THÍ NGHIỆM CỦA NGƯỜI CHA

Trời đêm rũ xuống như một tấm khăn liệm đẫm máu. Mưa rả rích rơi trên lớp đất mục, tiếng nước nhỏ từng giọt xuống đá như nhịp tim hấp hối của một linh hồn bị nguyền rủa. Sau khi rời khỏi ngôi làng, không ai trong số ba người nói gì. Những lời lẽ cay nghiệt từ dân làng vẫn còn rít trong tai họ như vết xước không thể liền da.

Lioren, người đầy thương tích, được Liora dìu đi từng bước, nhưng ánh mắt cậu không còn nhìn vào hiện tại nữa. Chúng như dán chặt vào một thực tại nào đó bên trong—nơi những câu hỏi chưa lời đáp bắt đầu tự nở hoa và mục rữa cùng lúc.

Talion đi phía trước, chiếc áo choàng rách lất phất trong gió, và tay cầm chặt một chiếc túi da cũ kỹ – thứ ông đã lấy từ căn hầm ẩn dưới nền nhà cháy rụi của gia đình Lioren.

Họ dừng lại dưới một sườn núi đá, nơi một hang động nhỏ tối om hiện ra như một cái miệng há hốc của quái vật. Bên trong lạnh lẽo, ẩm thấp, và có mùi gì đó như máu khô lẫn tro tàn. Dường như nơi này từng có người sống. Vài kệ đá sụp đổ, vết tro cũ trên nền đất, và một bức tường phủ đầy ký tự lạ bị cào nát bằng móng tay người.

Họ quyết định ở lại đây qua đêm.

---

Ngọn lửa bập bùng, nhưng không ai thấy ấm. Talion ngồi lặng lẽ, rồi từ từ mở túi da. Bên trong là năm cuốn sách cổ, được quấn bằng vải rách và khóa bằng sợi dây bạc gỉ. Mỗi cuốn đều có biểu tượng nguyên tố khắc sâu nơi gáy:

Hỏa: bìa cháy sém, mùi khói ám lên tay người cầm

Băng: lạnh đến rát da, nước nhỏ ra từ các mép sách

Thổ: bìa nặng như đá, có vết nứt sâu như bị bóp nghẹt

Sét: phóng tia lửa mờ mỗi khi mở ra

Và cuối cùng là một cuốn nhật ký – đơn sơ, nhỏ gọn, bị buộc chặt bằng dây xích hoen gỉ

Lioren nhìn chằm chằm vào cuốn cuối. Máu trong người cậu dường như ngừng chảy. Không cần hỏi, cậu đã biết.

> “Đó là… của cha tôi,” – cậu thì thầm như một linh hồn vừa tỉnh lại sau giấc ngủ ngàn năm.

Talion đưa cuốn sách cho cậu, đôi mắt ông già như biết trước mọi lời nói dối mà cuốn sách sẽ bóp nát.

---

Lioren mở ra.

Trang đầu là một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu đã khô:

> “Ngày thứ 102 kể từ khi ta bắt đầu thử nghiệm lên con trai mình.”

Cậu run lên. Trang tiếp theo không còn là chữ – mà là vết vẽ bằng than và máu, mô tả một vòng tròn triệu hồi với bốn mũi đâm xuyên tim một đứa trẻ.

Những dòng sau đó trở lại nét chữ bình thường – nhưng ý nghĩa thì không còn bình thường nữa.

>"Nguyên tố đầu tiên khi nhập vào cơ thể đã vô tình thiêu đốt nội tạng của con ta vậy nên ta bắt buộc phải tạo một cái nội tạng mới"

>"Hai Nguyên tố còn lại khi nhập vào thì phát ra một điều cười sảng khoái,ta cũng bắt đầu lo về tâm lý sau này của thằng bé"

> “Nguyên tố thứ tư đã từ chối nhập thể. Lioren gào khóc cả đêm. Ta suýt mất nguyên tố thứ tư. Nhưng cuối cùng... hắn cũng chịu nhập vào.”

> “Cổng đã mở một lần. Ta nghe tiếng gọi. Vợ ta muốn dừng lại. Nhưng nàng không hiểu rằng… Hắn không phải là con người nữa.”

Một trang dính máu khác:

> “Ta đã điều khiển tâm trí của con trai ta thiêu xác nàng. Vừa để xóa sạch bằng chứng, vừa để thử nghiệm khả năng Hỏa nguyên tố của Lioren khi cảm xúc bùng nổ.”

Lioren không đọc nữa. Tay cậu siết chặt, khiến móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

---

Lioren rút lui khỏi ánh lửa, ngồi trong góc hang động – nơi bóng tối ôm chặt lấy cậu như một người mẹ méo mó. Trong đầu cậu vang lên những tiếng thì thầm – không rõ là tiếng của ai. Giống tiếng cha. Giống chính bản thân. Giống một thứ gì đó đang gõ móng tay lên xương sọ cậu từ bên trong.

Liora đi đến gần, nhưng không nói gì. Ánh mắt cô ngập ngừng. Talion thì không rời mắt khỏi đống sách.

Bên ngoài hang, sấm vang lên, và một tia chớp rạch ngang bầu trời như một vết cắt chia đôi số phận.Cậu quá sốc mà bắt đầu nói thầm trong miệng và rồi ngất đi

Tailon

"Nghe nói rằng cha của Lioren đã bị mất tích khi đi săn trong rừng có khi nào hắn ta đã bỏ trốn mà hơn nữa những thứ này được để quá lộ liễu cứ như muốn cho Lioren xem vậy"

Liora

"Tôi nghĩ chúng ta nên đọc 4 cuốn sách đó"