111-120

“Em gọi.”

Cô cũng dứt khoát không nhường ai, liên tục gọi mấy quả trứng muối, canh cá chua, sườn kho tàu.

Ngoài miệng hỏi Lục Dã muốn ăn món này không, muốn ăn món kia không? Trên thực tế bút câu rau bay rất nhanh.

Khi muốn câu nước nấu thịt thái lát, Lục Dã nói: "Cái này rất cay.”

“Nhưng em muốn ăn cay, ăn đến trán đổ mồ hôi mới ngon.”

Lục Dã nhìn cô lẩm bẩm ngoài miệng, còn cố ý đánh dấu một chữ đặc biệt cay bên”cạnh.

Anh không khỏi nhớ tới trong hộp cơm của cô hồi trung học có một quả ớt, đều phải lấy ra ném. Lục Dã chơi bóng vô tình đi ngang qua, nghe cô và bạn bè nói: "Ăn ớt sẽ nổi mụn, vì làn da trắng nõn, mình nguyện ý vĩnh viễn từ bỏ những thứ này.”

Hiện tại khuôn mặt cô vẫn trắng nõn, nhưng thói quen sinh hoạt lại thay đổi.

Liên tục gọi đồ ăn xong, đẩy thực đơn qua hỏi anh còn muốn gì không, Lục Dã quét mắt, cô gọi ít nhất năm sáu món.

Bọn họ ăn không hết, anh có tâm muốn cắt đi hai món, nhưng nhìn cô thèm nhỏ dãi, đoán chừng mấy món này món khoái khẩu trong lòng cô.

“Vậy thôi.”

Đầu bếp nấu ăn công phu, Liên Chức, hỏi: “Tại sao anh lại muốn làm cảnh sát vậy?"

Lục Dã nói: "Quân đội chuyển nghề?”

“Cho nên trước kia anh là quân nhân?”

“Ừ.”

Ánh mắt Lục Dã trầm tĩnh, trả lời cũng cực kỳ đơn giản.

Thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô một cái, phần lớn thời gian lại nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, lúc quay đầu hoạt động gân cốt, đường nét rõ ràng.

Liên Chức lại nhìn ra vài phần gợi cảm, tựa hồ vì đạt được mục đích mà ngủ với anh cũng không thiệt thòi.

Cô có lòng muốn hỏi thêm vài câu để hiểu thêm về bối cảnh của anh, nhưng nghĩ đến sự tỉnh táo và nhạy bén của người đàn ông này, đành phải từ bỏ.Liên Chức uống một ngụm trà, nói: "Lúc trước em đã cảm thấy anh là người chính trực, lại thấy việc nghĩa hăng hái làm, cho người ta cảm giác an toàn. Vừa nhìn đã biết sẽ làm cảnh sát.”

Không nói gì, Lục Dã quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen kịt có một chút ý vị thâm trường.

“Em thật sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên!" Liên Chức mở to hai mắt, tiếp tục nói hươu nói vượn,

"Khi đó bạn học bị trường khác lừa tiền, cũng là anh đi thay họ đòi lại. Anh thật sự rất tốt.”

Lục Dã nhìn cô một hồi, anh cười cười, lười chọc thủng cô.

Liên Chức nhìn ra tám phần không tin từ trong nụ cười của anh, nhưng diễn vẫn phải diễn.

Nhân viên phục vụ lục tục mang thức ăn lên, cô gắp trứng muối bỏ vào miệng, hỏi: "Anh và Trần Nhị Bàn kia còn liên lạc không? Chính là nam sinh trung học thường ở bên cạnh anh.”

Loại đàn ông như Lục Dã có lẽ không được Liên Chức yêu thích, nhưng thời trung học anh có một nhóm lớn bạn bè, anh trầm ổn đủ khí chất, làm người không so đo, chuyện người khác do dự không tiến lên, đến chỗ anh luôn giải quyết nhanh gọn, rất nhiều người thường xuyên qua lại gọi anh ta là anh trai.

Lục Dã nói: "Thỉnh thoảng liên lạc, cậu ấy mở tiệm net và siêu thị.”

Liên Chức buồn cười,

"Giống như anh thích ăn đồ ăn vặt như vậy, sẽ không phải mở hàng đều bị chính anh ăn vụng chứ?"

Lục Dã nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng cong môi dưới theo.

Ánh đèn vàng nhạt của nhà hàng phủ lên mặt người đàn ông, sự lãnh đạm giảm đi không ít.

Cô ăn ăn đột nhiên truyền ra một tiếng ho khan kịch liệt, mặt đã sặc đỏ. Lục Dã nhíu mày, rót cho cô ly nước lạnh.

Liên Chức còn muốn gắp miếng thịt cay, người đàn ông trầm giọng ngăn lại: "Đừng ăn nữa”

“Em muốn ăn mà.”

Môi cô cũng cay đến hồng hồng, nước mắt đều chảy ra,

"Lúc trước vì khuôn mặt và dáng người mà kiềm chế bản thân, em đã rất nhiều năm không ăn cay và ngọt.”

Lục Dã nhìn cô như vậy, bảo nhân viên phục vụ bưng tới một ly nước lạnh.

Rửa sạch thịt luộc rồi cho cô ăn.

Lục Dã nói: "Còn em, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào công ty thiết kế?"

Cô hiếm khi trầm mặc, đầu cũng cúi xuống.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

“Đây không phải là Liên Chức sao? Thủ đô thật đúng là nhỏ, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được.”

Hai người ngẩng đầu.

Hai người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng trước bàn bọn họ, vị tóc ngắn kia nói: "Cô làm loại chuyện xấu kia còn dám ở thành phố này, nếu là tôi thì đã sớm trốn ở một góc, không dám ra ngoài.”

“Đúng vậy, em họ tôi sau đó cũng thi vào trường, nghe nói những giáo sư kia đều lấy cô

làm ví dụ xấu để tránh xa, giáo dục học sinh ngàn vạn lần không nên chỉ vì cái lợi trước

mắt, bị gán mác sao chép cả đời cũng khó xoay người.”

Môi Liên Chức thoáng chốc trắng bệch, cô lạnh lùng nói: "Nơi này không hoan nghênh các cô, mời các cô rời đi!"

"Người nên rời đi là cô, cô có biết vì những hành vi đáng xấu hổ của cô mà cả lớp chúng tôi đều không ngẩng đầu lên được không, cô...”

Lời còn chưa dứt, Liên Chức đứng lên, hắt một ly nước lên mặt cô ta.

Người phụ nữ tóc ngắn bị hắt nước bối rối, nhất thời lửa giận xông lên trong lòng: “Sao cô dám!"

Cô ta cầm lấy túi xách đang muốn hung hăng đập lên mặt Liên Chức, tốc độ quá nhanh,

Liên Chức né tránh không kịp, nhưng túi xách còn chưa đập xuống, cô đã bị một lực lớn kéo qua.

Lục Dã chắn trước mặt cô.

Tay anh nhanh chóng khống chế cổ tay của đối phương, chỉ mới thoáng dùng sức, sau đó thuận tiện buông tay.

Ánh mắt anh hơi lạnh, nói: "Hôm nay nếu như cái túi này đập vào người cô ấy, hành vi này của cô chính là cố ý gây thương tích.”

Trên mặt người đàn ông không nổi giận, nhưng ánh mắt đen như mực, sắc bén mà thâm trầm.

Hai người phụ nữ cảm thấy anh không dễ chọc, ngượng ngùng rời đi.

Lục Dã quay đầu lại nhìn cô, cô kinh ngạc đứng tại chỗ, vẻ lấy lòng và hoạt bát vừa rồi

hoàn toàn biến mất, sắc mặt tái nhợt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Nhận thấy anh đang đánh giá cô, cô lập tức lau nước mắt.

“Xin lỗi, em đi trước đây, anh tự ăn đi.”

Cô nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, đi đến quầy lễ tân tính tiền, nhưng nhân viên cửa hàng lại thông báo khi gọi món thì tiền đã được trả.

Liên Chức sững sờ, sải bước chạy ra ngoài.

Mới đi được một đoạn ngắn, lúc muốn đụng vào xe máy, đã bị Lục Dã kéo trở về.

Sắc mặt anh trầm xuống, trách mắng: "Chạy loạn cái gì, ngay cả xe cũng không nhìn.”

“Không cần anh quan tâm!" Nước mắt cô chảy đầy mặt, tay cũng liều mạng giãy ra.

Nhưng cố gắng cũng không được tích sự gì, mới vừa chạy vài bước lập tức lảo đảo ngã

trên mặt đất, chật vật cực kỳ. Lòng bàn tay đau muốn chết, nước mắt đè nén của cô rốt cuộc cũng tràn mi.

Lục Dã sửng sốt nửa giây, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra.

Đầu gối của cô đã bị trầy ra máu, môi cô gái nhỏ run rẩy, nước mắt rơi mãi không hết.

Lục Dã nhướng mày, thật sự không biết nói gì với cô: "Người đã lớn như vậy, sao vẫn còn liều lĩnh?”

“Không cần anh quan tâm! Anh đi đi!”

Cô khóc càng dữ dội hơn, hoàn toàn coi anh như đối tượng phát tiết mà nổi giận với anh.

Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, ngược lại nở nụ cười, nói: "Liên Chức, chúng ta nói lý lẽ một chút được không? Là tôi chọc em?”

“Không nói! Em không nói! Anh đi đi!”

Ánh mắt trên đỉnh đầu quan sát cô rất lâu, cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Liên Chức cho rằng anh đã đi thật rồi.Một lát sau, người đàn ông lại ngồi xổm bên cạnh cô, Liên Chức còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị kéo lên.

Chân cô bị thương, Lục Dã ôm ngang cô, đặt lên ghế đá công cộng.

Ngoại trừ đùi và bắp chân, những chỗ khác đều anh tận lực tránh đụng tới.

Cô có chút hổn hển, đồng thời cũng nhìn anh dừng lại, mở hộp thuốc bên cạnh ra.

“Làm gì vậy?" Mũi cô còn mang theo tiếng khóc.

“Bôi thuốc.”

Anh nói ra hai chữ khái quát mục đích, cuộn ống quần của cô lên mấy lần.

Lục Dã dùng tăm bông thấm cồn rồi nhẹ nhàng lau vết máu, cô "a" một tiếng, động tác

của anh lập tức nhẹ đi.

Chuyện vừa rồi, anh nửa chữ cũng không hỏi, phảng phất như chưa từng nghe thấy cũng không chút tò mò.

Cô nhìn tư thế ngồi xổm của anh, mái tóc đen trên trán ngăn cản vẻ mặt của người đàn ông, sống mũi anh thẳng tắp, môi mỏng mím chặt.

Liên Chức mơ hồ nhìn thấy cơ ngực trong cổ áo sơ mi, đường nét rõ ràng, cơ bắp rắn chắc.

Vẫn là cô chịu không nổi loại trầm mặc này, thấp giọng nói: "Em không sao chép.”

Lục Dã ngước mắt nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.

"Anh không tin có đúng không, nhưng em thật sự không sao chép.”

Nước mắt cô lại chảy ra, nói,

"Em bị oan uổng, nhưng không ai tin em.”

“Anh vừa mới hỏi em tốt nghiệp có phải lập tức ra ngoài làm thiết kế hay không, kỳ thật không có! Em đã không chạm vào nó nhiều năm vì chuyện này, nhưng em thực sự không sao chép.”

Trầm mặc, không có nghĩa là không tin.

Lục Dã chỉ nhớ tới cô bé kiêu ngạo kia, cô là người phát ngôn tuyên truyền trăm ngày thi đại học, ở trên sân khấu tán gẫu về chuyên ngành cô muốn ghi danh, ánh mắt sáng chói, cùng giọng nói dịu dàng nhưng có lực.

Anh chưa bao giờ nghi ngờ điều này.

Lục Dã: "Ừm, biết rồi.”

Có lẽ là giọng nói của anh đột nhiên nhu hòa hơn rất nhiều, cô giống như được trấn an, nước mắt rơi lộp bộp.

Từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay cô, thỉnh thoảng có vài giọt nước bắn lên mặt Lục Dã.

Rõ ràng nhiệt độ đã tản đi, nhưng Lục Dã lại cảm thấy nhiệt độ của giọt nước mắt kia làm bỏng anh, phiền não trong lòng anh càng ngày càng nhiều.

“Đừng khóc, biết em không sao chép.”

Anh chưa từng dỗ dành con gái, chỉ biết trần thuật sự thật.

Trong giọng nói của người đàn ông vô thức mang theo ý tứ dỗ dành, sau khi xử lý tốt vết thương ở đầu gối lập tức giúp cô rửa sạch lòng bàn tay.

Liên Chức càng khóc dữ dội hơn, lắc đầu: "Không phải, em không khóc vì chuyện này,

em chỉ cảm thấy rất có lỗi, có lỗi với Lục Dã.”

Động tác trên tay Lục Dã dừng lại, ngước mắt nhìn cô.“Năm đó em không nên đối xử với anh như vậy, em quá ích kỷ, chỉ biết lo lắng cho bản thân. Em không nên coi những gì anh đối xử tốt với em là đương nhiên, thậm chí ngược

lại còn tổn thương anh.”

Ánh mắt cô hồng hồng, tràn đầy tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay giống

như bóp một cái là vỡ, khiến cho người ta cảm thấy chân tâm thật ý.

Đồng tử Lục Dã hơi co lại, anh mím chặt môi, hạ mắt tiếp tục lau vết thương cho cô.

Liên Chức tiếp tục nói: "Trải qua mấy năm nghèo túng và chán nản, em mới biết được

thiện ý người khác có thể cho đã ít lại càng ít, năm đó em không nên giội nước làm nhục anh, lại càng không nên xé bỏ thư tình của anh, anh có thể tha thứ cho em không?"

Giọng cô mang theo tiếng khóc, nói xong nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh.

So sánh màu sắc, tay cô vừa nhỏ vừa trắng, mềm nhũn như không có xương.

Trong mắt Liên Chức tràn đầy nước mắt, nhưng không hề có thương tâm, dần dần trở nên dương dương đắc ý.

Cô không tin, một phen tự thú của cô như vậy, Lục Dã có thể không chút xúc động.

Người đàn ông này nói không chừng đã bắt đầu đau lòng vì cô rồi.

Nhưng khiến cô thất vọng, Lục Dã xử lý xong vết thương, bỏ tay cô xuống.

Anh đứng dậy, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.

“Biết rồi, đi thôi.”

Gì cơ?

Cái gì???

Chỉ có mấy chữ này?

Dự liệu tình cũ cháy lại và tình ý khó kiềm chế, dựa theo tốc độ này thì bước tiếp theo bọn họ hẳn nên tới khách sạn.

Phản ứng này của anh hoàn toàn ngoài dự liệu của Liên Chức, cô trừng to mắt, không biết làm sao.

Lục Dã quay đầu lại, cô lập tức thu hồi biểu cảm.

Trên mặt còn lưu lại một chút cảm giác mơ hồ và khó chịu, giấu cũng giấu không được, đáy mắt anh rốt cuộc cũng hiện ra một nụ cười, có ý chơi đùa: "Không đi sao?"

Trong nháy mắt, Lục Dã thật sự muốn tin.

Nhưng tính cách của cô gái này anh hiểu quá rõ, so với bản thân mình còn hiểu rõ hơn.

Cô kiêu ngạo còn mạnh miệng, nhiều tâm tư tính kế. Nếu thật sự cảm thấy mình sai rồi, nên giở trò lừa gạt, nửa câu không thừa nhận. Người khác trách cô, cô ngược lại đúng lý hợp tình mới đúng.

Làm sao có thể tự liệt kê tội ác ở đó.

Tuy rằng không biết cô có tâm tư gì, trêu đùa hoặc là đùa giỡn anh? Nhưng Lục Dã cũng sẽ không bị cô dắt mũi đi.

Cô vẫn ngồi trên ghế, khó chịu trừng mắt nhìn anh.

Lục Dã nói: "Vậy tôi tự đi đây!" Nói xong, anh quay đầu thật sự muốn đi.

Vừa dứt lời, trong giọng cô mang theo một chút tức giận.

“Đi thôi!” Liên Chức không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, Lục Dã đưa cô đến ngoài cửa

khách sạn, nửa giây không trì hoãn lập tức rời đi.

Bóng lưng quả quyết, nào có nửa ý động lòng.Cô hận đến giậm chân, hoài nghi anh có nhìn thấu tất cả những thứ này hay không, đều

là khổ nhục kế của cô, nhưng nghĩ lại là không có khả năng.

Nếu không anh tuyệt đối sẽ không giúp cô lau vết thương.

Vậy rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, người đàn ông này có đôi mắt sói đi.

Cô đang âm thầm khó chịu, di động đột nhiên rung lên hai tiếng.

Liên Chức cầm lên nhìn.

[Chị em, diễn thế nào rồi, sức lay động của mấy lời thoại kia tôi cảm thấy vừa đủ, nhớ rõ

phần kết nha, lần sau có cần xin tiếp tục tìm tôi.]

Giữa bạn học nào có chuyện dễ dàng ngẫu nhiên gặp nhau như vậy, huống chi là thủ đô lớn thế này.

Liên Chức chuyển 2000 tệ còn lại qua.

Cô nghĩ, cũng không tính là bận rộn vô ích.

Ít nhất Lục Dã thật sự động lòng trắc ẩn.

Mấy ngày kế tiếp, Liên Chức vẫn chưa tình cờ gặp lại Lục Dã.

Mỗi ngày đều đụng xe ven đường, tâm tư lộ rõ chưa nói, có lẽ chỉ để cho người đàn ông mềm cứng không ăn này càng thêm không thèm để ý tới cô mà thôi.

Chuyện ngân hàng dàn xếp một hồi, hội nghị cổ đông cũng kết thúc, cuối tuần Tống Diệc Châu chuẩn bị về Dung Thành.

Thứ sáu Hoắc Nghiêu gọi điện thoại tới, bảo hắn đến trang trại rượu ở ngoại ô thả lỏng một chút, Hoắc Nghiêu nói Du Thụy nghe tin hắn về Bắc Kinh, đặc biệt mở rượu vang năm trước ra.

Việc mở trang trại rượu trong nhà, trong nhận thức của Liên Chức chỉ tồn tại trong phim

truyền hình, nhưng trước mắt trời cao đất rộng, thảm cỏ xanh hướng vào bên trong, khách sạn được xây với kiến trúc lâu đài trưng bày ở trước mắt.

Mấy người đàn ông ăn mặc không tầm thường, phong lưu phóng khoáng đang đánh golf trên bãi cỏ.

Người đẹp bên cạnh tiếp khách, khi một gậy bóng vào lỗ, các cô gái liên tục vỗ tay, ánh mắt lộ vẻ sùng bái.

Ngoại trừ một số ít khuôn mặt lạ lẫm, còn lại Liên Chức cũng từng gặp qua ở trong cuộc gặp mặt lúc trước.

Người đàn ông mặc áo len tên là Du Thụy, anh ta đưa gậy đánh bóng cho bạn gái bên cạnh, cười nói: "Tống tổng, đã lâu không gặp, lần này cậu về Dung Thành sẽ không trở lại nữa?"

“Sao có thể?”

Hôm nay Tống Diệc Châu mặc một thân áo khoác dài, bỏ đi âu phục công tác nghiêm chỉnh, có vẻ tùy hứng. Trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói,

"Tôi có bỏ được nơi này, cũng không bỏ được rượu nhà cậu.”

“Đừng! Em gái Hi ở đây, rượu nho có lợi hại hơn nữa cũng phải xếp thứ hai.”

Trầm Hi cả giận nói: "Được lắm, anh lại so sánh tôi với rượu.”

“Không dám không dám!" Du Thụy trêu chọc,

"Ngày lành của hai người có phải sắp tới rồi không?”

Việc này ở Bắc Kinh cũng không tính là bí mật.

Trầm Hi tuy là con nuôi, nhưng Trầm gia đối xử với cô ta không tệ chút nào, gần như là nâng thành hòn ngọc quý trên tay, tám tuổi lập tức định thân với Tống gia.

Chỉ là khi đó người đính ước là con trai lớn của Tống gia, người nối nghiệp đã định.Ai ngờ vị thiên kim ŧıểυ thư này lại có tâm tư với cậu ba Tống gia Tống Diệc Châu, nhiều năm theo đuổi không bỏ, vả lại không phải hắn thì không gả, gần đây mộng đẹp mới trở thành sự thật.

Bị hỏi tới hôn sự, khóe miệng Tống Diệc Châu vẫn như cũ cong lên một đường, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Hắn không trả lời.

Hoắc Nghiêu quét mắt nhìn Trầm Hi, vẻ hạnh phúc của cô ta sắp treo trên mặt, trong mắt anh ta có chút lạnh.

Đúng lúc này, ngón tay anh ta bị kéo nhẹ nhàng, lực đạo cực kỳ mềm mại.

Hoắc Nghiêu cúi đầu, Liên Chức chọc chọc con ngựa trên thảo nguyên bên cạnh, trong

mắt hàm chứa một tia hy vọng.

"Anh sẽ?"

Anh ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là mấy cô gái đang học cưỡi ngựa, nghe tiếng kêu giương nanh múa vuốt kia còn tưởng rằng đang đến chịu hình phạt.

Ánh mắt Hoắc Nghiêu lười biếng chăm chú rơi trên mặt cô.

“Muốn học?”

Cô gật đầu thật mạnh.

Hoắc Nghiêu hơi hất cằm: “Đi thôi, anh dạy em.”

Dạy người ta chẳng qua là bởi vì nhàm chán, dù sao bên cạnh có một cô gái xinh đẹp mềm giọng, ai mà không có tâm tư trêu chọc.

Chỉ là Hoắc Nghiêu không nghĩ tới người này thoạt nhìn thông minh, chân tay lại đủ ngốc.

Dường như do sức lực cô yếu, tuấn mã khi dễ cô, cô vừa đi lên con ngựa kia lập tức nghiêng đầu hất một cái, cô gần như ngã xuống mặt đất.

Qua lại vài lần, thấy cô rõ ràng không khống chế được, Hoắc Nghiêu đành phải lên ngựa ngồi phía sau cô.

“Con ngựa này thích trêu chọc người nào thoạt nhìn sợ hãi, muốn để nó ghe lời, phải dùng khí thế chấn áp nó.”

Giọng nói không chút để ý của anh ta nhẹ nhàng phất qua sau tai cô, như có lông chim lướt qua.

Hoắc Nghiêu nhẹ nhàng vung dây cương, ngựa lập tức bước nhanh, anh ta cười nhạo một tiếng.

“Lôi kéo như em giống gãi ngứa vậy, nó biết nghe mới là lạ.”

Cô cảm thấy hết sức thú vị, nói: "Vậy làm sao để nó dừng lại đây?”

“Cái này cũng đơn giản.”

Hoắc Nghiêu nói,

"Em kẹp chân nó thử xem.”

Cô nghe lời siết chặt hai chân, nhưng không có tác dụng.

Hoắc Nghiêu nhíu mày "Chậc" một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng, hai chân anh đã kẹp lấy chân cô về phía trước, đột nhiên tăng lực khiến đùi anh căng chặt, cũng dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ của cô.

Ngựa đột nhiên thả chậm tốc độ, cả người cô hoàn toàn bị ôm vào trong lòng anh ta.

Cô chuyên chú kéo dây cương khống chế tốc độ, không phát hiện nụ cười ranh mãnh trên mặt.

Hoắc Nghiêu lại cảm nhận được rõ ràng tư thế này có bao nhiêu phần mập mờ.Mông cô lắc qua lắc lại đụng vào bụng dưới của anh ta, cho dù cô mặc quần jean anh ta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nơi đó có bao nhiêu mềm mại, một ngọn lửa dục vọng tụ về phía bụng dưới của anh ta.

Ánh mắt người đàn ông bỗng dưng u ám, không trách anh ta xấu xa, tư thế này nguy hiểm lại dễ dàng khiến cho người ta nghĩ sai lệch.

Nhưng mà cô gái trong lòng anh ta hoàn toàn không biết gì cả, ngửa đầu hưng phấn

nhìn anh ta.

“Hoắc Nghiêu, em biết cách khống chế tốc độ rồi!”

Hoắc Nghiêu:”…”

Anh ta miễn cưỡng "Ừm" một tiếng, rất rõ ràng đang thấp thỏm không yên, có chút không muốn phản ứng.

Nói thật, mặc dù Liên Chức xinh đẹp, nhưng không phải mẫu người Hoắc Nghiêu thích.

Nhưng cô gái này vô cùng mê người, hết lần này tới lần khác bản thân cô còn không tự biết.

Anh ta quá nóng nảy và những người khác cũng vậy.

Tống Diệc Châu ngồi trên ghế, hắn bưng ly cà phê uống, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang bên cạnh.

Tầm nhìn cuối cùng, bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, nụ cười không biết như thế nào có chút chướng mắt.

Ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt hắn, có vẻ tối tăm mà lạnh lẽo.

“Diệc Châu... Diệc Châu...”

Trầm Hi liên tục gọi hắn vài tiếng, Tống Diệc Châu quay đầu lại, biểu cảm rất bình thường.

“Như thế nào?”

"Nghe nói thiết kế bên ngoài khách sạn các anh là mời Karen Peano tham gia, ông ấy vẫn luôn rất nổi danh.”

Trầm Hi chống cằm nói,

"Nếu không thì, thiết kế bên trong giao cho em thì thế nào?"

Cô ta vẫn rất tự tin với khả năng thiết kế của mình, trong nước hẳn là không có ai giỏi hơn cô ta.

Vẻ mặt Tống Diệc Châu ôn hòa, nhưng không cho cô ta tin chính xác: "Thiết kế nội bộ còn chưa định, em giao bản thiết kế sơ thảo ra xem.”

“Hả?" Trầm Hi bĩu môi,

"Quan hệ của chúng ta không thể đi cửa sau được sao.”

Tống Diệc Châu cười nhạt nói: "Ở chỗ tôi cũng không có cửa sau.”

“Vậy được rồi…”

....

Bên cạnh, người đàn ông nhuộm mấy sợi tóc xanh tên là Trương Dịch, từ lúc Liên Chức vào cửa hắn ta đã lập tức nhìn chằm chằm cô.

Hiện tại cô ở trên lưng ngựa, hắn ta nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Hắn hỏi Du Thụy: "Đó là bạn gái mới của Hoắc Nghiêu?”

Du Thụy nhìn, nói: "Hình như là vậy.”

Làn da người phụ nữ trên lưng ngựa trắng đến mức phản quang, đôi mắt hồ ly giống như có thể câu người, rõ ràng khác với đám dung chi tục phấn bình thường.

Sự thuần khiết và quyến rũ của cô gái này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn,

Trương Dịch nhìn thêm vài lần, nói: "Không tồi...”

*Buổi chiều tự do hoạt động, mấy người đàn ông chơi bóng ngoài trời, còn có người trực tiếp chơi bài ở nơi học đòi văn vẻ này.

Trên đường đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra đi ngang qua hành lang, Liên Chức vừa lúc nhìn thấy Hoắc Nghiêu và bạn anh ta tựa vào ban công nói chuyện phiếm.

Cô lười nghe lén, đang muốn rời đi trước.

Lại nghe thấy người đàn ông kia nói: "Bạn gái mới của cậu không tệ, khuôn mặt và dáng người đều rất đẹp.”

Liên Chức dừng chân.

Lúc đầu Hoắc Nghiêu không để ý, anh ta cầm bật lửa bằng kim loại trong tay thưởng thức, ngón tay đẩy nắp đậy kín kẽ ra, một tiếng thép nhu hòa nhẹ nhàng vang lên.

Anh ta miễn cưỡng quét mắt nhìn đối phương một cái, yên lặng đợi câu sau.

Trương Dịch liếm môi dưới, nói: "Biết Hoắc công tử không thích mẫu người này, chúng ta chơi trò chơi năm đó đi?"

Trò chơi năm đó, chính là chỉ trao đổi bạn gái, năm đó mấy trò quái đản đồi bại bọn họ làm không ít.

Hoắc Nghiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không rõ suy nghĩ.

"Trò chơi này không nhàm chán sao?"

"Có người đẹp tiếp khách, làm sao có thể nhàm chán?" Trương Dịch cười nói: "Hoắc

công tử không phải nói phụ nữ như quần áo sao?”

Ánh mặt trời mỏng manh bao phủ trên mặt Hoắc Nghiêu, tay cầm điếu thuốc của anh ta

dừng lại một lát.

Chẳng biết tại sao, cặp mắt kia đột nhiên nhảy vào trong đầu anh ta, mềm mại sạch sẽ, giống như trăng lưỡi liềm phản chiếu trong bát sứ xanh.

Đêm đó cô ấy khóc rất nhiều, bị Trầm Hi liên lụy thành như vậy, vẫn rất cố gắng.

Trương Dịch nói: “Mẹ nó, cậu là thật sao!”

Ánh mắt kia của hắn ta quá mức kinh ngạc, Hoắc Nghiêu tự dưng nổi lên một chút phiền não, anh ta mơ hồ nở nụ cười.

“Thật sự cái gì?" Anh ta nói,

"Thích thì cậu lên đi, tôi không có ý kiến.”

Cách một bức tường, con ngươi Liên Chức chợt lạnh xuống, cô vô thức bấm móng tay lún vào trong thịt.

Coi phụ nữ trở thành hàng hóa đưa tới đưa đi, chỉ có đám nhị thế tổ này mới nghĩ ra được.

Mấy ngày nay cô vội vàng tìm biện pháp đối phó với Giang Khải Minh, quên mất Hoắc

Nghiêu cũng là cặn bã.

Loại đàn ông này nên bị xã hội đánh đập tàn nhẫn.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn nổi lên bốn phía.

Trang viên giống như hộp châu báu bị cất giấu trong rừng rậm, ngoại ô thủ đô, bầu trời mùa thu tương đối xinh đẹp, ánh trăng ảm đạm, lại đầy sao.

Du Thụy nảy ra ý tưởng, anh đặt kính viễn vọng chuyên nghiệp ở ban công lầu hai, chỉ để thưởng thức.

Giờ phút này, anh đang điều chỉnh tham số kính viễn vọng, sao Mộc ở trong tầm nhìn dần dần rõ ràng.

Bạn gái "Oa oa" một tiếng, lại mong đợi nhìn anh.“Có thể xem ngôi sao chính của chòm sao Đại Hùng không? Nghe nói siêu cấp xinh đẹp.”

Việc này Du Thụy cũng biết, chỉ là trong lúc thực hiện xảy ra vấn đề, anh điều chỉnh thử nửa ngày ngay cả vị trí cơ bản cũng không tìm được, đành phải xin Tống Diệc Châu ở bên ngoài giúp đỡ.

“Tống tổng, giúp một tay.”

Tống Diệc Châu tiến lên, sau khi hiểu được nhu cầu của anh. Hắn mở cờ lê xích vĩ, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh núm xoay ngang trên kính ngắm sao thấp hơn.

Hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng.

Bạn gái vui mừng nói: "Thấy rồi, tôi thấy rồi!”

“Để tôi xem!”

Trầm Hi cũng lại gần nhìn, quả nhiên xuyên thấu qua thị kính, một ngôi sao xanh lạnh lẽo nằm trên bầu trời đêm.

Du Thụy buồn bực: “Vừa rồi tôi có vấn đề gì, điều chỉnh cả nửa ngày cũng không thấy.”

Tống Diệc Châu liếc xéo anh một cái, quả thực không muốn phản ứng.

“Độ khắc trên xích kính cậu xoay bao nhiêu?”

Du Thụy chợt tỉnh ngộ.

Tống Diệc Châu thản nhiên nói: "Đồ chơi này để cũng vô ích, coi như củi đốt đi.”

Mấy người bên cạnh đều bật cười.

Du Thụy nhún vai, cười nói: "Tôi chỉ là người thường thôi mà? Ai giống cậu chứ, đại tài tử khoa thiên văn.”

Đại khái ai cũng sẽ không nghĩ tới, Tống Diệc Châu tung hoành trong giới kinh doanh ban đầu lại là một người yêu thích thiên văn. Hắn là con trai thứ ba của Tống gia, nếu người nối nghiệp đã định là con trai trưởng của Tống gia, không ai cưỡng ép hắn buôn bán.

Khoảng thời gian Tống Diệc Châu đi theo thầy hướng dẫn ngao du nơi sơn dã vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ thích thiên văn.

Kết quả hai năm sau anh cả của Tống Diệc Châu đột nhiên chết bất đắc dĩ, hắn bị ép tiếp nhận Tống thị, vì thế đột nhiên chuyển chuyên ngành.

Tên này cũng trâu bò, ba năm không đụng vào toán học tài chính, thật sự lấy được thành tích đứng đầu chuyên ngành thành công chuyển khoa.

Sau đó lại đến Stanford du học, những du học sinh này đều tận mắt chứng kiến.

Trầm Hi đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Đúng rồi Diệc Châu, sao lúc đó anh không tiếp tục học thiên văn? Có một nhà thiên văn học làm bạn trai cũng không tồi nha.”

Tống Diệc Châu đứng trong bóng tối, một nửa lực chú ý của Trầm Hi đều ở trên thị kính, cũng chưa từng quan sát thấy cảm giác lạnh lẽo lóe lên trong mắt người đàn ông của cô ta.

Hắn nghiêng mắt nhìn cô ta, ý cười của cô ta thuần túy, là không hề hay biết chuyện mình đã làm.

Tống Diệc Châu rũ mắt, môi mỏng tràn ra chút ý cười: "Anh cả anh vừa đi, dù sao cũng phải có người tới tiếp nhận Tống thị.”

Cũng là…Đúng lúc này, có người nói dưới lầu đánh bài bắn bida, có muốn đi xuống xem hay

không.

Du Thụy nở nụ cười: "Chơi bida có gì hay, hơn phân nửa là Trương Dịch và Hoắc Nghiêu đọ xem ai đẹp trai.”

“Cậu đoán sai rồi.”

Có người nói,

"Còn nhớ bạn gái Hoắc Nghiêu mang tới không? Trương Dịch đối chọi với cô ấy.”

Những người khác ngây ngẩn cả người, đều có chút giật mình.

Tống Diệc Châu cũng nghiêng đầu nhìn, chỉ là trên mặt cũng không biểu hiện ra.

“Có hứng thú đi xem không?”

Bida là thế mạnh của Trương Dịch, mới đầu sau khi hắn và Hoắc Nghiêu chơi mấy ván, thắng thua nửa nọ nửa kia.

Bên cạnh mấy người bạn nữ ở kia vỗ tay kinh hô, đưa tới mấy cái hôn thơm.

Trương Dịch lại cảm thấy thiếu hứng thú, sau khi hắn đẩy một bi vào trong lỗ, con ngươi vừa nhấc lên, thấy được Liên Chức ngồi ở bên cạnh.

Cô đang cầm điện thoại di động, đang xem video.

Ánh đèn bao trùm trên mặt cô, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi như mật, ngay cả lông tơ

tinh tế kia cũng như ẩn như hiện.

Vì thế cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia lại dâng lên.

Trương Dịch huýt sáo một tiếng: "Này, người đẹp—“

Giọng nói của hắn quá lớn, toàn bộ sân bida đều có thể nghe thấy, Liên Chức theo tiếng gọi ngẩng đầu, đầu óc trống rỗng, còn đang lẩm nhẩm bài văn tiếng Anh vừa rồi.

Chỉ thấy Trương Dịch dùng gậy bida chỉ vào cô.

“Lại đây một chút.”

Liên Chức muốn xem hắn giở trò quỷ gì, vì thế đứng dậy đi về phía bọn họ.

Trương Dịch nói: "Cô cảm thấy ván tiếp theo tôi và Hoắc Nghiêu ai sẽ thắng?”

Hoắc Nghiêu lười biếng tựa vào bàn bida, mí mắt cũng không nâng lên, không có hứng thú với vở kịch này của hắn.

Liên Chức chỉ Hoắc Nghiêu, nói: xAnh ấy!”

Trương Dịch nở nụ cười: “Tự tin như vậy?”

Quả nhiên, Hoắc Nghiêu thắng.

Tới tới lui lui vài lần đều như thế.

Trên mặt Trương Dịch có chút bất đắc dĩ, nói: "Hoắc công tử, bạn gái của cậu cũng rất may mắn.”

Hoắc Nghiêu miễn cưỡng nói: "Là kỹ thuật của cậu kém.”

“Mẹ kiếp! Kỹ thuật của tôi kém chỗ nào!”

Hoắc Nghiêu hừ cười một tiếng.

Trương Dịch lại nói: "Chúng ta chơi trò gì đó thú vị thì thế nào? Chỉ chơi bóng không đặt cược cũng không có ý nghĩa.”

Lời này của hắn rõ ràng đang có chủ ý xấu gì đó, quả nhiên Hoắc Nghiêu nghe thấy hắn nói:

"Ván này thắng thì bảo bạn gái cậu tặng tôi một nụ hôn, tặng tôi chút vận khí gì đó được không.”

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Hoắc Nghiêu, ra hiệu cho anh ta thả câu rõ ràng.

Hoắc Nghiêu nheo mắt, vẻ mặt không sảng khoái lắm.Anh ta không nghĩ tới tên này lại nóng vội như vậy.

“Như thế nào, không muốn?" Trương Dịch cười nói.

Hoắc Nghiêu còn chưa đáp lời, một giọng nói mềm mại trong trẻo bên cạnh truyền đến.

“Tôi không muốn.”

Hai người quay đầu lại, Liên Chức dùng một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn, nói:

"Trương tiên sinh, hai người đánh cược liên quan tới tôi, cũng không hỏi qua ý kiến của bản thân tôi sao?”

Người phụ nữ này, miệng lưỡi còn rất sắc bén.

“Hỏi cô?" Trương Dịch nở nụ cười,

"Cô biết không?”

“Đúng lúc một chút.”

Cô nói,

"Nếu không tôi và anh đánh cược một ván?”

Người đàn ông này tự đại cuồng ngạo, không giết chết nhuệ khí của hắn, hắn sẽ còn làm loạn đến mức giống như một tên ngốc.

Trương Dịch tỏ vẻ hứng thú: "Cô biết chơi đấy, trước tiên nói, chịu đánh cược chịu nhận thua, đến lúc đó đừng khóc không muốn hôn.”

Hắn nói,

"Đương nhiên, nếu tôi thua cũng tùy ý cô.”

Những lời này dù sao cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, Trương Dịch lập tức không có khả năng thua.

“Được.”

Liên Chức cũng ung dung đi sang bên cạnh cầm gậy, lúc đi tới trước bàn bida thì bị

Hoắc Nghiêu giữ chặt.

Anh ta nheo mắt quan sát cô: "Em thật sự biết?”

Tên Trương Dịch này từ nhỏ đã lớn lên trên bàn bida.

Liên Chức nhẹ nhàng giãy dụa từ trong cổ tay hắn ra, ngửa đầu nhìn anh ta,

“Em nói không biết, vừa rồi chẳng lẽ anh sẽ không bắt đầu ván cược này sao?"

Ánh mắt cô sáng ngời trong suốt, sự vui mừng và ôn nhu buổi sáng đã không còn, lạnh lẽo như hồ nước.

Rõ ràng vô cùng không thích trò chơi vừa rồi của bọn họ.

Hoắc Nghiêu nhìn cô, không địch lại ánh mắt kia, anh ta dời mắt đi, trong lòng không hiểu sao có chút phiền não.

Liên Chức đã đứng ở trước bàn, một ván định thắng thua.

Khi Trương Dịch dùng một gậy đánh bóng số 9 vào trong lỗ, bóng lớn thuộc về hắn.

Trương Dịch cố ý thả nước, viên bi đầu tiên không vào.

“Em gái, tôi cho em một quả như thế nào?" Hắn ta cười nói.

Liên Chức không để ý tới hắn ta.

Cô cúi người xuống, ánh mắt chuyên chú, nhẹ nhàng đẩy nhẹ quả bóng số 3 của mình vào trong lỗ.

Hai người đàn ông đều sửng sốt.

Nhất là Hoắc Nghiêu.

Động tác của cô thành thạo, lại không chút do dự, rất rõ ràng đã chơi qua vài năm.

Ánh mắt nhỏ nhắn mềm mại trước mặt trở nên im lặng và kiên quyết, anh ta nhìn sườn mặt tinh xảo được phác họa như tranh sơn dầu của cô.

Trong mắt Hoắc Nghiêu lóe lên một tia thâm trầm, giống như không biết người phụ nữ này.

Trương Dịch cũng không cà lơ phất phơ nữa, nghiêm túc chơi bóng.Trong lúc hai người đánh, bọn Tống Diệc Châu cũng đi từ trên lầu xuống, Du Thụy cười nói: "Mới mẻ nha Trương Dịch, cậu thật sự đấu với con gái người ta, nhớ nhẹ nhàng với người ta một chút.”

“Dễ nói.”

Mặc dù Trương Dịch đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh.

Người phụ nữ này rõ ràng đã cầm gậy rất nhiều năm, ngay cả cơ hội khiêm nhượng hắn ta cũng không có.

Tóc đuôi ngựa của cô quét trên bàn chơi bóng, thời điểm Tống Diệc Châu đi xuống lầu, nhìn cô đã vào liền mấy bi.

Tống Diệc Châu không hề bất ngờ, dường như bộ dáng này của cô nằm trong dự liệu của anh.

Còn lại có bốn bóng, lúc này, vừa vặn có thể một gậy phân thắng bại.

Tống Diệc Châu nhìn cô khẽ khom người, đang tìm góc độ. Vị trí bóng này sắc bén, nếu cô đánh không vào, chẳng khác nào nhường cơ hội cho Trương Dịch.

Tống Diệc Châu đứng ở trước bàn bên cạnh làm khán giả, ngón tay lại vô ý thức điểm nhẹ xuống góc bàn vài cm.

Những người khác đều không nhìn thấy, nhưng Liên Chức lại thấy rất rõ ràng. Cô nghi

hoặc ngước mắt lên, ánh mắt hai người va chạm ngắn ngủi giữa không trung.

Ánh mắt hắn tối đen, cực kỳ có lực xuyên thấu.

Cô lập tức không nghi ngờ anh, gậy dùng sức đánh bóng, chỉ nghe thấy một tiếng thanh thúy, sau vài cú va chạm liên tiếp, hai quả bóng đều vào lỗ.

“Mẹ nó!" Bên cạnh vang lên giọng nói hổn hển.

Cô đứng dậy, nụ cười nhất thời tràn ra: "Tôi thắng!”

Trương Dịch bị mất mặt, lại không cho là đúng nói,

"Cô muốn đánh cuộc cái gì? Tiền, hay là cái khác, hoặc là cũng để cho anh trai hôn cô một cái.”

Hắn ta mập mờ cười ra một tiếng, hoàn toàn không biết mình đùa giỡn như vậy khiến

Liên Chức ghê tởm cỡ nào.

Trong không khí có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.

Liên Chức đứng đối diện hắn ta. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô, ánh mắt cô như múc một chén nước hắt đi, lại vô cùng lạnh lẽo.

"Anh đã thua, học vài tiếng chó sủa hẳn là không quá đáng nhỉ?"

Mọi người sửng sốt.

“Con mẹ nó cô có bệnh sao!" Sắc mặt Trương Dịch nhất thời đại biến.

Liên Chức cười cười, nói,

"Cảm thấy chó sủa vũ nhục thanh danh của Trương đại thiếu gia, truyền đi mất uy phong của anh. Không thể nào không thể nào, chỉ kêu vài tiếng mà thôi anh cũng chơi không nổi sao!"

Giọng nói kia của cô khiến sắc mặt Trương Dịch càng không tốt, môi hắn ta giật giật, làm sao cũng không kêu được.

Hắn ta nắm chặt tay, như muốn đánh cô.

“Ai— việc này. Hay là chúng ta.”

Du Thụy ra hòa giải, Tống Diệc Châu ngăn anh lại.

Hắn đứng ngay sau lưng Liên Chức, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô.

Cũng không muốn ngăn cản điều cô muốn nói.

Trầm Hi thờ ơ lạnh nhạt: "Liên Chức, cô cũng quá tích cực rồi!”Lời còn chưa dứt, Liên Chức quay đầu nhìn cô ta, nói,

"Nếu không cô hôn Trương Dịch một cái, ván cược cứ như vậy bỏ qua.”

“Cô nói cái gì?" Trầm Hi đột nhiên xụ mặt xuống.

Liên Chức nghiêng đầu nhìn cô: "Cho nên, hào phóng với người khác cũng được, liên lụy chính mình thì không được.”

Trầm Hi cắn chặt môi.

Cô ta nắm lấy cánh tay Tống Diệc Châu, muốn hắn nói giúp mình.

Nhưng Tống Diệc Châu rõ ràng không chú ý đến cô, hắn đang xem Liên Chức hóa giải tất cả như thế nào.

Liên Chức quay đầu nhìn Trương Dịch, hòa hoãn không khí cười cười: "Học chó sủa là tôi nói chơi với anh. Không để anh làm như vậy, chắc anh không cho là thật chứ.

Trương Dịch sửng sốt.

Cô còn nói: "Có điều vừa rồi anh đánh cược với Hoắc Nghiêu, ngay cả hỏi cũng không hỏi tôi một tiếng, anh sẽ không cho rằng để mình hạ mình hôn một quý nữ là ban ân chứ, kỳ thật các cô ấy chỉ cảm thấy ghê tởm.”

Mấy câu này cũng giống như một bạt tai đánh vào người Hoắc Nghiêu.

Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh của cô, cô cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ biểu đạt quan điểm rõ ràng.

Nhưng ánh mắt lại sáng ngời rực rỡ, so với ánh mặt trời phía sau còn chói mắt hơn.

Có một thời gian, Hoắc Nghiêu thật ra coi Liên Chức là phiên bản của Trầm Hi.

Bây giờ lại phát hiện, hai người này một chút cũng không giống nhau.

Việc này đến đây, tự nhiên cũng nhẹ nhàng khép lại.

Trương Dịch tự phạt mười chén, Liên Chức cũng không có khả năng lại giằng co, cô có ý nghĩ hung hăng nhục nhã người đàn ông này, nhưng trong bữa tiệc này bọn họ đều là bạn bè, nếu cô đắc tội sẽ dễ chết, về sau người chịu đau khổ chính là mình.

Nướng BBQ ngoài trời vào buổi tối, sau một vài vòng bia và trò chơi.

Trầm Hi uống chút rượu, say khướt, ngay cả đường cũng đi không nổi.

Lúc Tống Diệc Châu ôm cô ta trở về phòng, cô ta lập tức treo mình trên cổ hắn, hơi nóng thở ra chui thẳng vào lỗ tai hắn.

Bước chân người đàn ông cũng không dừng lại một chút.

Mặt Trầm Hi đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Diệc Châu em nóng quá!”

Ánh mắt Tống Diệc Châu vẫn chưa nhìn xuống, thản nhiên nói: "Lát nữa bật điều hòa cho em.”

“Không phải, em cảm thấy cả người nóng như có lửa đang cháy.”

Trầm Hi còn chưa nói xong, Tống Diệc Châu đã đặt cô ta lên giường, đồng thời kéo chăn đắp lên người cô ta.

Nhưng khi cánh tay muốn rút về từ dưới thân của cô ta, cô ta lại đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Thân thể người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo xuống, mặt mày đen kịt của hắn gần ngay trước mắt, sống mũi và đôi môi anh tuấn làm cho người ta tự dưng cảm thấy gợi cảm.

Thân thể Trầm Hi nhiều ngày qua trống rỗng khó chịu, hắn chỉ đè ép cô ta, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, cả người cô ta lập tức giống như con sâu nhỏ đang bò tới bò lui.

Cô ta nhớ tới vừa rồi Du Thụy nói bóng nói gió, hỏi cô ta và Tống Diệc Châu tiến triển đến bước nào.Gương mặt Trầm Hi đỏ bừng, muốn nói lại thôi. Nhưng kỳ thật bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, ngay cả hôn gần như cũng không có qua.

“Diệc Châu”

Ngón tay cô ta cách lớp áo sơ mi trêu chọc lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói,

"Đêm nay anh đừng đi, được không?”

Lời này chính là ám chỉ trắng trợn.

Toàn thân người phụ nữ nóng lên, đôi môi hồng hào, bàn tay tinh tế vuốt ve, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Tống Diệc Châu cũng uống chút rượu.

Thân thể nóng rực không ngừng lâng lâng, đôi mắt hắn dần dần ảm đạm, hình ảnh trước mắt lại có vẻ vặn vẹo.

Đêm đó hắn trở lại Dung Thành.

Cô cũng nhẹ nhàng bám vào ngực hắn như vậy, khi thì móng tay vô thức xẹt qua hai đường, tiếng ngâm nga theo đó mà vang lên.

Giọng nói kia vừa yêu kiều vừa mị hoặc, hắn nghe được lại cảm thấy hưng phấn ngoài ý muốn, hôn cô hung hăng thúc mạnh, vừa nhanh vừa sâu vừa hung dữ.

Chỉ là không phải khuôn mặt trước mắt này.

Lúc cô đắm chìm vào dục vọng, ánh mắt kiều mỵ như nước, mũi và lỗ tai đều nổi lên màu hồng nhạt.

Dụ người ta muốn hung hăng chà đạp cô.

Thân thể bọn họ kề sát nhau, tất cả phản ứng của người đàn ông, Trầm Hi đều có thể cảm nhận được hết.

Bởi vì bụng dưới hắn nóng rực cứng rắn mà cô ta vừa xấu hổ vừa sợ, tay thử cởi nút áo sơ mi của hắn.

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cô ta, ngăn cản động tác của cô ta.

Tống Diệc Châu lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, giáo huấn gõ trán cô ta.

“Ngủ ngon nhé.”

Nói xong, Tống Diệc Châu lập tức rút tay đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

“Diệc Châu”

Trầm Hi núp trong chăn, vừa thẹn vừa giận.

Hắn vừa rồi rõ ràng cũng có phản ứng.

Cùng lúc đó.

Liên Chức ở trong phòng nhận được điện thoại Tống Diệc Châu gọi tới, giọng nói trầm thấp của hắn xuyên qua microphone vuốt ve sau tai cô.

“Thư phê duyệt của ngân hàng cô để ở đâu?”

Ngay cả tay đang lau tóc cũng dừng lại, cô vừa gội đầu xong còn chưa sấy khô.

Cô nhẹ giọng nói: “Ở trong ngăn kéo nhỏ bên trái vali.”

Năm phút sau, trong ống nghe truyền đến âm thanh sột soạt và khóa kéo, đại khái hắn đang tìm đồ.

“Không tìm được.”

“Không à?”

Liên Chức nhớ rõ cô đặt ở đó, cô còn chưa lên tiếng, bên Tống Diệc Châu đã quyết định dứt khoát.

“Cô lại đây tìm xem, sáng mai tôi có việc cần.”

Lúc Liên Chức vào cửa, Tống Diệc Châu đang ngồi trên sô pha.

Hắn nâng ly nước uống, đồng hồ đeo tay tự nhiên lộ ra, mặt đồng hồ rộng, màu xanh sẫm như rừng rậm.

Ống tay áo màu trắng ngà che đậy ở phía trên, lại đặc biệt hài hòa.

Cô nhẹ giọng gọi Tống tổng, Tống Diệc Châu "Ừ" một tiếng.

Hành lý trong góc đang mở rộng, ngoại trừ áo khoác của hắn bị xếp vào tủ quần áo từ buổi sáng, những thứ còn lại đều ở bên trong.