BÓNG LƯNG KẺ LƯU ĐÀY

Họ bước vào làng khi trời còn chưa kịp sáng. Ánh sáng mờ của buổi sớm không xua đi được cảm giác lạnh lẽo đọng trong từng khe đá. Ngôi làng của Lioren – nơi từng là một góc ấm áp duy nhất trong ký ức mịt mờ của cậu – giờ đây là một hố đen. Không còn là quê hương, mà là một vết sẹo đang mưng mủ trên bản đồ thế giới.

Từ phía những ngôi nhà cháy dở, những ánh mắt đen sẫm bắt đầu xuất hiện. Người dân sống sót. Không ai chào họ. Không ai cười. Không ai khóc.

Chỉ có những lời thì thầm, nhỏ hơn cả tiếng gió:

> “Kẻ đã thiêu sống mẹ ruột mình.”

“Con quái vật đội lốt người.”

“Nó về rồi… địa ngục sẽ theo sau thôi.”

Lioren cứng người. Những tiếng thì thầm nhỏ nhưng chui sâu như kim sắt vào xương tủy. Talion đặt tay lên vai cậu, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Ông biết. Không lời an ủi nào đứng vững được trước nỗi căm thù tập thể.

---

Liora dẫn cậu rời khỏi đám đông, nhưng những ánh mắt vẫn đuổi theo như móng vuốt của oan hồn.

Một đứa trẻ con – không quá bảy tuổi – đứng trước cánh cửa nhà gỗ nứt nẻ. Tay nó nắm một mảnh vãi cũ – có lẽ là của cha nó.

> “Mẹ cháu bảo: đừng nhìn vào mắt nó, vì nó sẽ khiến cháu bốc cháy.”

Lioren không dám nhìn đứa trẻ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu ước mình chưa bao giờ được sinh ra.

---

Bên dưới hầm của nhà, ba người tìm thấy một cánh cửa bị niêm bằng bốn lớp bùa phong. Talion gỡ ra từng lớp một, máu ông nhỏ xuống đất vì từng ấn chú đều phản kháng lại.

Bên trong, một căn phòng đá – nơi cha Lioren từng thực hiện nghi lễ. Trên tường là những hình vẽ bằng máu. Không phải ký tự phép thuật – mà là những bức chân dung của Lioren, từ khi cậu còn là một đứa bé.

Một bức trong số đó có ghi:

> “Cánh cổng đã mở, máu đã chảy, nhưng đứa trẻ vẫn chưa nhớ ra xứ mệnh của mình.”

---

Khi bước vào giữa căn phòng, Hỏa Tinh Thạch trong người Lioren nóng lên. Cậu quỵ xuống. Cánh tay bốc cháy. Lửa không rực rỡ, mà âm ỉ – như thể thiêu cháy từ trong máu.

> “Ngươi đã phá hủy tất cả.”

“Mẹ mày đã khóc đến chết.”

“Lửa mày đốt không chỉ là nhà… mà là linh hồn chúng ta.”

Giọng nói không rõ phát ra từ đâu, từng câu như sợi xích buộc vào tim. Những hình ảnh đứt đoạn ập tới:

Mẹ ngã xuống, bốc cháy.

Đứa bé đứng giữa đống lửa, cười.

Haha kẹo này vị lạ quá nó tanh và đắng

Một bàn tay đàn ông đặt lên đầu cậu, thì thầm:

> “Con sẽ là tất cả, hoặc chẳng là gì.”

---

Lioren gào lên. Lửa bùng ra. Tường đá nứt vỡ. Talion lao đến, vung kiếm sét chém đứt vòng lửa bao quanh cậu. Liora đỡ lấy Lioren đang ngất đi, đôi mắt cô đỏ hoe – không phải vì thương hại, mà vì sợ hãi

Tailon

"Đưa Lioren lên trên đi, tôi sẽ tìm xem có gì ở đây không"

Sau khi Liora dìu lioren ra khỏi căn hầm thì Tailon bắt đầu tìm kiếm xung quanh căn hầm

Tailon

"Một cuốn nhật ký?"

Ở phía trên

Liora dìu cậu lên trên thì thì một viên đá nện thẳng vào vai Liora. Rồi một viên khác, vào đầu gối. Rồi một loạt những tiếng gào lên như sói hoang giữa đêm đen:

> “Tránh xa chúng tôi!”

“Con nhỏ đó mang theo quái vật!”

“Chính thằng nhóc kia đã mang thứ đó đến!”

“Cút khỏi làng đi”

Những khuôn mặt người sống sót hiện ra hốc hác, sắc mặt thù hận. Có người gào khóc vì mất con. Có người run rẩy ôm xác người thân. Nhưng khi mắt họ nhìn thấy Lioren đang được Liora dìu đi, tất cả như phát điên.

> “Chúng tôi đã thấy nó— mắt nó sáng rực lên như lửa địa ngục—!”

“Nó là quỷ đội lốt người!”

“Bọn mày đem nó tới để giết nốt tụi tao sao?!”

Khi tất cả chuẩn bị ném đá tiếp thì có một thanh kiếm được cắm giữa cả hai

"Đi thôi rời khỏi ngôi làng này" Tailon nói với giọng sắc lạnh không một biểu cảm