101-110

Đúng lúc này, có dì vệ sinh đẩy xe vệ sinh đi ngang qua, cô nghiêng bước sang bên cạnh, ai ngờ gót giày quá cao, cô vô tình lảo đảo.

Đúng lúc này, bên cạnh có một bàn tay to vươn tới.

Tống Diệc Châu hơi dùng sức, ôm cô đến bên người Phương Thành nheo mắt, cúi đầu xuống.

Cũng sửng sốt còn có Hoắc Nghiêu, tư thế lười nhác tựa vào tường của anh ta vô thức

thẳng lưng, đầu lưỡi để ở khóe miệng, con ngươi đen kịt âm trầm sâu kín.

Chờ cô đứng vững, Tống Diệc Châu mới thu tay đặt bên hông cô lại.

Cô cũng dịch sang bên cạnh hai bước, bên tai lặng lẽ đỏ lên.

Hoắc Nghiêu quét mắt nhìn phản ứng của Liên Chức, ý vị thâm trường nói: "Biết Tống tổng đối xử tốt với nhân viên, nhưng chuyện bảo vệ người thế này có phải hơi vượt quá chức phận hay không, dù sao tôi vẫn còn ở đây.”

Anh ta tiến lên ôm lấy bả vai Liên Chức, nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, đi thôi.”

Liên Chức quay đầu nhìn Tống Diệc Châu, nói: "Tống tổng, vậy tôi đi trước.”

Vừa nói xong, đã bị một lực đạo nắm chặt, bị ép đi về phía trước.

Tống Diệc Châu nhìn bọn họ từ phía sau, vóc dáng của cô mới đến cằm Hoắc Nghiêu, chiều cao chênh lệch vừa phải lại có loại mỹ cảm hài hòa.

Hắn không khỏi nghĩ đến gió Hạng Vũ Hiên thổi bên tai hắn mấy ngày trước...

“Tên Hoắc Nghiêu này mỗi ngày đều chạy đi chạy lại trong câu lạc bộ của hắn, lúc rảnh rỗi ngâm mình trong quán bar chơi gái không ít, sợ là đã sớm quên sạch Liên Chức rồi.”

Lúc này, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ đi xa dần, lại cảm thấy có chút chướng mắt.

Cho đến sau khi lên xe, Liên Chức còn đang nhớ lại vừa rồi Tống Diệc Châu vô tình đỡ cô.

Lòng cô vẫn còn sợ hãi, không biết hắn có buông bỏ hoài nghi hay không.

Lần này buông xuống, về sau có thể lại bị dấu vết gì gợi lên lòng nghi ngờ của hắn hay không?

Ánh chiều tà chiếu nghiêng trên cây ngô đồng, bóng cây xẹt qua cửa sổ kính chắn gió rơi xuống bóng tối loang lổ, cũng như có như không phản chiếu sự sững sờ và tâm sự nặng nề của cô.

Trước tiên nếu muốn trả thù Trầm Hi và Giang Khải Minh, sau lưng còn phải thăm dò qua lại với Tống Diệc Châu, cô sớm muộn gì cũng bị tra tấn chết không xong.

Không thể cứ bị động phòng ngự như vậy.

Cô ngước mắt lên, có chút hoảng hốt, cô nhìn bóng tối lúc tối lúc sáng trên cửa sổ xe, thỉnh thoảng có thể thấy được đôi mắt tản mạn thâm thúy của người đàn ông trên gương xe. Anh ta đang chăm chú nhìn chằm chằm về phía trước, thỉnh thoảng nắm tay lái xoay nửa vòng.

Cô nghĩ hắn bao dung với Trầm Hi, dù cho biết cô ta có tâm cơ khác, thậm chí trộm tác phẩm của cô.

Hoắc Nghiêu vẫn bao che cô ta.

Cho nên loại não yêu đương này, không chỉ phụ nữ có, đàn ông cũng có. Một khi rung động, lập tức trở nên mù quáng ảnh hưởng tới phán đoán.

Loại người như Hoắc Nghiêu cũng có thể mắt nhắm mắt mở với Trầm Hi, như vậy Tống

Diệc Châu để ý đến một người phụ nữ sẽ như thế nào?Bao che dung túng, làm như không thấy, thậm chí có thể muốn gì tùy ý với cô hay

không?

Trong mắt Liên Chức hiện lên dã tâm không ai biết, đang sôi trào thiêu đốt. Nếu như lúc trước cô chỉ muốn dùng thân thể đi đổi lấy tài nguyên của hắn, dù là hiện tại, cô nhất định phải giành được càng nhiều tài nguyên...

“Liên Chức... Liên Chức…”

Hoắc Nghiêu gọi cô mấy tiếng, Liên Chức lấy lại tinh thần, nói: "Sao vậy?”

Hoắc Nghiêu liếc nhìn cô một cái, trêu chọc: "Nghĩ gì vậy?”

“Không... Ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt.”

Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên tay lái, nhìn như vô tình nói: "Không ngờ Tống Diệc Châu lại đối xử với em rất tốt, anh vốn rất lo lắng em bị bắt nạt ở đó. Tảng băng lúc trước làm sao có thể giúp đỡ người khác, mấy ngày không gặp ngược lại trở nên dịu dàng.”

“Cũng không có.”

Cô sờ sờ mũi, nói,

"Chỉ là tiện tay hỗ trợ mà thôi, Tống tổng phân biệt công tư rất rõ ràng.”

Hoắc Nghiêu cười cười không nói.

Đèn xanh phía trước sáng lên, anh ta chậm rãi nhấn ga, trong đôi mắt đen kịt lại xẹt quanmột suy nghĩ khác.

Nam nữ mập mờ có đôi khi tựa như một sợi dây, thoáng đụng chạm lập tức vượt qua ranh giới.

Phản ứng này của Tống Diệc Châu ngược lại khiến Hoắc Nghiêu chưa bao giờ nghĩ tới, không biết sớm chiều ở chung nửa năm sẽ như thế nào?

Nha đầu Trầm Hi kia biết được sợ là sẽ bị tức chết nhỉ?

Thú vị đấy...

Liên Chức lại hỏi: "Người tổ chức tiệc rượu tối nay là ai?”

Hoắc Nghiêu nói: "Không phải tiệc rượu, chỉ là mượn danh tiếng này mà thôi.”

Liên Chức khó hiểu.

Hoắc Nghiêu quét mắt nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: "Nghe nói qua Hạ Nhân Lai chưa?”

Hạ Nhân Lai?

Cái tên này tại sao quen thuộc như vậy, Liên Chức suy tư hai giây, đột nhiên nhớ tới.

"Là người đã lên báo mấy năm trước...”

Hoắc Nghiêu nhướng mày, xem như thừa nhận.

Liên Chức lại khó nén khiếp sợ.

Hạ Nhân Lai — Giám đốc sở công an thành phố kiêm nhiệm Phó thị trưởng, đang 55 tuổi, tiền đồ vô lượng.

Chân chính khiến thanh danh của hắn nổi như cồn chính là hai năm trước, hành động quét đường dây ma túy, tóm được không biết bao nhiêu ổ mại dâm, đồng thời kéo mấy người có địa vị cao làm việc bất chính xuống ngựa. Lúc ấy Liên Chức đang học năm tư đại học, mỗi ngày đều nghe trong phòng ngủ thảo luận xôn xao.

Mà Hạ Nhân Lai sau khi trải qua một trận này, quan vận thịnh vượng.

Hoắc Nghiêu ung dung nói: "Sinh nhật cha ông ấy, vốn không muốn tổ chức, nhưng người nghe tin đã tự động dựng sân khấu cho ông ấy. Nhưng vị giám đốc sở này cóthân phận đặc thù, mở tiệc cũng chỉ có thể mượn thân phận và danh nghĩa của những người khác.”

Đây cũng chính là nguyên nhân Hoắc Nghiêu để Liên Chức đi cùng.

Cha anh ta không về được, Hoắc Nghiêu phải đích thân đi một chuyến.

Khúc mắc của mấy cô gái trong giới không khỏi quá nhiều, dắt theo sau này sẽ phiền toái, ngoài giới lại không thể xuất đầu lộ diện.

Liên Chức xem như không cao không thấp.

Trình độ học vấn cao nhưng không có bối cảnh, mang ra ngoài lại không có gánh nặng.

Giả sử mở tiệc trong trang trại rượu ở giữa núi vùng ngoại ô, xe ra vào đều phải kiểm tra giấy mời, xác minh thân phận từng người một, an ninh rất nghiêm ngặt.

Mới cuối tháng mười, thời tiết thủ đô đã rất lạnh, sương mù dày đặc ngưng tụ ở bãi đỗ xe trước sân.

Nơi này là khu khách quý, không giống với xe đỗ đầy hai bên đường chính, nơi này không gian rộng rãi, giữa xe và xe có người mặc đồng phục chờ hỗ trợ.

Lúc Liên Chức xuống xe, khi nhìn thấy những biển hiệu xe hiếm thấy này, âm thầm lấy làm kinh hãi, cô chỉ nhận ra một chiếc Bugatti.

Liên Chức đi theo phía sau Hoắc Nghiêu, lúc vào đại sảnh quan sát bố trí theo phong cách Địa Trung Hải, nóc nhà cao treo lơ lửng, phối màu đơn giản nhưng không mất đi vẻ xa hoa, đèn chùm thủy tinh ở trên đá cẩm thạch khúc xạ ra ánh sáng lạnh.

Rượu trên bàn dài rực rỡ muôn màu, ba năm tân khách nâng ly cạn chén, bồi bàn bưng khay rượu chạy qua chạy lại trong đám người.

Hoắc Nghiêu nói: "Em chờ anh một lát, anh đi chào hỏi rồi về, đói bụng thì ăn chút gì đi.”

“Được.”

Hoắc Nghiêu vòng qua đám người, đi về phía trung tâm bữa tiệc, Liên Chức cũng quét mắt theo vài lần, trong đám người có một ông lão tóc bạc mặc trang phục chúc thọ kiểu Trung Quốc.

Bên cạnh có không ít người đang khen ngợi ông.

Đại khái vị này chính là cha của Hạ Nhân Lai.

Chỉ là loại trường hợp này, sở trưởng sở công an chắc chắn sẽ không tới, Liên Chức đói bụng, bưng đĩa đến bên cạnh bàn ăn gắp hai miếng bánh ngọt.

Trong lúc này ánh mắt cô và người khác vô tình va chạm, hai bên đều gật đầu cười.

Lấy xong bánh ngọt, cô đang muốn đặt bánh xuống, bên tai lại truyền đến tiếng thấp giọng.

"Nhìn thấy người đàn ông trên ban công kia không có… Đúng, chính là người mặc áo khoác cao khoảng một mét tám mấy, người khác đều nói anh ta là cháu của Hạ Vĩ Nhân, tôi đoán hẳn là con riêng.”

“A, không thể nào?”

"Sao lại không, vợ của Hạ cục trưởng chúng ta chỉ có một người anh trai, chỉ sinh con gái, cháu trai này nhận từ đâu?"

Liên Chức cũng nhìn theo tiếng bát quái của bọn họ, muốn nhìn xem người đàn ông đầu thai lợi hại này trông như thế nào.

Dù sao con riêng cũng là cốt nhục, tài nguyên và tiền tài cuồn cuộn không ngừng.Ngoài ban công ánh sáng tối, Liên Chức chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, bả vai rộng, dáng người cao lớn, giống như một cái cây.

Anh mặc một chiếc áo khoác đen, thân hình gần như hòa làm một thể với bóng tối, khóa kéo mở ra thỉnh thoảng bị gió thổi trúng.

Ống tay áo người đàn ông hơi cuộn lên, lộ ra một đoạn cơ bắp cánh tay, giữa ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa tí tách màu đỏ tươi như ẩn như hiện.

Rõ ràng không nhìn thấy mặt, Liên Chức lại nhìn ra một tia gợi cảm.

Cơ bắp cánh tay anh như ẩn như hiện, đường nét rắn chắc, cơ bắp rõ ràng.

Đại khái là một người đàn ông biết công phu quyền cước.

Cũng đúng, cha là giám đốc sở, con trai cũng sẽ kế thừa gia nghiệp.

Liên Chức đang muốn dời ánh mắt đi.

Đột nhiên, có người tiến lên vỗ vỗ vai anh, anh quay đầu lại.

Liên Chức nhất thời trợn tròn mắt.

Lục Dã?

Sao lại là anh chứ!

Ban công rộng lớn, ánh sáng nhàn nhạt bao trùm trên khuôn mặt người đàn ông, dưới lông mày rậm là một đôi mắt đen kịt, đường nét ngũ quan rõ ràng càng khiến cho anh mang theo vẻ chính nghĩa và dã tính.

Không phải Lục Dã thì là ai?

Người đàn ông bên cạnh đang nói chuyện với anh, anh im lặng nghe, mặt mày hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Liên Chức đứng tại chỗ, trên mặt đã không chỉ là khiếp sợ.

Sao anh lại ở đây?

Nhớ tới mấy vị nữ sĩ vừa rồi xì xào bàn tán về thân phận của anh, như có hòn đá lớn đập xuống hồ nước yên tĩnh, bọt sóng kịch liệt bắn lên khiến cho trong lòng Liên Chức bất bình rất lâu.

Anh không phải là một tên côn đồ không có cha sao?

Năm đó lời đồn đại của Tam Trung về Lục Dã xôn xao, cha không rõ, mẹ bị bệnh cố sức nuôi lớn anh lại nuôi thành một tên côn đồ chỉ biết đánh nhau.

Liên Chức khi đó mắt cao hơn trời, còn đang len lén chê cười tiền đồ xa vời của anh, sau này cô ở nhà lớn nói không chừng chính là chuyện anh lớn lên chỉ có thể chuyển gạch.

Hiện tại chuyện cười này, càng giống như bàn tay nực cười hung hăng tát vào mặt cô.

Liên Chức ngoại trừ không thể tin ra, cũng có chút ngũ vị tạp trần, cô hận không thể nhìn tới khi đục khuôn mặt kia của anh ra một cái lỗ.

Có lẽ là tầm mắt của cô quá mức càn rỡ.

Lông mày người đàn ông nhạy bén giật giật, con ngươi vừa chuyển, tầm mắt lướt qua mọi người trực tiếp rơi về phía cô.

Hô hấp Liên Chức cứng lại.

Cô lập tức quay đầu, nhanh chóng trốn bên cạnh cột đá cẩm thạch, tim đập thình thịch sắp nhảy ra ngoài.

Ánh mắt Lục Dã tìm kiếm vẫn không thu hồi, anh nhíu mày.

“Nhìn ai vậy?" Phùng Yến bên cạnh nói.Sảnh yến hội đông người lui tới, ánh mắt quan sát vừa rồi dường như chưa từng tồn tại,

Lục Dã cũng thu hồi tầm mắt.

“Không có gì, nhìn lầm rồi.”

Phùng Yến nói: "Mấy năm nay ở Dung Thành thế nào?”

Ngón trỏ Lục Dã phủi tàn thuốc, thản nhiên nói: "Cũng được.”

"Tôi thấy không được.”

Phùng Yến nói,

"Lục Dã, không phải cậu định cả đời làm ổ ở đấy chứ, đừng nói huấn luyện viên tức chết, cha cậu sẽ bỏ mặc sao?"

Năm đó Phùng Yến quen biết Lục Dã trong quân đội, anh ta ỷ vào kỹ thuật và gia thế tốt vượt qua thử thách hoành hành trong đội ngũ, ai ngờ mọi mặt đều kém xa Lục Dã.

Sau khi hai người đọ sức mấy trận, ngược lại quan hệ càng ngày càng thân, sau đó thăng chức, lại chuyển nghề.

Cũng sắp quen biết bảy tám năm rồi.

Ai da, Lục Dã giấu diếm cũng thật kỹ, Phùng Yến vẫn không rõ cha anh lại là Hạ Nhân Lai.

“Cậu biết đấy, thủ đô và Dung Thành đối với tôi không khác nhau.”

Nói xong, Lục Dã

"Hơn nữa, ông ấy không thể làm chủ tôi.”

không cười,

Trong lời nói của anh tuy rằng bình thản.

Nhưng rõ ràng đã quyết định dứt khoát, việc này ai khuyên cũng vô dụng, Phùng Yến trêu chọc nói: “Dung Thành thật sự tốt như vậy? Tôi nhớ nửa năm trước cậu cũng không kiên định như vậy, không biết còn tưởng rằng có cô gái nào câu dẫn cậu không

muốn đi.”

Suy nghĩ của Lục Dã không hiểu sao lại ngừng lại.

Nhưng trên mặt anh còn chưa thể hiện ra, liếc mắt nhìn Phùng Yến, đáy mắt có chút ý vị

thâm trường: “Sau khi cậu chuyển tới bộ giao thông, lại còn trở nên rất bát quái đấy?"

“Tôi có sao?" Phùng Yến đột nhiên nhớ tới một chuyện,

"Cậu nghỉ phép mấy ngày nay không về đúng không, giúp tôi một việc đi.”

Lục Dã: "Hả?”

Phùng Yến còn chưa nói xong, có bồi bàn tiến lên, thấp giọng nói bên tai Lục Dã Hạ lão gia gọi anh.

*

Người trong yến hội chúc thọ Hạ lão gia hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng là mượn danh nghĩa tiệc rượu, nhưng ai cũng biết chẳng qua chỉ là ngụy trang.

Hạ gia từ chối nhận quà, tiến lên chào hỏi là điều bắt buộc. Hoắc Nghiêu đến trước mặt

Hạ lão gia, nửa câu không đề cập tới sinh nhật, nói mấy lý do thoái thác lại chọc cho Hạ lão gia cười ha ha.

“Nhóc con, so với khi còn bé đã xảo quyệt hơn nhiều rồi!”

Hoắc Nghiêu không chút để ý cười: "Cái này sao lại gọi là xảo quyệt, Hạ lão gia nói oan cho tôi, thủ đô vào thu đông khô lạnh, chừng nào thì ngài tới Dung Thành dạo chơi, để lớp trẻ chúng ta cũng tận hết tình đãi khách.”

“Nhất định nhất định.”

Hạ lão gia nói,

"Thế nhưng chơi thì chơi, cũng nên lấy gia đình làm trọng, tin tức hoa đào của cậu ông già tôi đây dù cách xa ngàn dặm cũng nghe được, cứ như vậy thì làm sao được.”

“Khi nào mới cho ông già này gặp một cô gái đoan chính?”Hoắc Nghiêu vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ kia, anh ta cau mày "chậc" một tiếng: "Sao lại không đứng đắn, người nào không có mắt đồn linh tinh vậy?”

“Mấy cô gái trong câu lạc bộ cũng đứng đắn?”

“Thì ra là ngài nói chuyện này.”

Hoắc Nghiêu cười nói,

"Muốn gặp người đứng đắn cũng không dễ dàng, không phải bây giờ đã có một người rồi sao.”

Ánh mắt anh ta đi tìm Liên Chức, lại phát hiện trong yến hội không có bóng dáng cô.

Đúng lúc này, Lục Dã tiến lên, khoác áo khoác lên vai ông Hạ.

Ông Hạ quay đầu lại thấy là anh, ý cười càng đậm.

“Quả nhiên ông già rồi, thân thể cũng không cường tráng bằng trước kia.”

Hoắc Nghiêu ung dung nói: "Ông cụ còn nói già, vậy ông ngoại cháu có thể xuống mồ tại chỗ rồi.”

“Thằng nhóc thối!”

Ông Hạ cười mắng, lại giới thiệu cho anh ta và Lục Dã.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, đều là cong môi ra hiệu.

Hơn tám mươi người, đứng lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau khi ông Hạ tạm biệt anh ta, được Lục Dã đỡ trở về phòng nghỉ.

Ánh mắt Hoắc Nghiêu vẫn im lặng đánh giá anh.

Nhiều năm trước đã có tin đồn Hạ gia có một đứa con riêng, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua.

Xem ra, Hạ Nhân Lai trì hoãn tới bây giờ là dự định gặp mặt.

*

Vừa vào phòng nghỉ, sự mệt mỏi vừa rồi của ông Hạ rõ ràng không còn, trở nên trung khí mười phần.

Lục Dã cũng biết ông già này đang giả bộ, im lặng nở nụ cười, không để ý đến ông.

Những người khác đều lui ra khỏi phòng nghỉ, anh ngồi trên sô pha đối diện rót trà.

Ông Hạ ho khan một tiếng: "Tháng sau ông sẽ cho người điều cháu về thủ đô.”

Lục Dã nói: "Miễn bàn.”

“Thằng nhóc cứng đầu, cháu đây là đang lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn.”

Ông nặng nề chống quải trượng xuống.

Lục Dã vẫn không nhúc nhích, căn bản không ăn chiêu này.

Anh ngước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông cụ: "Lấy những lời này qua loa tắc trách tôi, ông cũng không ngại nghẹn đến phát đau? Tiền đồ của tôi là gì, lúc

trước đánh nhau ẩu đả giống như ăn cơm, vì ăn bữa cơm no mà làm những chuyện không mặt không da, tôi cũng làm không ít.”

“Như bây giờ, tôi cảm thấy rất tốt.”

Mặt ông Hạ đỏ bừng, đang muốn phát giận. Lục Dã lại đẩy qua một tách trà, cười nhạt nói.

“Lớn tuổi thì ít nổi giận, dễ tổn thương thân thể.”

Ông Hạ nhìn anh hồi lâu, thở dài nói: "Cháu hận cha mình?”

“Không hận.”

Lục Dã gần như lập tức đưa ra đáp án, nhưng ngữ khí lạnh nhạt lại không có quá nhiều tình cảm,

"Không cần thiết, nhưng ông ấy chỉ dựa vào việc cho tôi một giọt tinh trùng, ném tôi ở bên ngoài mấy chục năm, sau đó bởi vì con cái chết hết, không có hậu duệ chăm sóc, lại muốn tôi đón trở về.

"Anh uống một ngụm trà, cười châm chọc,

"Món nợ này tính toán ra quá nhiều, tôi thật sự không có hứng thú.”

Sắc mặt ông Hạ càng thêm khó xử.

Đây đều là chuyện Hạ Nhân Lai làm lúc còn trẻ, đối với Lục Dã, bọn họ rốt cuộc cũng mắc nợ anh.

Ông Hạ đang muốn nói gì đó.

Lục Dã dập cốc một cái, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ muốn đánh bài tình thân của ông: "Tôi có việc đi trước, lần sau đừng giả bệnh để tôi đến, chọn lý do tốt hơn một chút được không?”

Anh nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Cha Lục Dã lại là Hạ Nhân Lai?

Liên Chức chạy ra khỏi phòng tiệc, đi qua đi lại dọc theo hoa viên phía sau không người, sự kích động tràn đầy linh hồn vẫn dừng lại trong đầu cô.

Cho nên côn đồ không phải côn đồ, lại là thái tử ngậm thìa vàng sinh ra, vậy trước đó hắn làm bộ nghèo rớt mùng tơi như vậy làm cái gì, đồ ngốc sao...

Sau khi bất bình, trong lòng Liên Chức sinh ra sự ghen tị trước nay chưa từng có, Trầm

Hi Hoắc Nghiêu cao cao tại thượng coi như thôi đi, hiện tại ngay cả gia thế Lục Dã cũng rất cao quý.

Cho nên trên thế giới này chỉ có một mình cô là cô nhi, nghèo rớt mồng tơi! Cô cố gắng cả đời, vẫn có thể bị người khác nhẹ nhàng cướp lấy thành quả.

Liên Chức càng nghĩ càng khó chịu, nhưng sau khi sự không cam lòng và đố kỵ kia qua đi, dưới chân cô đột nhiên dừng lại, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Trước mắt cô chợt sáng ngời.

Quyền thế không thuộc về cô thì thế nào, dùng thủ đoạn biến thành của cô không được

sao.

Cô không tra được nguyên nhân cái chết của Vương Thế Trung, càng không lay động được Giang Khải Minh, thậm chí đối mặt với sự uy hiếp của ông ta cô cũng phải khúm núm, âm thầm trả thù.

Nhưng những thứ này Lục Dã có thể, cha của anh Hạ Nhân Lai có thể.

Giang Khải Minh buôn lậu thuốc phiện, vừa vặn là bàn đạp cho con đường thăng quan tiến chức của những chính khách như bọn họ. Mà tất cả nỗi sợ hãi bị uy hiếp bị trả thù của cô, đều có thể nhờ cậy vào tấm bia đỡ đạn mạnh mẽ này của Lục Dã.

Liên Chức càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, trong đầu tràn ngập hưng phấn trước nay chưa bao giờ có, như có một tia chớp bổ ra tầng tầng lo lắng.

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, kéo toàn bộ số điện thoại và wechat của Lục Dã ra khỏi sổ đen.

Lúc trước nhìn người đàn ông này chỗ nào cũng cảm thấy xui xẻo, hiện tại Liên Chức cảm thấy so với thần tài anh còn đáng yêu hơn.

Sau đó cô gửi email cho thám tử tư, bảo cô ấy đi điều tra hành tung của Lục Dã ở thành phố Bắc Kinh, sau khi ảnh chụp và tin tức cụ thể kèm theo, đầu kia lại gửi cho cô mấy tin nhắn.

[Ở thành phố Bắc Kinh? Phạm vi điều tra của cô càng ngày càng rộng, phí tổn phải tăng thêm nha.]Ngoại trừ chính sự, cô chưa từng trò chuyện qua chuyện gì khác với cô ấy, cô không muốn bại lộ quá nhiều về mình.

Vì thế chỉ gửi một dấu ok.

Làm xong hết thảy, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu, nói với anh ta thân thể mình không thoải mái, muốn xuống núi sớm.

Cô tuyệt đối không thể gặp Lục Dã ở đây.

Không đề cập tới thân phận bạn gái Hoắc Nghiêu bây giờ của cô, chỉ nói hoàn cảnh đặc

thù này, rất khó không làm cho người ta hoài nghi, bởi vì thân phận của anh cô mới có lòng nịnh nọt.

Cái trước vượt qua giới hạn đạo đức của người bình thường, cái sau, ai sẽ thích người phụ nữ ham tiền chứ.

Lục Dã đều có thể trực tiếp phán cô tử hình bằng hai điều này.

Chỉ chốc lát Hoắc Nghiêu đã tới sân sau, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.

“Đau dạ dày, em quên mang thuốc.”

Cô vì chân thật, thậm chí bôi hai tầng phấn trên mặt mình, môi cũng không còn chút huyết sắc nào.

Chuyện Hoắc Nghiêu nên làm đều đã làm xong, sớm muộn gì cũng xuống núi.

Anh ta nhún vai, thờ ơ nói: "Vậy đi thôi.”

Lúc này, đại đa số mọi người đều đang còn ở phòng tiệc, Liên Chức nhận lấy áo khoác bồi bàn bảo quản khoác lên người.

Khi họ đi qua vườn hoa phía sau, đang muốn đến gần bãi đỗ xe, Liên Chức lại vô tình nhìn thấy Lục Dã ở con đường đối diện.

Anh đang đi cùng bạn xuống cầu thang dài, đi về phía cửa chính.

Cô vừa ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp mặt.

Trước mắt Liên Chức tối sầm, thật sự là sợ cái gì thì tới cái đó.

Bước chân Hoắc Nghiêu hơi nhanh, nhận thấy người phụ nữ phía sau lạc đàn, anh ta cũng không muốn dừng lại chờ cô.

Anh ta dập điếu thuốc, bật lửa lật ngược trong tay, đang muốn nhẹ nhàng đẩy lên.

Đột nhiên, anh ta nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Hoắc Nghiêu quay đầu lại, chỉ thấy người phụ nữ ngã trên bãi cỏ, toàn bộ dáng vẻ xinh đẹp tinh xảo vừa rồi biến thành chật vật, khuôn mặt nhăn thành một nhúm, váy cũng bị

bẩn.

“Giỏi quá đó, cái cầu thang này mà em cũng có thể ngã?”

Anh ta nhìn thấy buồn cười, tiến lên vài bước, cúi người đưa cho cô một bàn tay.

Liên Chức đưa tay cho anh ta, đang muốn mượn lực đứng lên, nhưng mà chân vừa mới dùng lực, lập tức đau đớn đến vặn vẹo.

“Đau quá!” Lần này cô không dám dùng lực nữa.

Hoắc Nghiêu ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế cho cô, vén làn váy màu sâm banh lên, là mắt cá chân tinh tế của cô, dây buộc quấn quanh bắp chân, lại hiện ra sự hấp dẫn khác.

Anh nhẹ nhàng bóp mắt cá chân cô, cô lập tức “Ai” một tiếng, giọng nói cũng yếu ớt.

Hoắc Nghiêu thu tay lại, bỏ qua xúc cảm trơn nhẵn kia, nói: "Đi không được?”

Cô thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Hoắc Nghiêu nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu, miễn cưỡng nói: "Cho nên muốn anh ôm?”Cô ngửa đầu nhìn anh ta, đối diện với con ngươi đen nhánh thâm thúy của anh ta.

Người còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta ôm lên.

Cô nhìn hàm dưới ưu việt của anh ta, trên người Hoắc Nghiêu được bao phủ bởi mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi. Cô đại khái đỏ mặt chớp mắt một cái, mặt cũng thuận thế chôn thật sâu vào lồng ngực của anh ta.

Xúc cảm mềm mại chui vào trong lồng ngực, Hoắc Nghiêu sửng sốt, ngay cả bước chân cũng ngừng một lát.

Anh ta cúi đầu liếc cô một cái, cả khuôn mặt cô đều vùi vào trong lòng anh ta, chỉ có lỗ tai phấn hồng, dụ người ta muốn cắn một miếng.

Trọng lượng của cô rất nhẹ, nhưng thân hình có lồi có lõm dán sát vào anh ta, trong lúc xóc nảy qua lại bộ ngực mềm mại đụng vào ngực anh ta.

Đôi mắt Hoắc Nghiêu sâu dần, phát hiện bên tai cô lại đỏ lên.

Vốn chỉ là cử chỉ của một thân sĩ, không động tâm tư gì khác.

Giờ phút này, trong cổ họng Hoắc Nghiêu sinh ra một cảm giác ngứa ngáy không cách nào ức chế, sôi trào lại nóng rực, yết hầu anh ta trượt xuống.

Đi đến bãi đỗ xe, người đến người đi.

Phùng Yến đang thương lượng muốn Lục Dã giúp mình chăm chỉ, anh ta đột nhiên dùng khuỷu tay lay Lục Dã, ý bảo anh nhìn qua bên kia: "Nhìn không ra, Hoắc nhị công tử này ngược lại là một người dịu dàng thương hoa tiếc ngọc.”

Lục Dã nghiêng mắt nhìn lại, trong bãi đỗ xe ánh đèn lờ mờ, cô gái nho nhỏ rúc vào lòng Hoắc Nghiêu.

Mặt cô chôn thật sâu vào lồng ngực người đàn ông, áo gió chùm từ đầu đến chân, tóc dài như thác nước, chỉ có một đôi mắt cá chân tinh tế lộ ra bên ngoài, theo dây buộc màu bạc rạng rỡ phát sáng.

Ánh mắt Lục Dã tối đen, quay đầu không chút gợn sóng.

Ngày hôm sau.

Liên Chức đi theo Tống Diệc Châu đến cao ốc Tống thị, tổng bộ tập đoàn Tống thị trong nước tọa lạc ở thủ đô, đường phố rộng lớn mà an tĩnh, cây bạch quả hai bên đã biến thành màu vàng kim. Khu này là trung tâm thương mại của thành phố Bắc Kinh, nhà cao

tầng san sát nối tiếp nhau.

Tập đoàn Tống thị có một khách sạn Vạn Sâm, Thần Đạt gần đây tham gia nhập cổ phần, dự định chuẩn bị xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng kiểu mới, phòng cháy chữa cháy và quyền sở hữu đều đã giao cho công ty tương ứng.

Tuyển dụng kiến trúc sư chuyên nghiệp thiết kế cho khách sạn này, vẫn không có cách nào đạt được thống nhất với bên Vạn Sâm.

Phương Thành một bên lái xe, nói: "Bên phía Cao tổng đưa ra ý kiến, phái hiện thực kiến trúc sư Karen Peano, Đại Giang Kiện Trì đều là lựa chọn không tồi, thời gian của hai vị lão sư này thích hợp, cũng có thể khởi công nhanh nhất!"

Karen Piano?

Liên Chức lặng lẽ vểnh tai lên, học thiết kế làm sao có thể không biết vị đại sư này, khách sạn du thuyền nổi tiếng thế giới chính là do người đó thiết kế.

Tống Diệc Châu tựa vào ghế sau mở ra một xấp báo cáo dày, tư liệu giới thiệu về hai vị kiến trúc sư rất tường tận, lúc trước hắn cũng đã từng nghe thấy.Hắn lật qua tập tài liệu, một loạt mười dòng.

Theo Liên Chức nhìn ra hai người này căn bản không phải cùng một cấp bậc, Karen Peano thu hoạch được sự tán thành của đại chúng trên thị trường quốc tế không cao, nhưng thiết kế của ông lại có linh khí, số ít tác phẩm đặt ở khách sạn đều trở thành kim chỉ nam cho đô thị mới.

Nhưng dường như Tống Diệc Châu không có hứng thú với ông.

Liên Chức ho khan một tiếng, nói: "Tống tổng, khách sạn Kim Sa Singapore hoàn thành tám năm trước, chính là do Karen Peano thiết kế, hiện nay nó vẫn là một khách sạn có vẻ ngoài thoải mái nhất.”

Tống Diệc Châu chuyển mắt, thản nhiên nhìn cô.

“Cho nên?”

Liên Chức: "…”

Cô chỉ là muốn len lén bỏ phiếu cho vị đại sư mình thích, không nghĩ tới người đàn ông này hiểu lại giả bộ không hiểu.

“Chính là cảm thấy đối phương biết cách tìm lối tắt khác, rất có thiên phú.”

“Vậy sao?” Tống Diệc Châu đóng báo cáo lại, cất tiếng cười nhạt,

“Tôi lại cảm thấy quá mức theo đuổi vẻ ngoài kỳ quái, mánh lới lại không thực tế.”

Nếu Karen Peano nghe thấy thì chắc phải học Van Gogh cắt tai.

Cô lặng lẽ liếc mắt một cái, lại bị Tống Diệc Châu nghiêng đầu nhìn thấy, hắn nheo mắt lại, có chút nguy hiểm.

Liên Chức lập tức vuốt mông ngựa nói: "Tống tổng nói đều đúng!”

Lúc xuống xe, Phương Thành hỏi Tống Diệc Châu cuối cùng chọn ai.

Tống Diệc Châu nói: "Karen Peano.”

Liên Chức: "…”

*

Cao ốc Tống thị có văn phòng chuyên môn của Tống Diệc Châu, cảnh quan bên trong tòa nhà được thiết kế tuyệt vời.

Mấy ngày nay Tống Diệc Châu tới tới lui lui tham dự mấy hội nghị, đã vượt xa phạm vi đầu tư.

Liên Chức âm thầm phỏng đoán, Tống gia có dự định bồi dưỡng Tống Diệc Châu làm người nối nghiệp hay không.

Mấy ngày nay cô cũng không nhàn rỗi, phân tích tác phẩm của Karen Piano cùng với tính cách của ông làm thành văn kiện.

Tống Diệc Châu giao nhiệm vụ tiếp đãi sau khi Karen Peano về nước cho Phương

Thành, Liên Chức muốn chủ động đi tranh thủ, kiến trúc và thiết kế vốn ít phân biệt, đi theo vị đại sư này cô nhất định sẽ được lợi không nhỏ.

Liên Chức bưng ly cà phê, thừa dịp hội nghị gõ cửa phòng làm việc của hắn.

Lúc cô đi vào, Tống Diệc Châu đang dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Áo sơ mi của hắn mở rộng hai cúc áo, có vẻ rất tùy hứng, so với vẻ cẩn thận tỉ mỉ bình thường là hai trạng thái khác nhau. Mấy ngày nay họp hành không ngừng, đại khái là thật sự mệt mỏi.

Liên Chức hạ thấp động tĩnh, giẫm nhẹ lên thảm, chút âm thanh này khiến người đàn ông tỉnh giấc, ánh mắt dần dần tập trung vào mặt cô.

“Như thế nào?”Liên Chức đặt cà phê lên bàn trà, cùng với văn kiện đẩy qua.

Cô nhẹ giọng nói: "Tống tổng, lúc trước tôi có nghe Karen Peano diễn thuyết, cũng hiểu rất rõ về ông ấy, cho nên đã làm một bản báo cáo chi tiết.”

Tống Diệc Châu tựa vào sô pha, quan sát cô vài giây, cô bất giác đứng thẳng lưng, giống như chuẩn bị nhận nhiệm vụ lâm nguy.

Trong mắt hắn xẹt qua một ý cười cực nhạt, lại nhanh chóng biến mất.

“Được, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi?”

Chỉ là… như vậy thôi sao?

Cô đứng bất động tại chỗ, có chút ấp a ấp úng.

Tống Diệc Châu giả vờ không hiểu: "Sao, cô còn có việc?”

Cô trịnh trọng nói: "Tống tổng, ngài có thể giao việc tiếp đón Karen Peano cho tôi không? Tôi nhất định sẽ nghiêm túc phụ trách.”

Tống Diệc Châu bưng cà phê lên, cong tay gõ lên vách cốc.

"Tại sao phải giao cho cô, Phương Thành làm việc ổn trọng, là thư ký tiếp nhận công tác hơn mười năm, cô thì sao?"

Hắn uống một ngụm cà phê, biểu cảm tương đối thả lỏng, đại khái là ánh mặt trời sau lưng quá ấm áp, đáy mắt hắn cũng lấp lánh ánh sáng nhạt, so với bình thường thì ôn hòa hơn không ít.

Liên Chức cũng chuẩn bị đầy đủ, ung dung nói: "Nhưng so với Phương Thành thì tôi hiểu rõ Karen Peano hơn, lúc học đại học tôi đã xem hết tất cả sách xuất bản của ông ấy, trường phái hiện đại mà ông ấy tôn sùng cũng là thứ tôi hiểu rõ nhất, về báo cáo phân tích của ông ấy tôi thậm chí có thể viết ra mấy trang giấy.”

“Là người tiếp tân, tôi cho rằng không chỉ cần kinh nghiệm, mà còn cần sự trao đổi và ý tưởng tương thông…”

Cô thậm chí còn chuẩn bị một đống lý do khác, ai ngờ Tống Diệc Châu ung dung nói:

"Người tiếp đón này cũng không phải dễ làm như vậy, ví dụ như—“

Hắn nhướng mắt lên, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu một ẩn ý và đánh giá,

"Phải tùy thời đợi lệnh, sau này cô muốn ra ngoài hẹn hò sẽ khó khăn.”

Liên Chức sửng sốt.

Hắn nói hẹn hò, là mấy ngày hôm trước đi sơn trang tham gia tiệc rượu với Hoắc Nghiêu?

Cô lập tức thẳng lưng, cướp lời: “Vì công ty, tôi nguyện ý hy sinh thời gian cá nhân.”

Khóe miệng Tống Diệc Châu giật giật, còn rất đường hoàng.

Hắn nói: "Nói như vậy, cho cô làm người tiếp đón tựa hồ cũng có chỗ đáng khen.”

“Cho nên?”

Đôi mắt cô sáng ngời, tất cả tâm tư đều viết lên mặt. Tống Diệc Châu mỉm cười nói:

"Vậy thử xem.”

Cô còn chưa lộ ý cười, Tống Diệc Châu lại nói,

"Làm không tốt thì thuận tiện nộp đơn từ chức lên.”

Cô bĩu môi, như là cáu kỉnh, lại không kìm lòng được mà cười.

“Cảm ơn Tống tổng, tôi sẽ cố gắng thật tốt.”

Đại khái là trường hợp đàm phán này càng giống như nói chuyện phiếm, tâm tình Tống

Diệc Châu cũng rất thả lỏng.

Hắn vô tình liếc nhìn cô một cái, mới phát hiện môi cô tô màu đào mật, hồng nhuận mê người, dụ người muốn cắn hai ngụm.Tống Diệc Châu nhìn như bình thường nói: "Đợi lát nữa người bên ngân hàng tới là cô đi tiếp đón?"

Liên Chức gật đầu.

Tống Diệc Châu nói: “Cô lại đây.”

Liên Chức sững sờ, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt cô, trong con ngươi đen kịt phảng phất phản chiếu một ngọn lửa lớn sâu thẳm, có nhiệt độ khác. Cô do dự tiến lại gần, vừa tới trước mặt hắn.

Người đã bị hắn nắm cánh tay, nghiêng người về phía hắn.

Liên Chức gần như muốn nhào lên người hắn, cô khó khăn lắm mới có thể ổn định thân mình, đối diện với hắn ở khoảng cách gần, đồng tử của hắn là màu hổ phách, hô hấp nóng rực phun ở chóp mũi cô.

Ngón tay Tống Diệc Châu chạm vào cánh môi cô, xúc cảm hơi thô ráp khiến cô không kìm lòng được mà nóng mặt.

Hắn nhẹ nhàng lau một cái, giống như đang bốc cháy, màu sắc cánh hoa đào trong nháy mắt biến mất không thấy.

Cô vẫn sững sờ không hiểu.

Hắn đã buông lỏng lực tay, nói: "Đi làm việc đi.”

Liên Chức ra khỏi văn phòng, cái gì mà thẹn thùng, ngay cả khuôn mặt đỏ bừng kia trong nháy mắt đã không còn.

Bước chân cô trầm ổn, trong mắt lại tản ra ánh sáng kỳ dị, như người mù quáng va chạm xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được con đường chính xác kia.

Thì ra, Tống Diệc Châu thích loại hình này—

Có dã tâm phấn đấu thăng tiến, tốt nhất còn mang theo chút ngây thơ mới ra xã hội, cùng với tính trẻ con chưa được mài giũa.

Người như thế, cũng quá dễ giả bộ.

Buổi chiều Liên Chức tiếp đãi người của ngân hàng, vừa mới làm xong, bên phía Xa Sở cũng đồng thời gửi tới tin tức của Lục Dã.

Cô mở ra xem, mấy ngày nay Lục Dã xin nghỉ phép không về Dung Thành, đang giúp người khác trực giao thông, ngay tại Bắc Tứ Hoàn.

Xa Sở tìm người quan sát vài ngày, ngay cả lịch trực ban của Lục Dã cũng biết, từ mười

giờ sáng đến sáu giờ chiều.

Cô nhìn thời gian biểu của anh như có điều suy nghĩ, lần trước xuất chiêu chưa thắng,

trần trụi dụ dỗ anh cũng không hề lay động.

Người đàn ông này đại khái không thích bộ dạng thẳng thắn vờn qua vờn lại kia, cứ như

vậy đi lên bắt chuyện hay thiết kế ngẫu nhiên gặp được, chỉ sợ anh không để ý tới.

Liên Chức đột nhiên có một chủ ý.

Nếu ghét bỏ cô hư tình giả ý, vậy cô sẽ diễn cho anh xem cái gì gọi là chân tình bức thiết.

*

Gần sáu giờ chiều, ngã tư đường Xương Bình và Viên Bắc giao nhau, xe cộ qua lại vẫn không ít. Đèn xanh đèn đỏ đột nhiên xuất hiện chướng ngại vật, nếu không phải có cảnh sát giao thông qua lại chỉ huy, sợ là đã xảy ra không ít tai nạn.Lục Dã mặc đồng phục trực ban, ánh chiều tà phủ lên cánh tay màu đồng cổ của anh, đường nét sắc nét, cơ bắp rõ ràng.

Chờ xe cộ trên con đường này đã khơi thông kha khá, Lục Dã huýt sáo một cái, chỉ huy xe ở con đường khác đi về phía trước.

Gặp phải tai nạn xe cộ hoặc là không nghe chỉ huy, anh tiến lên gõ cửa sổ, nói vài tiếng khiển trách xen lẫn hỏi thăm.

Chủ xe lui tới nhìn anh đeo khẩu trang, nhưng sống mũi anh tuấn, ánh mắt sắc bén mà sáng ngời, vừa nhìn đã biết là một người cứng rắn.

Cũng không dám cãi lại.

Gần sáu giờ đèn xanh đèn đỏ trở lại bình thường, có người đến thay ca, vỗ vỗ vai anh.

“Làm phiền Lục Dã rồi, mau về đi.”

Viên cảnh sát đưa cho anh một chai nước, cười nói,

“Tiểυ Phùng thật không phúc hậu, mắt thấy cậu nghỉ, mấy ngày nay đều cho cậu xử sạch toàn bộ.”

Lục Dã nhận lấy, anh gỡ khẩu trang xuống không thèm để ý cười cười.

“Dù sao nghỉ phép tôi cũng rảnh rỗi.”

Công việc của cảnh sát giao thông phơi nắng quá nhiều, cái mũi bị hun trong khẩu trang của anh đã chảy mồ hôi. Sau khi Lục Dã vặn chai nước khoáng, ngửa đầu rót nước vào miệng, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Đúng lúc này, chỉ nghe được vài tiếng va chạm kịch liệt, lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Lục Dã quay đầu nhìn lại, xe điện và xe con xảy ra va chạm, xe điện không địch lại, cả người lẫn xe ngã trên đường.

Anh siết chặt nắp chai, đi về phía ngã tư.

Đoạn đường tắc nghẽn dễ xảy ra tai nạn xe cộ nhất không phải là giữa những chiếc xe con, ngược lại là xe điện và xe tư nhân.

Kyoto cung cấp xe điện quét mã, một số người sau khi lên xe lái lung tung, va chạm ở ven đường là quá thường thấy.

Lục Dã còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng tranh chấp.

Người chủ xe xuống xe giận dữ hét lên: "Sao cô lại phóng xe, khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể đụng phải, đầu óc đã lên trời rồi sao?"

Người phụ nữ đưa lưng về phía Lục Dã, ngồi dưới đất.

“Thật xin lỗi, nếu không anh đi bảo hiểm đi, đến lúc đó tôi bồi thường tiền.”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai Lục Dã, dưới chân anh phút chốc dừng lại.

Người phụ nữ thật sự là cực kỳ chật vật, từ trên mặt đất chống ngồi dậy, tay dập nát, quần jean cũng xám xịt.

“Tôi đang vội, không có thời gian đi bảo hiểm cho cô.”

Người đàn ông nói,

“Xe này của tôi mới mua, cô cọ một cái, một vạn!”

“Một vạn! Anh có quá đáng không, phí sửa chữa của anh nhiều lắm là hai ba ngàn.”

Giọng nói của Liên Chức ôn hòa, ánh mắt lại vặn vẹo đến mức cơ hồ muốn xé xác đối phương, không nghĩ tới cô cố ý đụng đồ sứ còn bị lừa.

Cô vừa thương lượng giá cả với chủ xe, vừa chú ý động tĩnh phía sau, cho đến khi thấy

Lục Dã tới mới vui vẻ.

Hai người bọn họ chặn ở đây ảnh hưởng giao thông, người phía sau đều thò đầu ra nói hai người qua bên cạnh giải quyết.Liên Chức đang muốn dựng xe điện lên, nhưng trọng lượng quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn cô có chút tiến lùi không được.

Đúng lúc này, một bàn tay to vững vàng bắt lấy tay vịn xe điện, cứng rắn cầm chắc xe điện bên cạnh Liên Chức, xe đã được nâng lên.

Liên Chức quay đầu nhìn lại, mặt nhất thời lộ vẻ kinh hỉ.

“Anh! Sao anh lại ở đây?”

Lục Dã nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, giống như con thỏ rơi vào bẫy đột nhiên bắt được sợi dây thừng.

Anh chính là sợi dây đó.

Anh chuyển mắt, nhìn về phía chủ xe hơi, trầm giọng nói: "Trước tiên chạy xe qua một bên, đừng ảnh hưởng người khác!"

Đường nét người đàn ông cường tráng, giọng nói sắc bén lại mặc đồng phục cảnh sát giao thông, vừa nhìn đã biết không phải dễ chọc, chủ xe chỉ có thể làm theo.

Nhưng khi qua một bên thương lượng giá cả với Liên Chức lại xảy ra bất đồng lớn, chủ xe cắn chết vẫn đòi một vạn, không ít hơn chút nào.

Giọng hắn lớn, rống lên như muốn đánh người. Cô cũng không có kiên cường tranh luận lý lẽ như vừa rồi, chỉ biết lắc đầu không cho, nhưng rõ ràng khí thế lại thua.

Lục Dã vừa chỉ huy xe xong quay đầu lại, lập tức thấy cô xám xịt đứng đó, bị giáo huấn đến mức hai mắt có chút đỏ.

Đồng tử anh tối sầm lại, nhìn chủ xe đối diện: "Tôi đề nghị đi bảo hiểm, nếu không việc này sẽ bất lợi cho anh.”

Chủ xe sửng sốt.

Lục Dã dùng ngón tay chỉ đèn xanh đèn đỏ bị hỏng, nói: "Hôm nay đèn đường bị trục trặc, lúc anh tới còn đang chuyển đổi ở khu đèn vàng, bây giờ là xe điện sai, nhưng nếu kiểm tra camera theo dõi lại lộ ra chứng cứ anh có hành vi chạy trước thời hạn, ngược lại sẽ là anh chịu trách nhiệm chủ yếu.”

Chủ xe sợ tới mức sửng sốt.

Khuôn mặt người đàn ông trầm ổn, đồng tử sâu đen mà sắc bén, đứng ở đó rất có quyền lên tiếng, làm cho người ta tin phục.

Cuối cùng ông ta đồng ý gọi bên bảo hiểm.

Sau khi đám người rời đi.

Liên Chức cảm kích nhìn anh, chân thành nói: "Cảm ơn anh, Lục Dã, nếu không có anh thì hôm nay em đã bị lừa rồi.”

Trên mặt cô vẫn mang theo một tia may mắn sống sót sau tai nạn, người cũng ngoan ngoãn hiếm thấy.

Lục Dã nhìn, nhịn không được nói: "Sau này gặp chuyện này thì báo cảnh sát, không cần phải nói nhảm với người khác.”

Cô vội vàng gật đầu, lại hỏi.

"Sao anh lại ở đây?"

Lục Dã nói: "Nghỉ phép.”

Sau khi anh nói xong cũng không hỏi lại, tháo găng tay ra, dường như không tò mò về hành tung của cô, cũng không muốn hỏi.

Liên Chức cảm thấy hôm nay thật sự xui xẻo.

Cô nói: "Anh có thời gian không? Lát nữa em mời anh một bữa cơm.”

Lục Dã đang muốn từ chối, cô lại giả vờ nói,

"Đúng rồi, trước đó wechat của em bị người ta trộm số một thời gian, sau khi em tìm lại mới phát hiện rất nhiều người nằm trong danh sách đen, anh cũng ở đây.”

“Em sợ tới mức vội vàng kéo về, anh sẽ không hiểu lầm em chứ?”

Ánh mắt cô mở to, giống như hồ ly, chân thành lại mong đợi nhìn anh, chỉ là trợn mắt nói dối.

Đầu lưỡi Lục Dã để trên răng, nở nụ cười không rõ ý tứ.

Lời cự tuyệt định nói ra được thu hồi lại, muốn xem rốt cuộc cô gái này đang có chủ ý gì, anh nói.

“Được, vừa lúc tôi cũng đói bụng.”

Bữa tối ở một chuỗi nhà hàng Tứ Xuyên.

Liên Chức đưa thực đơn cho anh, nói: Anh xem có muốn ăn gì không?”

Ánh mắt Lục Dã nhìn tay cô lặng lẽ bám lấy thực đơn, rõ ràng là cô thích. Ngón tay anh ấn thực đơn, xoay tròn một vòng đẩy trở về.