lập tức sâu sắc bấy nhiêu.

Cổ họng Tống Diệc Châu sôi trào, yết hầu trượt xuống, không để cho mình suy nghĩ nhiều.

Chỉ là, chuyện này nếu như không liên quan đến cô thì hành vi này của hắn chính là cưỡng hiếp.

Tống Diệc Châu suy nghĩ hai giây, nói: "Gửi hồ sơ khi cô ấy nhận chức cho tôi xem.”

Sau khi Phương Thành trở về, vội vàng gửi cho hắn.

Tống Diệc Châu mở ra xem, hồ sơ chẳng qua cũng chỉ là thông tin thân phận và địa chỉ.

Hắn liếc nhìn nơi cô ở.

Tıểυ khu Tân Thông, đường Nam Quan 3, tòa nhà 7 - 1.

*

Từ chức chẳng qua là sách lược lấy lùi làm tiến.

Tống Diệc Châu làm việc tương đối cảnh giác nhạy bén, sự việc xảy ra trước mắt hắn vốn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhưng mơ mơ hồ hồ bị người ta hố một lần, sau đó hắn nhất định sẽ hoài nghi.

Không để ngọn lửa hoài nghi này của hắn đốt lên đầu cô, Liên Chức chủ động xin nghỉ việc.

Xin nghỉ không gặp, trực tiếp xin nghỉ việc, ngay cả đóng gói hành lý cũng nhờ Phương

Thành.

Biến mất đủ triệt để, cô chính là muốn chứng minh cho Tống Diệc Châu, việc này không hề liên quan đến cô.

Dựa vào hiểu biết của Liên Chức đối với Tống Diệc Châu trong một tháng này, sau khi hoài nghi, hắn nhất định có sự áy náy cơ bản nhất với cô.

Hắn sẽ tìm cô.

Liên Chức vẫn làm công việc của mình như thường lệ, nên học tập thì học tập, nơi cô thuê cách trụ sở của Thần Đạt rất xa, đi lại vô cùng lâu khiến cô đã sớm muốn tìm một chỗ ở mới, vừa vặn mấy ngày nay đi ra ngoài tìm phòng ở.

Buổi chiều cuối tuần, cô đang ở trong phòng học tập cao cấp, điện thoại lại vang lên vào lúc này, âm thanh rung động rất nhỏ.

Cô nhìn, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Tống Diệc Châu gọi điện thoại tới.

Cuộc điện thoại đầu tiên cô không nhận, Tống Diệc Châu hiển nhiên rất kiên nhẫn, sau một lát dừng lại lại gọi cuộc điện thoại thứ hai.

Cách một hồi lâu cô mới tiếp vào bên tai, nhưng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở run rẩy

tỏ rõ cô luống cuống.

“Liên Chức.”

Tống Diệc Châu trực tiếp gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng vuốt ve bên tai cô

"Xuống đây, tôi ở dưới lầu nhà cô.”

“Anh!" Giọng cô trở nên dồn dập,

"Sao anh biết tôi ở đâu!”

“Có khó không?” Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng lông mày.

Hắn không đáp, nói: "Xuống lầu.”

“Tôi... tôi đã nghỉ việc rồi.”

Giọng cô có chút không tình không nguyện, rõ ràng ngay cả mặt cũng không muốn gặp.

Tống Diệc Châu không tiếng động nở nụ cười, giọng nói lại nghiêm trang.

“Vậy sao? Nhưng tôi còn chưa phê duyệt thông qua, cô tính là gì mà có thể đơn phương từ chức?" Hắn nói,

"Phương Thành nói cô để lại Thần Đạt rất nhiều đồ, không có tiền chuyển phát, nếu không tôi sẽ bỏ đi.”

Cô cả giận: "Anh…”

Tống Diệc Châu nói: "Xuống.”

Lúc Liên Chức ra khỏi tıểυ khu, Tống Diệc Châu đang ngồi trong xe.

Cửa sổ xe đã hạ xuống, ánh sáng ảm đạm phát ra trong xe, như một tầng sương mù mỏng manh phủ lên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, càng làm nổi bật hốc mắt thâm thúy, sống mũi anh tuấn.

Tiểυ khu cũ nát đột nhiên đậu một chiếc Bentley, người qua đường lui tới đều nhìn thêm

vài lần.

Giống như có cảm ứng, Tống Diệc Châu quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp khóa ở trên mặt cô.

Cô lập tức co rúm lại.

“Lên xe.”

Tống Diệc Châu nói.

Cô lắc đầu: “Tôi không muốn nói chuyện với anh trong xe.”

Tống Diệc Châu nhìn thấy trong mắt cô mang theo tia khẩn trương và đề phòng, đại khái cũng biết cô đang sợ hãi cái gì.

“Được.”

Hắn hiếm khi đồng ý, sau khi xuống xe, bảo tài xế chờ.

Sau lưng ŧıểυ khu Tân Thông có một hàng rào bảo vệ, ánh đèn mờ nhạt, âm thanh cây liễu nhẹ nhàng phất phơ xào xạc như thể đang dự báo trận mưa thu tiếp theo.

Tống Diệc Châu đặt hai tay lên hàng rào bảo vệ, ánh mắt lại nhìn người bên cạnh.

Mặt cô cúi thấp, môi mím chặt, sắc hồng giảm đi không ít so với lúc trước, rất có tư thế cự tuyệt giao tiếp.

Hắn chưa từng xử lý việc này, không khỏi có chút đau đầu.

Nhưng xét đến cùng là do hắn gây ra.

Tống Diệc Châu chậm rãi nói: "Về đêm đó, tôi rất xin lỗi.”

Cô không ngờ hắn trực tiếp xé tấm màng che như vậy, ngón tay cuộn tròn, một hồi lâu mới lấy dũng khí nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn trực tiếp lại thản nhiên.

"Đêm đó rượu có vấn đề, nhưng nếu đã xảy ra, tôi có thể bồi thường cho cô, như thế nào?"

Suy nghĩ của người đàn ông trực tiếp rõ ràng, sự việc đã phát sinh, lập tức lựa chọn giải quyết.

Liên Chức nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nếu như tôi nói cái gì cũng không cần, chỉ lựa chọn báo cảnh sát thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh lâm vào trầm mặc, cảm giác mát mẻ của đầu thu tập kích lên cổ cô.Liên Chức thấy Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng lông mày, không đáp hỏi ngược lại:

"Cô nghĩ sao?”

“Cục cảnh sát sẽ lập án sao?”

Căn bản là không có khả năng này, khi tên của hắn xuất hiện trên bản án kia, Tống gia

cũng sẽ không tiếc hết thảy để che lấp cho hắn.

Đây là quy tắc xã hội, nhưng Tống Diệc Châu cũng không có ý định nói cho cô biết, chỉ hỏi ngược lại cô chắc khônh?

“Sẽ không.”

Ánh mắt cô trong suốt,

"Xã hội này bề ngoài nói bao dung, tôi muốn gây sự với anh chỉ sợ là sẽ không có bất kỳ công ty nào dám nhận tôi. Chỉ là tôi cũng không có

cách nào ở lại Thần Đạt.”

Môi cô khẽ run, ngửa đầu nhìn Tống Diệc Châu,

"Cho nên, Tống tổng, xin anh giơ cao đánh khẽ phê duyệt thư xin việc của tôi.”

Cô mặc một chiếc áo phông mỏng manh, tóc cũng đã cởi bỏ sự thành thục giỏi giang lúc đi làm, xõa tung sau lưng như tơ lụa.

Gió nhẹ phác họa mái tóc sau tai cô, ánh mắt sáng như bát nước trong, hiện ra vài phần yếu ớt và cứng cỏi khác nhau một trời một vực.

Tống Diệc Châu mới phát hiện ra nhận thức của hắn đối với cô dường như có phần sai lệch.

Lúc trước cô thông qua Hoắc Nghiêu tiến vào Thần Đạt, hắn vốn tưởng rằng cô có chút tâm tư, không nghĩ tới trong cao ngạo quật cường lại lộ ra một tia ngu xuẩn.

“Muốn nghỉ việc, cô chắc chứ?" Khóe miệng Tống Diệc Châu cong cong, hắn nói,

"Rời khỏi Thần Đạt cô chắc chắn còn có thể đi lên dốc?”

Cô vì giọng điệu của anh mà bốc hỏa: "Công ty ở Dung Thành nhiều như vậy, tôi luôn nhận được đề nghị.”

“Vậy sao? Vậy đi làm thư ký, tan tầm đến trường học thiết kế cũng được? Hay là mượn

thời gian làm việc, lại tìm kiếm mấy công ty kiến trúc.”

Cô đột nhiên nhìn hắn: "Anh... Anh làm sao...”

“Làm sao tôi biết? Nhất cử nhất động của cô ở công ty sao tôi lại không rõ ràng?”

Cô gái này có tâm tư gì Tống Diệc Châu đều biết rõ, nhưng chỉ cần công việc của mình hoàn thành, Tống Diệc Châu lười để ý đến cô muốn làm gì.

Anh dùng ngữ điệu dễ nghe, một câu chọc thủng ảo tưởng của cô,

“Ngành nghề thiết kế này ba năm thay đổi một lần, mấy năm nay cô đều đến mấy công ty nhỏ, ngoại trừ tuổi tác thì những thứ khác không hề tiến bộ. Cô xác định có công ty nào muốn nhận cô?"

"Hay là cô dự định dành toàn bộ thời gian chuẩn bị thi cử, Liên Chức, cái phí tổn này cô gánh nổi sao?"

Mặt cô trong nháy mắt nóng rát, bởi vì mấy câu nói của hắn chọc thủng tình cảnh thật sự của cô.

Không có Thần Đạt bên cạnh, tương lai cô ít nhất cũng phải đi đường vòng.

Tống Diệc Châu nói: "Còn muốn tôi phê duyệt đơn xin nghỉ việc không?”

Môi cô run rẩy không nói nên lời, ngay cả một câu "Vâng" cũng không thể thốt ra như vừa rồi.

Nhưng phẫn nộ vẫn còn, vì thế đôi mắt hồ ly đỏ lên, trừng hắn chằm chằm không phục.

“Tống tổng, hôm nay ngài tới đả kích tôi sao?”

“Không phải. Tôi xin lỗi về đêm đó.”

Tống Diệc Châu lại nói một lần, đồng thời đẩy thẻ ngân hàng qua. Ánh mắt hắn tối đen lại mang theo sức nuốt chửng, câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.

“Trả lại bằng tiền.”

Tim Liên Chức đột nhiên đập nhanh hơn, gần như khiến cho cô ức chế không được sự sung sướng.

Nhưng hốc mắt cô lại đột nhiên đỏ lên, như thể bị cái gì nhục nhã.

Lời còn chưa nói ra đã bị Tống Diệc Châu cắt đứt.

"Cô nghĩ rõ ràng rồi lại cự tuyệt, cô vì bảo vệ thứ tôn nghiêm buồn cười kia của mình, có thể phải tốn cả đời đi đường vòng.”

“Ví dụ như học phí lên lớp của cô, hay là cô thật sự định ở lại đây.”

Ánh mắt Tống Diệc Châu lướt qua cô, nhàn nhạt quét qua khu chung cư phía sau cô.

Phía sau hắn không nói, nhưng lông mày lại im lặng dò xét.

Động tác này có tính tổn thương không lớn, tính vũ nhục lại cực lớn.

“Nơi này tôi cảm thấy rất tốt, không có gì để xoi mói.”

Cô bị kích thích .

“Đúng là rất tốt.”

Tống Diệc Châu cũng gật đầu theo,

"Tòa nhà xây từ thế kỷ trước, sắp thành địa điểm nguy hiểm rồi. Thuê thêm hai năm nữa cô có thể về hưu cùng nó. Hoặc là cô có thể tìm một công việc ở gần đây sống qua ngày, tiền qua lại liên lạc cũng tiết kiệm được.”

Cái miệng của người này ngược lại khiến cho người ta hận không thể chui vào trong lòng đất. Cô cũng không bảo vệ sự tôn nghiêm buồn cười của mình như ốc sên nữa.

“Cảm ơn Tống tổng đã bồi thường.”

Cô nhận lấy tấm thẻ kia, ngửa đầu nhìn lại anh,

"Ngày mai tôi cũng sẽ đi làm như trước, ngại làm chậm trễ thời gian quý báu của anh để nhắc nhở tôi đang ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đáng xấu hổ.”

“Nhưng cuộc sống không phải là không thay đổi, sau này tôi nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Cô nói xong lập tức xoay người, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, xoay người nhìn anh.

“Tôi cũng không phải là người mưu mô như vậy, chuyện đêm đó qua là qua, dù sao người trưởng thành ai mà không có tình một đêm.”

Liên Chức nói xong thì đi, không chút dây dưa dài dòng.

Nếu không phải là đôi mắt ngấn lệ kia, Tống Diệc Châu thật sự đã tin cô không hề quan tâm.

Hắn dựa lưng vào lan can, phía sau nước chảy róc rách. Tống Diệc Châu từ xa nhìn bước chân thong thả của cô, hai chân hơi không được tự nhiên, đại khái là do đau đớn gì đó khiến cô không thể không thả chậm bước chân, đi vài bước lại dừng lại một chút.

Ánh đèn vàng nhạt rơi vào mí mắt Tống Diệc Châu, đáy mắt hắn so với nước sông phía sau còn u ám hơn.

Đêm đó hắn cũng không phải là không có trí nhớ, thuốc kích thích dù mạnh hơn nữa thì sau vài lần cũng phai nhạt.

Nhưng hoa huyệt của cô nóng ẩm chặt chẽ, cảm giác cắn mút mang đến khoái cảm trước nay chưa từng có, từng trận tê dại theo xương cụt của hắn chui thẳng vào trong đầu. Cho dù Tống Diệc Châu tự xưng là định lực mạnh cũng không thể nhịn được!

Làm sao có thể nhẫn.

Hắn mượn tác dụng của thuốc đè cô ở bên cửa sổ, phía dưới là xe cộ chạy tới chạy lui, gân xanh trên trán hắn thấm mồ hôi mỏng nổi lên, Tống Diệc Châu nhấc hai chân cô lênkéo ra ngoài, dùng góc độ kéo ra đến cực hạn từng chút từng chút cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của cô.

Mũi chân cô run rẩy kịch liệt, nhưng bởi vì tư thế đứng thẳng, chỉ có gậy thịt của anh là điểm chống đỡ.

Khi hắn kịch liệt lặp đi lặp lại động tác, dâm thủy đã chảy đầy đất. Cô ôm lấy cổ hắn ai oán rêи ɾỉ, cúi đầu khóc lóc cầu xin, cầu xin hắn chậm một chút, nhẹ một chút, gọi hắn là

Tống tổng...

Tiếng rên kia tinh tế, quyến rũ, mềm mại thấu xương.

Tống Diệc Châu rũ mí mắt, nhớ tới những gì cô vừa nói.

Hắn không nói một lời nào, mí mắt càng rũ sâu, cũng che khuất đáy mắt sâu thẳm.

——

Một triệu!

Cho dù Liên Chức đã sớm trông mong khoản tiền bồi thường của Tống Diệc Châu,

nhưng sự hào phóng của người đàn ông này lại thật sự nằm ngoài dự liệu của cô, một giây nhìn thấy số dư ngân hàng kia Liên Chức hưng phấn đến mức thiếu chút nữa che miệng thét chói tai, chạy đến công ty gọi Tống Diệc Châu là cha!

Quả nhiên người đàn ông này chín trâu mất lông là đủ để cô hoàn thành lý tưởng nhân sinh rồi.

Liên Chức lập tức trả lại phòng trọ trên đường Nam Quan, nơi này vừa nát vừa xa, tiền thuê cũng không rẻ, chèn ép người nơi khác tới mà thôi.

Cô đã sớm tìm khắp tất cả ŧıểυ khu trong phạm vi năm cây số của Thần Đạt, yêu cầu

một phòng khách độc lập, có điều hòa có thang máy. Cuối cùng thuê một phòng ngủ một phòng khách ở vịnh Cẩm Tú Nam với giá thích hợp.

Thuê phòng ở chẳng qua là ở ngắn hạn mà thôi, không cần quá tốt, Liên Chức cầm số tiền này còn có dự định khác.

Sau khi dọn nhà xong, cô suốt đêm liên lạc với văn phòng thám tử đã chọn.

Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, Liên Chức chỉ giao lưu trên mạng, dùng số điện thoại di động và số hòm thư QQ hoàn toàn mới.

Xa Sở là một thiếu nữ ham chơi, trong nhà có tiền khiến cho cô yêu thích theo đuổi ngôi sao, các anh trai ra đủ loại thông báo thật giả, cô luôn có thể ngửi được tin tức thật sự đầu tiên, sau đó lấy làm cần câu cơm.

Cô đi ra ngoài mở văn phòng thám tử tư cũng chỉ là do ở nhà bị cha mẹ lải nhải phát phiền, nói cô cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm. Xương sống của cô nhanh chóng bị chọc trúng, vừa vặn bạn bè bốn phương tám hướng nói cô trời sinh nhạy bén,

thích hợp làm thám tử.

Xa Sở cũng nửa thật nửa giả khai trương.

Nhưng chỉ vừa mới mở tuần đầu tiên, tờ rơi còn chưa phát mấy tờ, đã có khách liên lạc với cô.

“Phiền cô giúp tôi điều tra hành tung của bốn người này, không phân lớn nhỏ.”

Liên Chức gửi ba tấm ảnh qua, theo thứ tự là Hoắc Nghiêu, Trầm Hi, Giang Minh Khải, cùng thầy hướng dẫn Vương Thế Trung năm đó giúp cô đệ trình tác phẩm.Năm đó Vương Thế Trung và Trầm Hi có quan hệ như thế nào, vì sao tác phẩm tốt nghiệp của cô lại chạy tới chỗ Trầm Hi, Liên Chức có trăm mối nghi hoặc vẫn không có cách giải.

Ba năm trước Trầm Hi sao chép không có lưu lại chứng cớ, vậy thì hiện tại lại càng không có khả năng có dấu vết có thể lần theo.

Việc Liên Chức muốn làm là dùng nhược điểm hiện giờ của Trầm Hi để đối phó với cô ta.

Công việc theo dõi này quả thực giống như chó săn, công việc lại không hề khó khăn.

Xa Sở đang muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đây là đơn hàng đầu tiên của văn phòng thám tử. Vì thế vung tay lên, nhận đơn.

Sau đó hai người quyết định giá cả và phương thức trao đổi thông tin.

Sau khi nói chuyện xong, Liên Chức tắt điện thoại di động, dán kế hoạch học tập lên tường.

Bắt đầu từng bước chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

*

Ngày hôm sau.

Chính xác là thứ Hai.

Thứ tư tuần sau Tống Diệc Châu có một cuộc hội đàm thương mại, hội đàm kết thúc lập tức có buổi phỏng vấn tài chính và kinh tế tương ứng.

Bởi vì liên quan đến mấy tòa soạn, vấn đề phỏng vấn từ cuối tuần trước đã được gửi tới, suốt nửa giờ, vấn đề liên quan đến triển vọng ngành nghề và sự phát triển của Thần

Đạt, thậm chí ngay cả rất nhiều vấn đề tình cảm cũng được thêm vào.

Liên Chức âm thầm líu lưỡi, không xác định vấn đề nào sẽ chạm đến điểm giới hạn của

Tống Diệc Châu, vì thế sau khi sửa sang lại in ra muốn cho hắn xem trước.

Thừa dịp nhân sự giao lên mấy phần văn kiện cần ký tên, Liên Chức cũng mang theo chúng vào văn phòng Tống Diệc Châu.

Lúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phó tổng giám đốc đang báo cáo quy trình thu mua trò chơi với Tống Diệc Châu, trong lúc đó gặp chút trở ngại, chậm hơn so với dự đoán.

Tống Diệc Châu im lặng, nói: "Đại khái còn cần bao lâu?”

Phó tổng nói: "Hai tháng.”

Tống Diệc Châu nói: "Nhân viên, tài chính tùy anh điều phối, nhưng đây là kỳ hạn cuối cùng.”

Phó tổng cũng hiểu đây là hạ tối hậu thư cho anh ta, gật đầu đồng ý.

Nói xong, ánh mắt Tống Diệc Châu lướt qua anh ta, nhìn về phía Liên Chức đứng cạnh cửa.

Trong phòng làm việc đầy đủ ánh mặt trời, đôi mắt của người đàn ông đen như mực, hắn ngồi còn cô đứng, không hề ảnh hưởng đến cảm giác tồn tại mạnh mẽ của hắn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau đêm đó, cô đón ánh mắt của hắn, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Phó tổng ra khỏi phòng.

Liên Chức tiến lên vài bước, vòng qua bàn làm việc của hắn, đứng thẳng người đưa văn kiện ra ngoài.

Lần này cô cũng không đứng bên cạnh hắn như thường ngày, mà là cách một khoảng.Lúc Tống Diệc Châu nhận văn kiện, lặng lẽ quét mắt nhìn khe hở kia. Hắn cũng không lên tiếng, cầm lấy bút máy, sau khi ký xong hợp đồng lập tức đóng lại.

Phía sau mấy phần hợp đồng còn có trang giấy, ký tên bản thảo phỏng vấn.

Tống Diệc Châu nói: "Đây là cái gì?”

“Phỏng vấn tài chính và kinh tế vào thứ tư.”

Liên Chức nhẹ giọng nói,

"Bởi vì vấn đề liên quan đến chuyên ngành quá rộng, muốn Tống tổng xem qua một chút?”

Thay vì nói liên quan đến chuyên môn rộng rãi, không bằng nói vấn đề cá nhân quá nhiều. Hiện nay rất nhiều tạp chí đều thích lấy vấn đề tình cảm của doanh nhân để quảng cáo.

Tống Diệc Châu qua loa quét mắt, cái gì mà cuộc sống sinh hoạt được sắp xếp như thế nào, một nửa còn lại có ủng hộ công việc hay không, cùng với đủ các loại tin tức màu hồng.

Cô cũng thông minh, đánh dấu một dấu chấm hỏi không chắc chắn, dùng chữ viết thanh tú: Có thể hỏi không?

Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn cô một cái, ý tứ không rõ nói: "Tạp chí tài chính và kinh tế, cô cảm thấy thế nào?”

Liên Chức đoán được ý của hắn, nói: "Vậy tôi xóa đi rồi truyền đạt lại vấn đề cho bọn họ.”

Cô cúi người đi lấy vài phần văn kiện trước mặt Tống Diệc Châu, theo động tác này, mấy sợi tóc con cũng quét qua mu bàn tay Tống Diệc Châu.

Như có vài cọng lông vũ phất qua, có chút ngứa, nhưng tay Tống Diệc Châu lại không dời đi.

Người phụ nữ cầm văn kiện bước đi, không khí cuồn cuộn thổi qua chóp mũi hắn, nhàn nhạt, mang theo mùi hoa hồng say lòng người.

Cũng như đêm đó.

Đôi mắt hẹp dài của Tống Diệc Châu quét về phía cửa, thâm thúy mà đen kịt, khi Liên Chức muốn ra cửa.

Hắn đột ngột nói: "Pha cà phê cho tôi.”

“.. Được.”

*

Sau khi tan ca, Liên Chức đến Dung Đại dự thính hai tiết.

Giáo sư ở trên bục giảng khua môi múa mép, trên mấy tấm bảng đen đều viết đầy chữ, cô ngồi ở dưới nghiêm túc ghi chép từng cái một.

Lúc trở về Cẩm Tú Nam đã gần mười giờ.

Người đi đường trong ŧıểυ khu giảm bớt, chỉ có mấy ngọn đèn thỉnh thoảng sáng lên, cô đang đeo tai nghe học tiếng Anh, đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.

Liên Chức quay đầu lại, không có ai, bóng cây lướt qua vách tường rất đáng sợ.

Cô lập tức mở rộng tiếng động trong điện thoại đến mức lớn nhất, sau đó vài bước chạy

về tòa nhà mình ở.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là cô quá mức mẫn cảm, trông gà hóa cuốc.

Nhưng hôm sau tan tầm trở về lập tức nghe nói có cô gái mất tích, từ mấy ŧıểυ khu truyền đến khiến lòng người hoảng sợ.

Liên Chức cũng để ý, buổi tối khi trở về thì nhét vào trong túi xách một ít bình xịt cay gì đó phòng thân.

Tối hôm qua cô đọc sách thức cả đêm, đang ngủ ngon lành trong chăn, chuông cửa lại đột nhiên bị ấn vang, âm thanh cách cửa dội đến đánh thức mộng đẹp của cô.

“Ai nha!”

Cô mang theo một bụng tức giận rời giường, xoa xoa tóc nhanh chóng đi mở cửa.

Cách dây xích chống trộm, một tay đưa thẻ cảnh sát vào, người phụ nữ nói.

“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, có mấy vấn đề cần hỏi một chút.”

Liên Chức bất đắc dĩ mở cửa, ánh mắt cũng không mở ra được, vẻ mặt không tình không nguyện.

Ngoài cửa, đột nhiên lại không có âm thanh.

Triệu Cần vốn chỉ hỏi thăm theo lệ thường, ai nghĩ lại có thể nhìn thấy một màn hoạt sắc sinh hương này, người phụ nữ không trang điểm, khuôn mặt buồn ngủ cũng đủ để kinh diễm. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, dây áo tinh tế phác họa bờ vai màu trắng ngà.

Vài sợi tóc dài rủ xuống trước ngực, nhưng gió thổi loáng thoáng, hai sợi tóc kia lập tức bay ra để lộ cảnh xuân.

Máu mũi Triệu Cần sắp chảy ra, anh ta nhìn nữ đồng nghiệp, rồi lại nhìn Lục Dã.

Nhưng nửa ánh mắt của Lục Dã cũng không chia cho anh ta, ánh mắt anh khóa thẳng nhìn người phụ nữ bên trong cửa, đen kịt sắc bén, giống như con báo săn khóa chặt con mồi.

——

Liên Chức hồi lâu không nghe thấy tiếng động, lập tức mở một con mắt.

Phản chiếu trong ánh mắt, hai nam một nữ đang đứng ở cửa, ánh mắt cô tìm tòi lướt qua trước mặt hai người này, sau đó mới liếc về người cao lớn đứng ở phía sau cùng.

Anh đứng trong bóng tối, khuôn mặt không thấy rõ lắm. Sống lưng thẳng tắp, chỉ đứng đó thôi cũng cực kỳ có cảm giác tồn tại.

Lúc này, phòng bên cạnh có người trở lại.

Đèn hành lang sáng lên, ánh đèn vàng mỏng manh phủ lên ngũ quan rõ ràng của anh, đôi mắt đen kịt dưới lông mày rậm, ánh mắt mạnh mẽ đang dừng lại trên mặt cô.

Hô hấp của Liên Chức nhất thời cứng lại. Lục Dã?

Sao lại là anh?

Kiếp trước cô là gặp được anh ở biên cảnh, đời này tại sao anh lại tới Dung Thành.

Triệu Cần nói: "Thưa cô, về vụ án phụ nữ mất tích hai ngày trước, chúng tôi có mấy vấn đề cần hỏi, bây giờ cô có tiện không?"

“Rất tiện.”

Sự kinh ngạc trên mặt Liên Chức thoáng qua, cười nhạt nói,

"Các anh vào đi.”

Cô nói xong lập tức mở cửa ra, người cũng tựa vào cạnh cửa.

Lục Dã đi theo sau hai người, lúc vào cửa, Liên Chức khoanh tay, ánh mắt quan sát quét lên quét xuống đánh giá anh.

Anh bị nhìn như vậy, sắc mặt cũng ung dung bình tĩnh, sau khi ra rời tầm mắt cô, nhàn nhạt quét một vòng trong phòng.

Bố trí rất đơn giản, phòng bếp kiểu mở còn đặt bát cô chưa kịp rửa, trên bàn trà bên cạnh sô pha còn chồng một đống sách thật dày.

Liên Chức nói: "Các anh tùy tiện ngồi.

”Cô nói tùy tiện, lập tức thật sự ngồi ở trên sô pha. Váy ngủ bởi vì ngồi xuống mà bị co đến đùi, hai chân thon dài vừa trắng vừa nhỏ. Hết lần này tới lần khác lộ ra vẻ gợi cảm mà không tự biết.

Thôi Dĩnh nhìn hai đồng nghiệp nam cạnh mình đều rũ mắt xuống, cô ấy xấu hổ nói:

“Chị gái à, trời rất lạnh, cô có muốn đi mặc thêm bộ quần áo hay không?"

Liên Chức hỏi ngược lại: "Lạnh sao? Tôi cảm thấy vẫn ổn.”

Cô đã nói như vậy, Thôi Dĩnh cũng không thể nói thêm gì. Sau khi mấy người ngồi trên sô pha, Thôi Dĩnh nói: “Cô sống một mình?”

“Vâng.”

Liên Chức nói: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi mọi người.”

Mấy người ngẩn người.

Liên Chức bắt chéo chân, hơi tò mò nói,

"Cảnh sát bây giờ đều đẹp như vậy sao?"

Lúc nói lời này, dép lê lắc lư trên mũi chân cô, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lục Dã, đuôi mắt hồ ly cũng hạ xuống giống như móc câu.

Cô nhìn anh vài giây, chợt nhớ tới mấy năm trước cô hắt một chậu nước lên mặt anh, bảo anh xấu xí.

Đồng tử anh thâm đen, không nói gì.

Thôi Dĩnh và Triệu Cần liếc nhau, nói: "Trở lại vấn đề chính đi, vụ án Tam Nguyên mất tích mấy ngày hôm trước cô có biết hay không?"

“Có nghe nói.”

Liên Chức nói,

"Hình như nói đã biến mất một tuần người còn chưa trở về.”

“Không phải biến mất mà là bị cưỡng hiếp.”

“Đã tìm được thi thể tối hôm qua, vì ngăn chặn dư luận hoang mang, tin tức này còn chưa có tung ra.”

Thôi Dĩnh lại hỏi: "Mấy lần trước cô về nhà có phát hiện có người theo dõi cô không?”

Liên Chức sửng sốt, không hiểu.

Thôi Dĩnh lấy điện thoại di động ra, cho cô xem video.

Trong video, Liên Chức sắp mười một giờ mới trở về ŧıểυ khu, xung quanh tối đen, trên con đường nhỏ dài dằng dặc không người, đã có bóng người theo đuôi cô.

Chỉ là ánh đèn quá tối, không thấy rõ mặt.

Quả nhiên.

Liên Chức nghĩ thầm, trực giác đêm đó của cô đã đúng. Không phải là người này chứ?

Cô nói,

"Nếu đêm đó anh ta thực hiện được, có phải tôi sẽ trở thành người mất tích không?”

Sắc mặt cô chợt trắng bệch, ánh mắt cũng nhìn về phía Lục Dã, chợt trào ra sợ hãi xen lẫn ánh nước.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Dã nhìn cô vài giây, vẫn không nhịn được nói.

“Cô rất thông minh, biết tự cứu mình.”

Ý anh muốn nói là trong camera cô lập tức chạy nhanh gọi điện thoại.

Cô không nhịn được nhếch khóe miệng: "Cũng tạm được, dù sao lúc trước bị theo dõi nhiều, rất có kinh nghiệm.”

Lục Dã dừng hai giây, lại hỏi: "Cô quay đầu lại có thấy rõ mặt người nọ không?”

Cô suy tư một lúc, nói: "Không có.”

”Lúc trước có phát hiện có người theo dõi cô không?"

“Cũng không có, tôi mới dọn đến ŧıểυ khu này.”

Lục Dã nhìn cô chằm chằm, nói: "Cô gái biến mất kia cô biết không?”

Cô lắc đầu.

Những gì nên hỏi đều hỏi xong, Lục Dã trầm mặc nửa giây, nói: “Phụ nữ trẻ tuổi sống một mình, vẫn phải chú ý an toàn, nếu cần thiết thì lắp một cái camera ngoài cửa.”

Giọng nói của anh trầm thấp, lại cực kỳ có độ nhận dạng.

Liên Chức lại hoảng hốt hai giây, nhớ tới kiếp trước anh đặt thẻ ngân hàng ở trên bàn, nói phụ nữ đừng chà đạp chính mình như vậy.

Người này, dường như có chút thích xen vào việc của người khác.

“Cảnh sát đều tốt bụng và vui vẻ giúp đỡ người khác như vậy sao?" Cô nở nụ cười, nói,

"Vậy tôi có thể nhờ anh cảnh sát giúp một chuyện nhỏ được không?”

Nụ cười kia của cô cũng không có bao nhiêu chân thành, ánh mắt nghiên cứu của Lục Dã nhìn cô chằm chằm.

“Cái gì?”

Cô đi tới bên cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài.

Lục Dã cũng đứng dậy, nhìn ra ngoài, trên tường phía ngoài treo một tổ ong vò vẽ vừa mới dựng lên.

“Bên ngoài có một tổ ong vò vẽ rất đáng sợ, tôi vốn định gọi 119, nhưng lại không tiện lãng phí tài nguyên quốc gia.”

Cô khó xử,

"Mấy hôm trước tôi cũng thử tự mình bò ra ngoài chọc, nhưng với không tới.”

Thôi Dĩnh và Triệu Cần cũng nhìn ra bên ngoài, tổ ong vò vẽ quả thực có tai họa ngầm đối với nơi cư trú.

Nhưng việc này không thuộc về thẩm quyền của cảnh sát bọn họ, anh ta đang muốn uyển chuyển cự tuyệt.

Lục Dã nói: "Có thuốc trừ sâu không?”

Liên Chức lập tức nói: "Có.”

Cô lấy hai ống từ trong bếp ra, đưa cho anh. Lục Dã nhận lấy, anh mở cửa sổ, một chân bước lên mái hiên bước ra ngoài.

Triệu Cần nói: "Anh Dã, cẩn thận nha!" tuy rằng nơi này là lầu bốn, nhưng ngã xuống cũng có nguy hiểm.

So với hai người kia sốt ruột, Liên Chức chỉ đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, vẻ đáng thương vừa rồi không còn sót lại chút gì.

Lục Dã nhảy lên đường ống bên cạnh, chân giẫm lên khe hở tường ngoài cố định. Ở độ cao gần mười mét, người đàn ông vẫn sừng sững bất động.

Anh cầm thuốc trừ sâu nhanh chóng phun vào tổ ong vò vẽ, ong vò vẽ ngửi thấy mùi kia, hít thở không thông chạy ra ngoài, nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn, khóa chặt túi, phong kín bọn chúng.

Khi làm xong tất cả những điều này, ánh mắt anh bình tĩnh kiên định, chân đạp bảng

điều hòa, vài bước lập tức nhảy trở về mép cửa sổ, vắt mình vào trong phòng khách.

“Thứ này tôi cầm ném cho cô.”

Lục Dã không nhìn cô, buộc túi lại.

Bởi vì dùng sức, gân xanh trên cổ tay anh kéo căng một chút, mạch máu liền với mu bàn tay, đoạn cơ bắp cánh tay quấn trong tay áo ngắn kia cũng đặc biệt rắn chắc.Không biết như thế nào, Liên Chức lại nhìn ra vài phần dã tính và sức mạnh nguyên thủy.

Cô tự dưng nhớ tới kiếp trước anh đè lên người cô, thắt lưng chặt chẽ, đôi chân thon dài mà to lớn. Và... Lúc cô chuẩn bị hôn anh, anh chướng mắt né tránh.

Ánh mắt hứng thú của Liên Chức đánh giá anh, hoàn toàn khác với lúc nãy.

Chuyện đã hỏi xong, giúp cũng giúp xong.

Mấy người chuẩn bị rời đi, Liên Chức lại nói: "Anh cảnh sát để lại phương thức liên lạc đi, em sợ sau này gặp người quấy rầy thì báo cảnh sát đã không còn kịp rồi.”

Triệu Cần nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, thật sự có chút đáng thương.

Anh ta suy tư có lẽ có loại khả năng này, đang muốn báo số điện thoại.

“Không phải anh.”

Liên Chức nhìn về phía Lục Dã phía sau Triệu Cần, ánh mắt tỏasáng.

Ánh mắt Lục Dã và cô nhìn nhau, ánh mắt đen như mực, im lặng mà thâm trầm.

Khóe miệng cô cong cong, giống như một con cáo nhỏ có ý đồ khác.

“Là anh.”

*

Ra khỏi tiểυ khu.

Mấy người đang muốn lên xe cảnh sát, Triệu Cần bỗng nhiên khoác lên vai Lục Dã, nói:

"Anh Dã, vừa rồi cô gái kia có phải...”

Lục Dã đảo mắt nhìn anh ta.

“Cái gì?”

Triệu Cần nói: "Có phải cô ấy muốn theo đuổi anh hay không?”

Rõ ràng, vào cửa đã khen đẹp trai, lại trêu chọc, trước khi rời đi còn muốn phương thức liên lạc của Lục Dã.

Đây không phải là muốn theo đuổi thì là cái gì.

Lục Dã không nói gì, đôi mắt tối sầm.

Thời niên thiếu, chính là cô cười chỉ vào anh, ngạo mạn đến mức khiến anh giận tím mặt.

“Lục Dã, anh cũng xứng đáng thích tôi sao.”

Môi anh liếm răng, vỗ mạnh vai Triệu Cần.

“Khám lại đầu óc đi.”

Sau khi phương thức liên lạc tới tay, Liên Chức lại sao chép chuỗi số này vào wechat, quả nhiên tìm được wechat riêng của Lục Dã.

Avatar wechat của anh là một quân K bích, tên đơn giản lại trực tiếp: Dã.

Cũng thật là quê mùa mà, Liên Chức yên lặng châm chọc.

Cô nhấp vào yêu cầu kết bạn, đầu kia lại không có đáp lại.

Liên Chức cũng không thèm để ý, đàn ông dùng lúc nhàm chán trêu chọc một chút là được rồi.

Lúc có chính sự bận rộn ai còn thời gian rảnh rỗi chứ.

Cô nhanh chóng rửa mặt xong, mang tư liệu ôn tập tới thư viện lân cận chiếm chỗ, hồn nhiên quên mất nửa đêm mình mới ngủ.

Hiệu suất trong nhà có cao hơn nữa, cũng không cao hơn hoàn cảnh học tập chuyên môn.Huống chi sống lại một đời, Liên Chức thích bầu không khí tri thức vờn quanh, trên giá sách rực rỡ muôn màu sách chuyên ngành, trên hành lang đều là người lui tới. Những thứ này đều có thể trấn an nội tâm xao động của cô, nhắc nhở cô đã rời xa hoàn cảnh cởi quần áo bán thịt.

Thông qua wechat, Lục Dã đang học lịch sử kiến trúc Trung Quốc.

Ban đêm buông xuống, người trong thư viện đã rời đi không còn bao nhiêu, cô vẫn vùi đầu miệt mài học, đầu cũng không ngẩng lên.

Hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng trong học tập.

Trụ sở của Thần Đạt hai ngày nay bận rộn với dự án thu mua ác ý, lúc trước tập đoàn

Trung Nguyên nắm giữ cổ phần lớn bởi vì gặp phải thu mua, cổ phần từ bên ngoài đến không ngừng pha loãng, dẫn đến cổ phần của Thần Đạt không ngừng giảm bớt.

Tống Diệc Châu kêu Hạng Vũ Hiên hỗ trợ thu mua cổ phần lẻ, đồng thời cũng dự định thay đổi phương thức nắm giữ cổ phần.

Mấy ngày nay Hạng Vũ Hiên đều ở lại Thần Đạt, lúc hắn ra khỏi phòng họp, Liên Chức

đang ở khu vực công cộng sửa sang lại huy chương và cúp.

Lau chùi từng cái một rồi đặt lại trên giá sách.

“Thư ký Liên.”

Liên Chức quay đầu, Hạng Vũ Hiên bưng ly cà phê, cười đến gần.

“Phong cảnh đẹp có thể làm cho người ta vui vẻ khoan khoái, kỳ thật những lời này không hẳn là vậy, người đẹp càng có thể làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.”

Liên Chức nhếch môi cười nhạt.

“Hạng tổng, tôi vẫn tự mình hiểu lấy, gánh không nổi cái từ cảnh đẹp ý vui này.”

“Quả nhiên nói đẹp mà không tự biết là cảnh giới cao nhất của mỹ lệ, bây giờ mới biết người xưa quả thật không lừa tôi.”

Người đàn ông này tuy rằng ngoài miệng lỗ mãng, nhưng cử chỉ lễ phép có chừng mực, sẽ không làm cho người ta có cảm giác khó chịu nửa phần.

Liên Chức hiểu ý cười một tiếng.

Hạng Vũ Hiên nói: "Nghe nói Tống tổng của các cô sưu tầm một loại cà phê Arabica hiếm, để tôi nếm thử.”

Liên Chức nói: "Hạng tổng ngài đi với tôi.”

Cách một cửa sổ thủy tinh trong suốt, trong phòng họp thấy được rõ ràng bên ngoài.

Tống Diệc Châu ngồi trên ghế, tổng giám tài vụ đối diện đang báo cáo gì đó với hắn, hắn lại nửa chữ cũng không nghe, đôi mắt hẹp dài lướt nhẹ qua khu vực làm việc.

Cô nhấn chìm cà phê trên quầy bar, Hạng Vũ Hiên nửa dựa vào quầy bar trêu chọc cô.

Đại khái kể chuyện cười gì đó, cô mím môi cười cười, lại kiềm chế thu liễm độ cong, một sợi tóc con trong kẹp cá mập rủ xuống bên gò má, uyển chuyển mềm mại lại lộ vẻ động lòng người.

Tổng giám tài vụ lập tức gọi hắn vài tiếng, Tống Diệc Châu quay đầu, thần sắc bất động,

tiếp tục vấn đề vừa rồi

Lúc hội nghị kết thúc đã là buổi chiều.

*

Liên Chức sửa sang lại biên bản hội nghị và phụ lục, gõ vang văn phòng Tống Diệc Châu.

Lúc cô đẩy cửa, hắn đang sửa lại phương án, xem từng trang từng trang rất nghiêm túc.Người đàn ông cúi đầu, đường nét sườn mặt vừa đẹp vừa góc cạnh.

Liên Chức cũng không có ý định quấy rầy hắn, hạ thấp động tĩnh đặt văn kiện ở trên bàn làm việc cô xoay người đang muốn đi ra ngoài.

Phía sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.

"Ném Arabica trên kệ đi.”

Cô kinh ngạc quay đầu lại, hoài nghi mình nghe lầm.

“Tống tổng, ngài nói là hạt cà phê trên giá sao?”

Cũng không trách cô kinh ngạc.

Giá trưng bày hạt cà phê của Tống Diệc Châu ba tháng lại thay đổi, nhưng Arabica lại chưa bao giờ động qua. Màu sắc của nó giống như là chôn ở trong bùn đất, khiêm tốn mà nồng nặc.

Tống Diệc Châu đặt bút xuống, khẽ nâng mí mắt nhìn cô.

Trong ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt hắn lại có chút lạnh: "Nếu không?”

“Được.”

*

Hôm sau, vừa vặn là thứ tư.

Cuộc hội đàm thương mại của Tống Diệc Châu được sắp xếp vào buổi sáng, sớm đã có

ban tổ chức đứng ở bên ngoài chờ.

Sau khi Liên Chức đi theo Tống Diệc Châu đến hội trường, có chuyên gia dẫn hắn vào trong phòng họp, Liên Chức ở trong phòng nghỉ chờ hắn.

Cuộc hội đàm thương mại hôm nay liên quan đến năm ngân hàng đầu tư, gần như tất cả tạp chí tài chính và kinh tế đều tới, đều hy vọng có thể đào được một số góc cạnh của các ông lớn trong cuộc phỏng vấn sau đó.

Mông Liên Chức còn chưa ngồi nóng, đã có phóng viên tòa soạn dẫn cô đi xác nhận hoàn cảnh phỏng vấn, cũng nói bóng nói gió tìm hiểu tình huống cá nhân của Tống Diệc Châu.

“Tống tổng bình thường tan tầm thì làm gì?”

Đây là chuyện riêng tư cá nhân, Liên Chức cân nhắc câu chữ: "Tôi chỉ có lúc đi làm mới tiếp xúc với Tống tổng, về phần thời gian khác cũng không biết.”

“Vậy anh ấy có bạn gái không?”

“Cái này không thể trả lời.”

Thấy thư ký này miệng chặt như vậy, phóng viên cũng không hỏi nhiều nữa.

Lúc các cô đi từ trong phòng phỏng vấn ra, hội đàm cũng thiếu chút nữa kết thúc, cửa phòng họp vừa mở ra, lập tức thấy đoàn người đi về phía này, Tống Diệc Châu ở chính giữa, dáng người cao lớn, có một loại anh tuấn thành thục nội liễm.

Hắn là người đầu tiên phỏng vấn tài chính.

Mắt thấy trong phòng phỏng vấn đã lắp xong máy quay phim, đánh bóng các thiết bị đầy đủ mọi thứ, Liên Chức lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tống Diệc Châu đang ở ban công nói chuyện phiếm với mấy vị tổng giám đốc ngân hàng đầu tư khác.

Liên Chức tiến lên vài bước, thấp giọng nói: “Tống tổng, cà vạt phỏng vấn có thể phải đổi một cái.”